Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 10 - Chương 465: Có một loại cảm giác gọi là hồi hộp nơi thành thị




Tố Diệp chẳng biết mình đã trải qua buổi chiều ngây ngây ngô ngô ấy kiểu gì.

Cô chỉ biết rõ, nửa tiếng đồng hồ sau khi buổi họp của Tinh Thạch được tổ chức, các tin tức trải khắp các trang mạng lớn nhỏ đã xóa sạch dấu vết những chuyện liên quan đến An Tịnh. Bỗng chốc, một người bị An Tịnh dùng làm đệm lót là cô đã thay đổi nhanh chóng, trở thành người nổi tiếng số một, chiếm giữ vị trí trên trang nhất các báo, thành công xua sạch sự chú ý của mọi người dành cho An Tịnh và Bạch Băng.

Hành động công khai bày tỏ tình cảm và xin lỗi của Niên Bách Ngạn, thậm chí còn chủ động đề cập tới ngày cưới, tất cả đều tôn lên hình tượng huy hoàng của Tố Diệp lên cao chót vót, để cho tất cả mọi người đều cảm thấy, kể cả là một anh tài trong giới kinh doanh, một người đàn ông lý tưởng trong mắt rất nhiều người phụ nữ như Niên Bách Ngạn, cũng phải hạ mình trước gấu váy của cô, khổ sở cầu xin cô tha thứ.

Thế nên chỉ trong chớp mắt, những lời đả kích ác ý trên mạng cũng đột ngột chuyển hướng. Đại đa số bắt đầu ngưỡng mộ đôi trai tài gái sắc này, còn có người xin Tố Diệp tha thứ giúp Niên Bách Ngạn.

Đương nhiên, vẫn còn những người ghen ghét, đố kỵ. Nghe được tin sốc nam thần của mình đã có người trong lòng, ai nấy đều thể hiện biểu cảm trái tim vỡ nát.

Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Tố Diệp được nâng cấp từ một viên đá lót đường trở thành một nhân vật đẳng cấp nữ thần. Đến nỗi mà những cuộc tranh luận nói rằng An Tịnh là tình nhân của Niên Bách Ngạn bỗng nhiên cũng biến mất không chút dấu vết như thủy triều rút xuống.

Tốc độ cập nhất nhanh chóng của mạng Internet khiến người không nói nên lời.

Di động của Tố Diệp cũng bắt đầu reo inh ỏi. Đương nhiên đầu tiên toàn là đám phóng viên, nhà báo, làm cô sợ tới nỗi phải tắt nguồn. Sau đó cô cũng tắt luôn cả máy tính, dặn Lý Thánh Đản mang hết công việc ngày mai tới cho cô làm.

Lý Thánh Đản kinh ngạc. Sau khi ôm một chồng bệnh án của khách hàng tới cho cô, cô ấy hỏi: “Nam thần công khai bày tỏ tình cảm à. Em mà là chị là em tới Tinh Thạch tìm anh ấy từ lâu rồi!”

Tố Diệp chỉ muốn cầm mấy cái bệnh án đập ngay lên đầu cô ấy: “Em gọi thêm một tiếng “nam thần” nữa coi, ngày mai khỏi tới đây làm việc nữa!”

Lý Thánh Đản lè lưỡi, vội chuồn nhanh như một làn khói.

Chưa ngừng được hai phút, điện thoại trong phòng làm việc lại vang lên. Hóa ra là bạn bè tứ phương gọi tới hỏi thăm. Cô đau đầu gần chết, vừa mới vất vả đối phó xong với họ, ai ngờ lại nhận tiếp điện thoại của mợ.

Mợ lập tức vào đề ngay: “Bảo sao mợ cảm thấy có gì không ổn. Thì ra con với Niên Bách Ngạn thật sự xảy ra vấn đề. Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tố Diệp làm sao dám nói sự thật với mợ. Cô đành lấp liếm rằng anh đã nói mấy câu khiến cô không vui, làm cô tức giận đại loại thế. Mợ bán tín bán nghi. Tố Diệp thở dài nói: Mợ yên tâm đi! Con sẽ giải quyết ổn thỏa mà!

Khó khăn lắm mới trả lời được mợ, thì lại có người gõ cửa. Tố Diệp bực bội hét lên một tiếng: Vào đi!

Là Phương Bội Lôi, lịch sự cất những bước nhỏ vào phòng, nói với cô bằng nụ cười ngoài mặt: “Vừa rồi trợ lý của cô lấy nhầm một bệnh án của một người họ Chu. Đó là bệnh nhân của tôi.”

