Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 10 - Chương 472: Tình anh em




Rõ ràng đã là đầu mùa hạ, vậy mà Niên Bách Tiêu lại mang theo một cơn giá lạnh ùa vào cửa. Trước khi ra mở cửa, Tố Diệp đã tiện tay quờ lấy chiếc áo khoác lên người. Nhưng sau khi nhìn thấy Niên Bách Tiêu xông vào nhà với vẻ bừng bừng phẫn nộ, cô cũng bất giác rùng mình.

Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng dự cảm chẳng lành đã ấp ủ sâu trong lòng từ lâu bắt đầu mặc sức lan tràn. Cô nhìn thấy rất rõ ngọn lửa giận dữ tích tụ lại nơi đáy mắt Niên Bách Tiêu, nó ồ ạt quét qua mọi thứ, thiêu rụi hết thảy.

Thấy Niên Bách Tiêu xông vào trong nhà, Tố Diệp hoảng hốt, vội giữ cậu ta lại, hạ thấp giọng nói: “Đã mấy giờ rồi! Cậu có chuyện gì tìm anh cậu thì để tới sáng mai!”

Ánh mắt Niên Bách Tiêu nhìn chuẩn xác về vị trí phòng ngủ trên gác, nghiến răng nói: “Có những chuyện nhất định phải nói cho rõ ràng ngay lập tức!” Dứt lời, cậu ta hất tay Tố Diệp ra rồi đi một mạch lên gác.

Tố Diệp cảm thấy mọi sự chẳng lành. Cô nhanh chóng đuổi theo chặn đường cậu ta lại, gần như khuyên nhủ hết nước hết cái: “Cậu đừng gây chuyện nữa! Cậu nghe tôi nói này, dù trời có sập xuống thì cũng cứ về nhà ngủ một giấc đi đã, làm ầm ĩ mọi chuyện lên là cách giải quyết bây giờ sao? Cậu ồn ào như thế này tầng trên tầng dưới đều nghe thấy cả, có mất mặt không?”

“Tránh ra!” Niên Bách Tiêu hằn học nghiến răng bật ra một câu tiếng Anh.

Tố Diệp không tránh. Cô chặn ngay trước cầu thang, chau mày: “Anh cậu bận rộn cả ngày rồi, giờ anh ấy rất mệt. Bách Tiêu! Cậu hiểu chuyện một chút có được không?”

“Anh ta từ sáng tới tối bận rộn âm mưu hại người khác, không mệt được sao?” Răng Niên Bách Tiêu vang lên những tiếng kèn kẹt ghê người.

“Niên Bách Tiêu…”

“Em ầm ĩ đủ chưa?” Một giọng nói rất nhẹ, trầm thấm mà uy nghiêm vọng xuống từ tầng hai.

Tố Diệp ngẩng đầu lên nhìn. Niên Bách Ngạn đã bị tiếng ồn đánh thức. Anh mặc áo ngủ, đứng trên gác chứng kiến cảnh tượng dưới nhà, ánh mắt khi nhìn về phía Niên Bách Tiêu có phần tối đi.

Tim cô chợt đập thịch một tiếng, sau đó bắt đầu đập điên cuồng.

Cô đang thầm cầu khấn, gần như ngày nào cũng khấn vái các vị thần linh khắp chốn: Đừng có cãi nhau, tuyệt đối đừng có cãi nhau mà…

Chẳng vì điều gì khác, vì nơi đây là thành phố, không phải tứ hợp viện một mình kín cổng cao tường, cũng không có hệ thống cách âm của một biệt thự với diện tích rộng lớn. Lỡ như hai người đàn ông mà cãi lộn thì hàng xóm láng giềng muốn không nghe thấy cũng khó.

Không phải Tố Diệp chưa từng nhìn thấy cảnh họ mâu thuẫn. Người nào người nấy đều rất nóng nảy, giọng người này không chịu bé hơn giọng người kia, khiến cô đau đầu nhức óc. Thế nên tối nay tim cô cũng vọt lên tận cổ.

Nhưng tiếc là, Niên Bách Tiêu mang theo một bụng tức tới đây, làm sao có thể không tranh cãi.

Thấy Niên Bách Ngạn đã ra khỏi phòng ngủ, cậu ta đẩy Tố Diệp sang một bên, rảo bước lên gác. Khi tới gần Niên Bách Ngạn, cậu ta siết chặt hai tay thành nắm đấm: “Anh dựa vào đâu mà có quyền bắt Hurley hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của em?”