Tố Diệp lật ra xem. Quả nhiên là lấy nhầm! Cô thở dài khó xử. Có lẽ Lý Thánh Đản còn đang mải hóng hớt mấy chuyện lá cải trên mạng. Cô bèn đưa bệnh án cho Phương Bội Lôi. Cô ta đón lấy. Khi đi ra tới cửa, cô ta còn bổ sung thêm một câu: “Bác sỹ Tố! Tôi mà là cô thì đã lấy chồng làm bà chủ từ lâu rồi. Trên đời này có một loại người như cô đấy, chuyện tốt đẹp cũng bị cô chiếm hết rồi, khiến những người như chúng tôi chẳng còn đường đi.”

Kiểu tâm lý “không ăn được nho, chê nho chua” điển hình. Đi kèm với đó là tiếng đóng cửa toát lên một sự phẫn nộ. Tố Diệp hoàn toàn nghe ra được.

Thời gian trước nay chưa từng có điểm mấu. Nhưng trong mắt Tố Diệp thì có. Thế nên, thời gian bị cô chia tách thành từng đoạn từng đoạn. Có những thời điểm cô chỉ dành cho công việc. Cũng có những thời điểm cô chỉ dùng cho ăn uống vui chơi. Lại có đôi lúc, cô chỉ dùng để lãng quên.

Nhưng từ sau khi quen Niên Bách Ngạn, cô còn dành ra thêm một chút thời gian nữa để nhung nhớ, và rồi… tổn thương. Lúc ấy cô mới phát hiện mình đã yêu quá nhiệt thành, đến nỗi khiến chính bản thân mình cũng thương tích vô số. Vì vậy, cô để trống và gác lại những khoảng thời gian nhung nhớ ấy, chỉ vì không muốn mình tiếp tục sống trong giày vò nữa.

Một năm.

Một năm đã trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, lại giống như ta đang nắm trên tay một vốc cát, nó bỗng nhanh chóng trôi tuột qua các kẽ hở và tan đi. Nếu không có điểm dừng tại bệnh viện lúc trước, vậy thì kỷ niệm của hơn một năm qua chỉ ngào ngạt hương hoa dành dành. Còn một năm tới đây, Tố Diệp đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một quãng thời gian khổ hạnh, để đón lấy sự hành hạ và trải nghiệm cả về thể xác lẫn tinh thần.

Thế mà, Tố Diệp hoàn toàn không thể ngờ, hôm nay Niên Bách Ngạn lại có hành động này. Bây giờ khắp các trang mạng đều đang xôn xao, ầm ĩ. Cô chỉ còn biết cắt hết mọi đường mạng, một mình trốn trong phòng làm việc, né tránh tất cả các âm thanh mình có thể nghe được.

Thế nhưng, chiếc vi tính tuy đã ngắt mạng vẫn toát lên một ma lực khổng lồ, đang không ngừng vẫy gọi cô.

Tố Diệp đã từng thử, nhưng tâm trạng không thể kiềm chế được.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, cô vẫn tò mò bò lên mạng.

Lướt bừa qua một số trang, câu chuyện kinh hoàng không những không dịu đi, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí đã trở thành tin tức giải trí sốt dẻo. Điều càng khiến Tố Diệp hoảng hốt tới lắp bắp chính là, rất nhiều các fan mạng nhàn rỗi còn làm một cuộc bầu chọn, chọn ra “người đàn ông thành công khiến các cô gái mơ mộng nhiều nhất”. Niên Bách Ngạn được đứng đầu bảng, trở thành người mà các cô gái muốn được nói chuyện yêu đương nhất, thậm chí còn là người họ muốn được quan hệ nhất.

Diễn đàn bình luận càng lúc càng náo nhiệt như một chảo dầu sôi.

Có thể nhận ra đa phần đều là con gái. Đối với việc Tố Diệp có được sự quan tâm của Niên Bách Ngạn, trong số các bình luận có người ngưỡng mộ cũng có kẻ ganh ghét. Còn có người hỏi thẳng Tố Diệp: Khi phát sinh quan hệ với một người đàn ông đẹp trai như thế, bạn có áp lực không?


Đương nhiên, cũng có cả nam giới, đồng thanh cho rằng kiếp trước Niên Bách Ngạn tu được phục, nên kiếp này mới có được người đẹp là lựa chọn hàng đầu trong mắt cánh đàn ông.

Phía Bạch Băng và An Tịnh thì im thin thít, không có bất cứ phản hồi nào. Tố Diệp cũng không nhìn thấy bất kỳ tin tức nào về thái độ của họ. Tuy rằng phía trước là trùng trùng lớp lớp các tin tức quá khích đang được biến tướng và lan rộng khiến cô cảm thấy lạ lẫm, nhưng vẫn còn những chủ đề giúp cô mừng thầm và dịu đi bực bội trong lòng.

Có người cho rằng tối hôm đó An Tịnh muốn tới làm quen với Niên Bách Ngạn, mà rõ ràng là có ý chủ động hiến thân. Sau đó tự cô ta tung tin cho cánh nhà báo, mượn tay của họ để làm tin đồn đó hot lên. Ai ngờ hôm nay Niên Bách Ngạn lại lên tiếng giải thích rất hùng hồn, nói rằng chiêu muốn dựa quyền dựa thế này của An Tịnh quả thực quá vụng về.

Câu nói này cũng được không ít người phụ họa theo.

Đương nhiên, không thể biết được những người phụ họa ấy thật lòng đồng tình hay thường ngày thấy An Tịnh ngứa mắt nên mới trút giận.

Dù sao thì mấy chuyện thật thật giả giả trong cái vòng luẩn quẩn ấy chẳng ai nắm rõ, hà cớ gì phải coi là thật?

Tố Diệp xem đến ong hết cả đầu. Lần này cô tắt máy tính thật sự, cố gắng tập trung hết mức vào công việc.

Tới giờ tan sở, sau khi gõ cửa phòng làm việc, Lý Thánh Đản bèn đi vào, thò đầu nói: “Bác sỹ Tố, nghỉ thôi! Cửa hàng Mango tám giờ tối nay có giảm giá đấy, cùng đi nhé!”

Đổi lại là ngày thường, Tố Diệp đã đi cùng từ lâu rồi. Cho dù không mua sắm, cô cũng đúng sáu giờ là lượn nhanh gọi phòng làm việc. Vậy mà hôm nay cô do dự một cách khác lạ, nói với Lý Thánh Đản rằng cứ về trước đi.

Lý Thánh Đản thấy sắc mặt cô có vẻ không ổn, bèn hỏi với vẻ quan tâm: “Có phải chị thấy chỗ nào không khỏe không? Hay là em đưa chị đi khám?”

“Không sao đâu! Chỉ là chị còn mấy bệnh án chưa xem xong thôi.” Bây giờ Tố Diệp chỉ muốn ở một mình.

Nghe xong câu ấy, Lý Thánh Đản quả thực đã kinh ngạc. Cô ấy nhìn đồng hồ, xác định đã hết giờ làm mới lại hỏi: “Chị muốn tăng ca?”

Cả Liêm Chúng có hai không biết Tố Diệp trước nay không bao giờ tăng ca. Ban đầu giáo sư Đinh còn cố bảo cô làm thêm giờ, nhưng sau đó cô hét giá tận trời, nói lương tăng ca phải cao gấp năm lần, làm giáo sư Đinh sợ chết khiếp, không bao giờ còn có ý định này nữa.

Tối nay làm sao thế nhỉ?

Tố Diệp không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu. Mắt Lý Thánh Đản đảo đảo, rồi cô ấy cười hì hì nói: “À, em hiểu rồi. Chị muốn đợi nam… tổng giám đốc Niên chứ gì? Được rồi, em hiểu mà. Không làm phiền chị nữa, tạm biệt chị!”

Một câu “tổng giám đốc Niên” của Lý Thánh Đản lại làm khuấy đảo một vũng mưa xuân.

Đợi cô ấy đi khỏi, trái tim Tố Diệp cũng bắt đầu rối loạn hoàn toàn.

Từng con chữ trong hồ sơ bệnh án cứ như mọc chân chạy tứ tung. Ánh mắt cô không thể nào tập trung cụ thể vào câu chữ, thấy cái gì cũng rối như mớ bòng bong.

Nhịp tim không thể bình ổn lại được, đập rất dữ.

Không giống như trước đây, Tố Diệp biết rõ mình đang trốn tránh điều gì.

Không phải những tin đồn lan tràn khắp mọi nơi.

Không phải tình cảnh bị đám ký giả đuổi bắt.

Mà chính là anh… Niên Bách Ngạn!