Tố Diệp ở dưới nhà nghe thấy câu này, tim bỗng ngừng đập giây lát. Nhẽ ra cô phải nghĩ tới có thể khiến Niên Bách Tiêu liều mạng chạy tới chủ động chọc giận Niên Bách Ngạn, ngoài chuyện đua xe ra thì không thể còn nguyên nhân gì khác.

So với sự phẫn uất tột cùng của Niên Bách Tiêu, trông Niên Bách Ngạn vô cùng bình tĩnh. Đợi cho cậu ta gào thét chán chê, Niên Bách Ngạn chỉ hờ hững liếc nhìn cậu ta rồi nói: “Có chuyện gì để mai hẵng nói. Bây giờ, về đi ngủ!”

Niên Bách Tiêu làm sao chịu nghe lời anh?

“Không nói rõ ràng mọi chuyện, em không về!” Sắc mặt cậu ta rất dữ dằn.

Ánh mắt Niên Bách Ngạn lại tối đi rất nhiều, đến cả giọng nói cũng trở nên không vui: “Anh nhắc lại lần nữa, có chuyện gì ngày mai nói tiếp!”

Tố Diệp nghe thấy thanh âm của Niên Bách Ngạn, biết anh bắt đầu nổi giận, cô bèn vội vàng lên gác, đi tới bên cạnh Niên Bách Tiêu, khuyên nhủ: “Bách Tiêu! Cậu nghe lời anh, về nhà trước đi. Anh cậu thật sự rất mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói. Giờ cũng đã là đêm rồi, còn có mấy tiếng đồng hồ nữa thôi mà?”

Niên Bách Tiêu bỗng nhiên giơ tay chỉ thẳng vào mặt Niên Bách Ngạn, phẫn nộ nói: “Chị hỏi anh ta xem, tôi còn thời gian hay không?”

Tố Diệp khó hiểu, quay sang Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn không giải thích nhiều. Anh thờ ơ nói: “Em thích đứng đây ầm ĩ thì mặc kệ em! Diệp Diệp, về phòng!” Dứt lời, anh quay người đẩy cửa phòng.

Niên Bách Tiêu đã quyết tâm không để anh nghỉ ngơi. Cậu ta xông lên, kéo tay nắm cửa lại. “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị cậu ta đóng chặt. Cậu ta hằm hằm nhìn Niên Bách Ngạn: “Tại sao em phải làm như vậy, anh biết rõ! Anh tưởng em thích chọc vào anh lắm sao? Tại anh gây chuyện với em trước!”

Niên Bách Ngạn im lặng, mím chặt môi.

Tố Diệp sợ Niên Bách Ngạn lại cho cậu ta một cái bạt tai, thế thì đúng là náo nhiệt. Cô nhanh chóng tiến lên giảng hòa, nhìn Niên Bách Tiêu: “Đừng cãi nhau nữa được không? Thế này đi, muộn vậy rồi, cậu tới phòng khách ngủ tạm một đêm. Sáng sớm ngày mai, hai người bình tĩnh ngồi nói chuyện.” Nói tới đây cô chợt nhớ ra chủ nhà thực sự là Niên Bách Ngạn, bèn nhìn sang phía anh, khẽ hỏi: “Có được không?”

Niên Bách Ngạn trầm mặc, coi như đồng ý.

Nhưng Niên Bách Tiêu thì cười khẩy: “Tố Diệp! Tôi mới là người bị hại!” Sau đó cậu ta nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn: “Anh không muốn nói ngay bây giờ là sợ Tố Diệp biết anh đã làm mấy việc bẩn thỉu gì phải không? Em là em ruột của anh anh còn ra tay được còn chuyện gì mà anh phải kiêng dè?”

Niên Bách Ngạn cũng không muốn quay trở về phòng nữa. Anh khoanh hai tay trước ngực, trong mắt kiềm chế một sự bực dọc rõ ràng: “Tối nay em nhất định phải cãi nhau với anh, đúng không?”

Tố Diệp nhìn thấy mấy tia máu hằn lên trong mắt Niên Bách Ngạn, trái tim chợt thắt lại, đau đớn.

Niên Bách Tiêu tức giận: “Phải! Vì nếu như em còn không biểu đạt ý nguyện của mình, ngày mai vào lúc này em đang ở trên máy bay quay về nước, hơn nữa còn là vé một chiều!”

Lần này thì Tố Diệp quả thực bị sốc. Cô bàng hoàng nhìn Niên Bách Ngạn.

Cô tưởng anh chỉ có suy nghĩ này thôi, hoặc là lâu dần cũng sẽ từ bỏ ý định này. Hoặc có lẽ, lùi một bước suy nghĩ, biết đâu anh đang nghi ngờ gì đó ở Niên Bách Tiêu. Dẫu sao cậu ta cũng là em ruột của anh, là người thân duy nhất còn lại trên đời này, sao anh nỡ lòng để hai người chia cách hai nơi?

Cô còn nhớ rất rõ, dáng vẻ lúc trước của Niên Bách Ngạn khi biết tin Niên Bách Tiêu tới Bắc Kinh. Tuy rằng anh chẳng thể hiện gì nhiều, nhưng cô vẫn cảm nhận được niềm vui của anh.

Nhưng, Niên Bách Ngạn đã làm như vậy thật, hơn nữa còn rất nhanh chóng.

Chuyện này là thế nào?

Niên Bách Ngạn vẫn đang cố nén giận: “Mọi việc của em ở nước ngoài anh đã sắp xếp ổn thỏa, ngày cả chỗ ở, chủ nhà cũng là em đứng tên. Anh hy vọng em tìm được một việc làm ở đó.”

“Anh hy vọng? Có phải chuyện gì anh hy vọng là em nhất định phải làm theo không? Từ nhỏ tới lớn, anh có từng hỏi em thích gì chưa?” Ánh mắt Niên Bách Tiêu bi thương: “Anh chỉ muốn nhào nặn em thành bộ dạng mà anh muốn. Nhưng còn em thì sao? Em chỉ thích đua xe, cũng mong cả đời được gắn bó với công việc này. Tại sao trong mắt anh nó lại khó khăn thế? Em tốn biết bao công sức mới được quay trở lại đội đua, vậy mà anh lại dùng thủ đoạn để nhà tài trợ từ chối tài trợ, ép Hurley phải hủy bỏ tư cách thi đấu của em. Dựa vào đâu? Chỉ vì anh là anh trai em mà anh có thể thao túng cuộc đời của em sao? Hay là, anh nhất định phải dùng quyền lợi và địa vị, dùng cách thức can dự vào số phận của người khác để tôn lên sự thành công của anh?”

Tố Diệp đứng bên lắng nghe mà không khỏi hoảng sợ.

Anh đã ra tay rồi. Đối tượng lần này là em trai ruột của anh.

Cô tin Niên Bách Tiêu sẽ không phóng đại sự thật.

Thực tế là Niên Bách Ngạn có khả năng để làm vậy. Anh có đủ năng lực để can dự vào cuộc đời của người khác, thậm chí là cả số phận.

Niên Bách Ngạn bình tĩnh đợi cậu ta nói hết câu, sau đó lên tiếng, trầm ổn và mạnh mẽ: “Diệp Diệp! Tới phòng quần áo lấy cho tôi một chiếc áo khoác.”

Tố Diệp thấy tình hình không ổn, cũng không dám nói nhiều chỉ làm theo.

Đa phần quần áo Niên Bách Ngạn cất trong phòng này đều là đồ công sở, chỉ có lác đác vài bộ quần áo đi chơi. Cô suy đi tính lại, từ bỏ suy nghĩ lấy cho anh áo sơ mi và quần Âu, mà đặc biệt tìm một chiếc áo phông ngắn tay nhạt màu và một chiếc quần dài màu xám, như vậy trông sẽ ôn hòa một chút.

Lúc đưa cho Niên Bách Ngạn, cô lén ngước mắt quan sát nét mặt của anh. Anh chỉ đón lấy, không nói gì rồi đi vào phòng ngủ. Cửa phòng ngủ khép hờ, anh ở trong nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra.

Trông quả thực có mềm mại hơn những bộ đồ anh mặc khi đi làm hằng ngày. Chỉ tiếc là, vẻ dịu dàng ấy chỉ là tưởng tượng.

Sắc mặt anh vẫn bình thản như gương, càng rõ nét thì lại càng khiến người ta e dè.