Ba chữ này hợp thành cái tên của anh, dường như bất cứ lúc nào, trong bất kỳ tình huống nào, chỉ cần cô nghĩ tới nó là trái tim vốn đang bình yên cũng có thể bị đảo lộn.

Từng giây từng phút trôi qua, tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài cũng mỗi lúc một xa.

Tố Diệp lật từng tập hồ sơ một, lặng lẽ đợi cho thời gian trôi xa.

Khi vạt nắng cuối ngày kéo theo chiếc đuôi tàn đỏ rực bị bóng đêm nuốt chửng, tất cả mới thật sự trở nên tĩnh lặng. Sợ là cả tòa nhà này không còn ai tăng ca nữa.

Vậy mà con tim Tố Diệp lại theo thời gian mỗi lúc một thêm hoảng loạn.

Cô hiểu rõ mình đang trốn tránh, vì cô không biết phải đối mặt với Niên Bách Ngạn ra sao, sau khi anh đã chính thức thừa nhận quan hệ giữa hai người trước rất truyền thông và báo chí.

Bỗng nhiên Tố Diệp càng thấy tức Niên Bách Ngạn. Anh thanh minh thì cứ thanh minh, tại sao phải làm vậy? Anh tưởng mình làm vậy, cô sẽ dễ dàng tha thứ cho anh sao?

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng trái tim thì vẫn không thể ổn định lại những nhịp đập bình thường.

Con người sống ở thành phố luôn mang trong mình một sự hồi hộp, mà Tố Diệp gọi đó là sự hồi hộp nơi thành thị. Nhất là lúc bạn đắm mình trong cái yên ắng, bên ngoài ô cửa sổ dày cộp kia vẫn là đèn hoa rực rỡ, vẫn là thành phố phồn hoa lúc đêm về. Bạn và bóng đêm chỉ cách nhau đúng một bước chân, thì trong lòng bạn luôn dâng lên những kích động mơ hồ.

Tố Diệp đã từng trải qua cảm giác này. Đó là một năm trước, khi về nước, khi cô lần đầu tiên hòa nhập vào đêm Bắc Kinh ở một khoảng cách gần như vậy, trái tim bỗng hồi hộp vu vơ. Giống như giữa mênh mông biển người, hoặc dưới một ánh đèn đường nào đó sẽ có một cuộc gặp gỡ của duyên phận. Sau đó cô cùng Lâm Yêu Yêu tới quán bar, uống đến say túy lúy. Vậy mà ngay cả trong lúc ngà ngà say, cô vẫn cảm nhận được cái kích động lạ thường ấy.

Còn tối nay, ngoài cửa sổ trời càng ngày càng tối, thì sự thấp thỏm nơi lồng ngực cũng càng lúc càng rõ nét.

Trong đầu cô luôn khắc sâu hình bóng của một người đàn ông. Anh cao lớn, đĩnh đạc, đứng lặng dưới ánh đèn. Màu vàng hiền hòa rải lên mái tóc dày của anh. Đôi mắt anh cũng sâu xa, đen thăm thẳm như màu mái tóc. Anh yên lặng đứng đó, đằng sau lưng là dòng xe nườm nượp lại qua, càng làm nổi bật cái bình yên và tách biệt của anh.

Tố Diệp biết, bóng hình ấy chính là Niên Bách Ngạn.

Khi đồng hồ điểm đúng tám giờ tối, chuông điện thoại bất ngờ vang lên, làm Tố Diệp giật thót.

Cô vô thức nhấc điện thoại lên.

Xung quanh yên tĩnh tới nỗi khiến người ta sinh ra ảo giác, giống như tiếng nói đập vào tai cô lúc này.

Trầm ấm đến say mềm, khiến người nghe lạc lối trong khoảnh khắc.

“Còn chưa tan làm sao?”

Lúc này Tố Diệp có đặt điện thoại xuống cũng đã muộn rồi. Cảm giác đi lạc đột ngột ấy bị cô xua đuổi một cách sống sượng. Cô đổ hết tất cả mọi tội lỗi cho màn đêm đáng chết kia, không nghĩ gì chỉ khẽ đáp: “Tôi ở nhà bạn!”

Bên đó vang lên một tiếng cười khẽ, rồi anh nhắc cho cô nhớ: “Diệp Diệp! Tôi gọi vào máy bàn của em mà.”

Lúc này Tố Diệp mới tỉnh ra. Gò má cô nóng bừng, trong lòng dâng lên một sự xấu hổ khi bị người ta vạch trần.

Niên Bách Ngạn cũng không định so đo lời nói dối của cô. Anh hỏi: “Bây giờ có thể đi được chưa?”

Tiếng nói và giọng cười của anh chồng khít lên nhau, làm cho trái tim Tố Diệp rối loạn. Cô hít sâu một hơi, cố siết chặt tay lại vẫn cảm thấy ngón tay đang run rẩy. Cô đáp: “Tôi còn phải làm rất muộn, còn rất nhiều tài liệu chưa xem.”

Cô không biết anh đang ở công ty hay đã về Sanlitun. Tóm lại, trốn được phút nào hay phút ấy.

Đầu kia im lặng giây lát rồi nói: “Được!”

Đặt điện thoại xuống, sợi dây trong lòng thì vẫn căng ra.

Giống như một sợi dây giăng ngang bầu trời đêm trăng, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, u ám. Cô đi trên sợi dây ấy, lảo đảo, ngả nghiêng. Tận cùng là biển hoa hồng mộng ảo. Cô không thể đoán được muốn đi tới đó còn phải mất bao lâu, chỉ cảm thấy cả đôi chân và cơ thể mình đều đang đung đưa, lắc lư.

Nếu có thể, Tố Diệp muốn trốn trong văn phòng này cả đêm, thậm chí là cả đời.

Nhưng tới chín giờ, bảo vệ của tòa nhà đã đi lên. Thấy đèn trong phòng còn sáng, anh ta bèn gõ cửa đi vào. Anh ta quen Tố Diệp. À, phải nói là cho dù trước đây không quen, thì giờ chắc chắn cũng đã biết.

Anh ta cười nói: “Bác sỹ Tố, vẫn còn tăng ca sao? Yên tâm đi! Phóng viên đứng bên ngoài đã về hết cả rồi. Cô cũng mau chóng về nhà đi, muộn lắm rồi!”

Nơi náu mình cuối cùng của Tố Diệp cũng đã bị truy quét một cách vô tình. Cô nhìn người bảo vệ, gật đầu như khúc gỗ. Đến cả bảo vệ cũng biết chuyện của cô, cô trốn ở đâu mà chẳng như nhau?

Không còn cách nào khác, Tố Diệp đành thu dọn qua đồ đạc rồi rời khỏi tòa nhà.

Vừa ra khỏi tòa nhà, khi cơn gió đêm thổi qua mặt cũng mang theo cái ấm áp, mùi hương của đầu hạ.

Cô ngước mắt lên, vô tình bắt gặp người đàn ông đang đứng cách đó không xa.

Chiếc xe của anh được đỗ vững chãi ở một vị trí dễ nhìn. Dưới ánh trăng là những đường nét kín đáo mà xa hoa. Còn người chủ thì ngồi trong xe. Anh hạ cửa kính xuống, lặng lẽ quan sát hướng cô đang đi.

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi ban nãy xuất hiện trong buổi họp báo. Màu xám đơn giản, gọn gàng. Anh vẫn chẳng đeo thêm thứ gì, không cà vạt cũng không kẹp cà vạt. Chỉ có điều trông anh thoải mái hơn ban sáng. Cổ áo trước ngực được mở ra hai cúc, trông lười biếng hơn nhiều.

Thấy cô đi ra, đôi mắt anh như được gài thêm thứ gì mềm mại. Bờ môi cong cong cũng thoải mái hơn nhiều.

Tố Diệp không nghĩ anh đang đợi phía dưới. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tim cô bỗng đập mạnh vào lồng ngực. Hai chân cô mềm nhũn, suýt nữa thì đứng không vững, ngã khuỵu xuống đất.

Cô như khúc gỗ bị chôn tại chỗ, cứ đờ đẫn nhìn Niên Bách Ngạn, kinh hoàng như nhìn một quái nhân chui từ dưới đất lên.

Dường như Niên Bách Ngạn bị dáng vẻ của cô chọc cười. Anh cong môi, giơ tay ra như định mở cửa.

Cuối cùng thì sợi dây trong lòng Tố Diệp cũng đứt phựt. Thấy anh có vẻ định xuống xe, chẳng hiểu sao bước chân cô lại đổi hướng, quay mặt đi, cúi gằm xuống, rảo bước về phía ngược lại.

Sự trốn tránh đầy lộ liễu của người con gái khiến Niên Bách Ngạn ngỡ ngàng. Anh lắc đầu mỉm cười, rồi lập tức khởi động xe, vòng tay lái một cái, từ từ đi theo hướng cô đang đi...