Sau khi thắt xong đai của quần dài. Anh nhìn Niên Bách Tiêu, nói rõ ràng: “Về tứ hợp viện!”

Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn. Anh định cùng Niên Bách Tiêu quay về tứ hợp viện?

Niên Bách Tiêu cũng không hề tỏ ra yếu thế. Cậu ta đáp lại: “Về thì về!” Nói xong, quay người đi xuống nhà.

Sắc mặt Niên Bách Ngạn trông rất khó coi.

Anh vừa cất bước thì Tố Diệp giữ tay anh lại.

Động tác này thuần túy chỉ là vô thức. Vì mắt giật giật liên hồi. Nhưng tại sao lại giữ anh lại thì chính cô cũng không thể nói rõ. Cô muốn khuyên họ đừng cãi vã? Nhưng rõ ràng điều này không thực tế.

Hay là khuyên Niên Bách Ngạn đừng về? Niên Bách Tiêu chịu sao? Rõ ràng là, tối nay người ép tới cùng là Niên Bách Tiêu, tuy rằng việc làm của anh quả thực là độc tài và bá đạo.

Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn bàn tay đang giữ chặt tay mình, rồi ngước lên nhìn cô: “Em về phòng ngủ đi!”

“Bách Ngạn…” Cô gọi tên anh một cách bất lực.

Niên Bách Ngạn bỗng cảm thấy tim mình chợt ấm lại đôi chút. Anh giơ tay kéo đầu cô lại, khẽ hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng mà kiên định: “Nghe lời! Em ở nhà nghỉ ngơi, không được phép đi theo!”

Dứt lời, anh buông cô ra, quay người đi xuống nhà.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa ra vào được mở ra, rồi đóng lại.

Tất cả ồn ào, cãi vã đều theo bước chân của hai người đàn ông chìm vào tĩnh lặng.

Căn phòng lại trở nên yên ắng.

Tố Diệp đứng một mình trên tầng hai, xung quanh vẫn là ánh đèn vàng dìu dịu. Sau đó, cô nghe thấy tiếng kim giây tích tắc, nhịp này nối nhịp kia.

Quá yên tĩnh.

Vậy mà đôi tai cô lại lấp đầy những tiếng ù ù.

Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh giọng chất vấn sắc bén của Niên Bách Tiêu và ánh mắt trầm lạnh của Niên Bách Ngạn. Họ đi rồi, để cho nơi đây được bình yên. Vậy khi quay về tứ hợp viện thì sao?

Tố Diệp càng nghĩ càng thấy bất an. Cô chẳng màng tới lời dặn dò trước khi đi của Niên Bách Ngạn, đi ngay vào phòng thay quần áo, vội vã thay đồ…

***

Sau khi đi qua con đường Công Thể náo nhiệt, tất cả các cung đường khác đều đang chìm trong giấc ngủ.

Ngoại trừ những chiếc xe đi muộn và một hai bóng người thi thoảng lại qua, đêm đen trở nên tĩnh mịch dưới ánh trăng và ánh đèn. Vậy mà trong mắt Tố Diệp, nó ẩn chứa một cảm giác bất an mơ hồ.

Chỉ bị lỡ vài ngã tư chờ đèn đỏ mà xe của Tố Diệp và hai người họ đã cách nhau một khoảng khá xa.

Cuối cùng tới tứ hợp viện, cô run rẩy quét dấu vân tay để xuống tầng hầm. Thoạt nhìn, xe của Niên Bách Ngạn đã đỗ ở đó, u ám tựa một linh hồn.

Cô tắt máy, chạy vào trong thang máy.

Chỉ cách nhau có vài phút mà không khác gì đã qua cả thế kỷ.

Đoán không sai, khi cửa thang máy mở ra, cô liền nghe thấy một tiếng bộp. Là tiếng vang của một cái tát, lực rất mạnh, ngay sau đó là giọng quát giận dữ của Niên Bách Ngạn: “Khốn kiếp! Em dám để ý tới cô ấy phải không?”

Khi câu nói ấy vừa dứt, thang máy cũng phát ra một tiếng ding khẽ khàng.

Phía trong cánh cửa kim loại, sắc mặt Tố Diệp trắng bệch.

Còn trong phòng khách, bên cạnh bộ sofa cách đó không xa, Niên Bách Ngạn đang đưng xoay lưng về phía cô. Niên Bách Tiêu đứng nghiêng so với cô, ôm mặt, nhìn Niên Bách Ngạn như bắn ra tia lửa.

Nghe thấy tiếng động, cả hai người đều đồng thời nhìn về phía này.

Thang máy phát ra tiếng chuông nhắc nhở. Tới khi nó sắp đóng lại, Tố Diệp mới tỉnh lại. Cô vội vàng mở cửa rồi đi ra ngoài. Hai chân nặng như đổ chì.

Hai người đều không ngờ cô lại tới. Nhất là Niên Bách Tiêu. Gương mặt ửng đỏ bỗng chốc xấu hổ không biết giấu đi đâu. Còn Niên Bách Ngạn thì sững người giây lát, sau đó cũng cố gắng kìm chế giận dữ, giữ thái độ im lặng.

Hơi thở của Tố Diệp trở nên dồn dập. Tiếng quát ban nãy của Niên Bách Ngạn vẫn còn vang vọng trong đầu cô.

Thì ra… anh đã biết tất cả.

Không nói gì, có lẽ anh nhẫn nhịn. Dẫu sao Bách Tiêu cũng là em trai ruột của anh.

Tố Diệp biết, có những chuyện đã lên dây rồi, không thể không bắn. Cô bước từng bước về phía họ, cố gắng suy nghĩ một cách vẹn cả đôi đường. Cho dù giờ đây đầu cô đang ong ong, cho dù lòng cô đang rất rối loạn, cô vẫn phải cố gắng thúc ép bản thân.

Nếu bình thường cô là một người phụ nữ bất chấp tất cả, không biết suy nghĩ thì thôi. Nếu vậy, hôm đó khi Niên Bách Tiêu hôn cô, cô đã lập tức đẩy cậu ta ra, rồi quát mắng cậu ta không được phép làm vậy.

Sở dĩ cô nín nhịn cho tới giờ phút này chính vì cậu ta là em trai của Niên Bách Ngạn.

Từ lúc Niên Bách Tiêu thở hồng hộc xông tới Sanlitun tìm Niên Bách Ngạn tính sổ, cô đã hiểu, dù là ai trong hai người họ, đều muốn né mặt cô để giải quyết vấn đề. Nếu không, Niên Bách Tiêu cũng sẽ không nói mấy lời khó nghe khi còn ở Sanlitun, mà Niên Bách Ngạn cũng sẽ không cảnh cáo cậu ta thu lại tâm sự của mình.

Cả hai người họ đều đang nghĩ mọi cách để không phải giáp mặt cô. Niên Bách Ngạn có lòng kiêu hãnh của mình, Niên Bách Tiêu cũng có lòng tự trọng của cậu ta. Cô chứng kiến chuyện này quả thực không hay. Nếu không, khi thấy cô, họ cũng không thể hiện nét mặt khác thường.

Sự xuất hiện của cô cũng có nghĩa mọi quyền chủ động giờ đây đã thuộc về cô. Vậy thì, cô phải làm thế nào đây?

Không thể để Niên Bách Ngạn tiếp tục trút giận lên Niên Bách Tiêu, lại cũng được để Niên Bách Tiêu thẹn quá hóa giận, căm thù Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn né tránh cô là vì cảm thấy để em trai xảy ra chuyện này là một chuyện mất mặt. Một người là em trai, một người là người phụ nữ bên cạnh anh, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể nhẫn nhịn việc nhục nhã khi bị em trai cho mọc sừng.

Còn Niên Bách Tiêu còn trẻ tuổi, còn hoạt bát. Tuy rằng cậu ta sẽ ngượng ngập nhất thời nhưng Tố Diệp tin với cái tính ương bướng của mình, cậu ta sẽ còn phản kích. Vậy thì, trong giây phút vừa giận dữ vừa xấu hổ này, cậu ta sẽ nói những gì?

Nhất định là những lời chọc tức Niên Bách Ngạn.

Như thế, không cần biết dù là cậu ta có phải đang ở trong giai đoạn nảy sinh những tình cảm mơ hồ với cô hay không, hay là cậu ta đã thật sự hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình, thì với cá tính của Niên Bách Tiêu cũng sẽ hét thẳng lên với anh trai rằng: Em thích chị ấy đấy thì đã sao? Có giỏi thì anh đánh chết em đi!

Niên Bách Ngạn có bản lĩnh làm chuyện đó không?

Không có!

Anh có thể đánh Niên Bách Tiêu, nhưng tuyệt đối không thể đánh chết.

Thế nên hậu quả về sau sẽ là, quan hệ của hai người càng lúc càng đóng băng. Những oán hận phát sinh vì một người phụ nữ, bức tường ngăn cách này rất khó xóa nhòa.

Niên Bách Tiêu đang trong giai đoạn phản nghịch, lời gì chuyện gì cũng có thể làm được, thậm chí có những lời hay việc làm không xuất phát từ thật tâm.

Sau khi làm rõ được điểm này thì cô càng hiểu, tuyệt đối không thể để Niên Bách Tiêu nói lời đó với Niên Bách Ngạn.

Một khi câu nói kia thốt ra thì tính chất cuộc tranh cãi cũng sẽ thay đổi, tất cả đều không thể quay đầu. Cô cảm thấy mình chưa xứng với bốn chữ “hồng nhan họa thủy”.

Cô nhất định phải ngăn ngừa trước khi Niên Bách Tiêu buột miệng nói ra câu ấy trong một phút giận dữ. Như vậy mới có thể cứu vãn lại lòng tự trọng bồng bột của Niên Bách Tiêu và vô vàn những hành động đánh mất lý trí trong lúc tức giận của Niên Bách Ngạn.

Cô đoán không sai chút nào.

Niên Bách Tiêu thấy cô xuất hiện tại tứ hợp viện, cũng đoán ra cô đã nhìn thấy và đã nghe thấy. Khi phản ứng lại, lồng ngực cậu ta phập phồng lên xuống, đôi mắt đỏ ửng chất chứa những bất kham và ương ngạnh. Cậu ta nhìn Niên Bách Ngạn, bất ngờ lên tiếng: “Em…”

“Bách Tiêu!” Tố Diệp bất thình lình nâng cao giọng, ngắt lời cậu ta.

“Cậu cũng lớn rồi, có thể đừng chọc giận anh cậu nữa không?”

Niên Bách Tiêu nhìn cô bằng gương mặt tổn thương.

Tố Diệp không nhìn cậu ta. Cô đi tới bên cạnh Niên Bách Ngạn, khẽ khoác tay anh. Thấy anh nhíu mày, cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Xem anh kìa. Có chút chuyện cỏn con thế này mà anh cũng ra tay đánh Bách Tiêu. Nó là em trai anh mà, chẳng phải anh thương nó nhất sao?”

Hành động bất ngờ của người con gái khiến Niên Bách Ngạn sững sờ giây lát. Trên hàng lông mày là những ngón tay dịu dàng của cô, như từng ngọn lửa châm lên sự ấm áp. Gương mặt anh chợt thả lỏng, có một dòng nước ấm chảy tràn qua lồng ngực.

Anh phát hiện, đã lâu lắm rồi mình không được cảm nhận sự ấm áp của cô.

“Anh hiểu lầm thật rồi!” Tố Diệp kéo cánh tay anh xuống, rồi nhẹ nhàng cúi đầu, đan hai bàn tay vào nhau. Khi ngước mắt lên, cô thở dài: “Là Bách Tiêu thấy bất bình cho em. Vì nó thấy thời gian này quan hệ của anh và em không tốt. Nó tưởng anh đối xử không tốt với em nên rất tức giận. Anh cũng biết mà, em trai anh thường ngày hành vi hay quái đản, chẳng phải là vì được người làm anh trai này chiều hư sao?”

Giọng nói của cô vừa nhẹ vừa mềm, như một dòng suối trong lành nhỏ vào trái tim Niên Bách Ngạn. Anh nhìn cô, nắm chặt tay cô, tâm trạng phức tạp.

“Sở dĩ Bách Tiêu đối xử với em tốt như vậy, thật ra là vì…” Nói tới đây Tố Diệp hơi ngừng lại.

Niên Bách Ngạn nhìn cô chăm chú, đợi cô nói tiếp. Khi thấy gương mặt cô lan ra một chút ngượng ngùng, lồng ngực anh có một khoảnh khắc đã dâng lên một sự hồi hộp và một tình cảm phập phồng.

Cô ngước mắt, liếm môi nói: “Đó là vì… trong lòng nó em đã là chị dâu của nó rồi, là người một nhà!"