Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 10 - Chương 461: Tôi sẽ không tin anh nữa




Tuy rằng Niên Bách Ngạn và Tố Diệp ở bên nhau cũng đã lâu như vậy, nhưng những chuyện hồi nhỏ của cô, anh biết rất ít. Một là, anh rất ít có dịp ngồi xuống nói chuyện với Tố Đông hay Phương Tiếu Bình. Hai là, Tố Diệp cũng hiếm khi kể với anh chuyện hồi nhỏ. Anh cũng sợ sẽ động chạm tới những kỷ niệm không vui của cô nên cũng không gạn hỏi.

Vì thế, hôm nay được nghe Tố Đông kể lại từng chuyện, từng chuyện khi Tố Diệp còn nhỏ, Niên Bách Ngạn nghe rất say mê, thậm chí có thể nói cứ như nghe sách trời vậy.

Tố Đông chỉ dùng những ngôn từ đơn giản và chân chất nhất để miêu tả lại những kỷ niệm trong quá khứ. Trong đầu Niên Bách Ngạn có thể nhanh chóng hiện lên dáng vẻ tinh nghịch, phá phách của Tố Diệp theo từng lời kể của Tố Đông. Đúng vậy! Ngay từ ban đầu anh cũng chưa hề nghĩ lúc nhỏ Tố Diệp sẽ là một bé gái ngoan ngoãn thế nào. Một người con gái với tính cách như cô, tuổi thơ chắc chắn cũng sẽ ngang ngạnh, bướng bỉnh.

Vì thế, khi nghe Tố Đông kể tới chuyện Tố Diệp lấy rắn ra hù dọa bạn cùng lớp, ban đầu anh cũng hơi sững sờ giây lát, sau đó không nhịn được cười. Chỉ mới là học sinh lớp hai thôi, sao có thể gan đến mức ấy?

“Trường học đã phạt cô ấy thế nào ạ?” Tố Diệp thuộc thế hệ 8x. Những năm 80 là lớp đầu tiên quốc gia thi hành chính sách sinh đẻ có kế hoạch. Thời điểm đó mỗi gia đình chỉ có một con, đương nhiên trong mắt bất kỳ bố mẹ nào, đứa con cũng sẽ trở thành bảo bối. Dĩ nhiên, gia đình của Tố Diệp có phần đặc biệt. Tuy rằng cô là con một của Tố Thu, nhưng không thể trở thành đứa con độc nhất của nhà họ Diệp.

Tố Đông nghe xong câu ấy càng thêm đắc ý: “Phạt ư? Con bé đó tinh quái lắm, làm sao trường nỡ phạt nó?”

Niên Bách Ngạn không thốt nên lời, phạm một lỗi sai tày trời như thế mà không phải chịu phạt?

“Con không biết đó thôi. Con bé ấy tuy nghịch như quỷ sứ, nhưng ở trong trường học lại rất được các thầy cô yêu quý. Đừng nhìn nó nghịch ngợm, thế mà học rất giỏi, lại thông minh. Lần nào thi cử cũng đứng nhất khối. Lúc vừa vào học lớp một, nó đã được làm cán sự học tập của lớp, lên lớp hai lại được làm ủy viên đại đội. Mỗi lần trường học tổ chức các cuộc thi thủ công hay thể thao gì đó với các trường bạn, Tiểu Diệp nhất định sẽ là đứa mang vinh quang về cho nhà trường. Nó tinh ranh như ma. Sau khi gây ra tai họa, lúc bị thầy cô hỏi, nó lập tức tỏ ra ấm ức trước, nói rằng bạn gái đó cậy mình cao, suốt ngày ăn hiếp các bạn học khác, còn cướp đồ ăn vặt của các bạn khác, nó không nhịn được nên mới quyết định ra tay dạy cho bạn đó một bài học. Lúc kể lể, nó còn khóc tức tưởi. Thầy cô vừa nhìn thấy nó khóc, cũng không nỡ bắt phạt nữa. Chuyện này cũng đã được nhà trường dẹp yên như thế.”

Niên Bách Ngạn cảm thấy, vũ khí trí mạng của Tố Diệp chính là nước mắt. Không phải anh chưa từng thấy điệu bộ mỗi lần cô rơi nước mắt. Cô rất ít khóc, thậm chí có thể nói số lần rơi nước mắt trước mặt anh có thể đếm trên đầu ngón tay. Có rất nhiều lần, rõ ràng mắt đã long lanh rồi, nhưng cô vẫn cố ép nước mắt vào trong. Nhưng một khi để nước mắt cô thật sự rớt xuống thì còn khó chịu hơn là giết chết anh.

Còn câu nói ngay sau đó của Tố Đông cũng tán đồng với suy nghĩ của Niên Bách Ngạn. Ông nói: “Con bé Tiểu Diệp này từ nhỏ đã ưa nhìn, như gọt đẽo ngọc ngà vậy. Nó mà khóc lên lại càng khiến người ta xót xa. Vì thế mà nhà trường cũng không phạt nó nữa.”

Niên Bách Ngạn bất giác mím môi mỉm cười: “Bây giờ cô ấy đẹp như vậy, có thể tưởng tượng ra lúc nhỏ cũng sắc sảo, lanh lợi.”

“Bây giờ á? Haiz, làm sao bằng được lúc nhỏ. Có câu nói thế nào nhỉ, “con gái mười tám nhiều thay đổi”. Nhưng mà nó lại thay đổi theo hướng ngược lại. Lúc nhỏ nó xinh xắn hơn bây giờ nhiều, tóc quăn quăn, trông như búp bê vậy. Con đợi đấy, cậu đi lấy cuốn album hồi nhỏ của nó cho con xem.” Tố Đông phát huy tinh thần tích cực, nhiệt tình của các cụ già người Bắc Kinh, đứng dậy đi tới trước ngăn kéo, vừa lật ra vừa cười nói với Niên Bách Ngạn: “Con ấy à, được ở bên cạnh Tiểu Diệp nhà cậu là may mắn đấy. Từ nhỏ, Tiểu Diệp đã có rất nhiều người theo đuổi, thư tình thu thập từ bé tới lớn nhiều vô số kể. Còn có mấy cậu chủ động tới chặn ngay trước cửa nhà cơ. A, tìm thấy rồi!”

Đó là một cuốn album rất dày, bìa đã có phần cũ kỹ. Nó là kiểu album gài ảnh vào từ lâu lắm rồi. Nhưng bên trên không một chút bụi bặm, có thể nhận ra nó thường xuyên được lật ra xem.

Tố Đông đưa cuốn album cho Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn đón lấy, nhẹ nhàng lật ra xem. Quả nhiên bên trong đều là những bức ảnh được chụp bằng phim. Có bức đã ố vàng. Nhưng tất cả đều được cài gọn gàng vào trong lớp ni lông trong suốt.

Trang đầu tiên chắc chắn đều là ảnh sơ sinh. Từ bức đầu tiên khi vừa mới sinh cho tới bức thứ hai khi tròn một trăm ngày, nhóc con trong ảnh đã có những sự thay đổi đáng kể. Thế nên người ta nói trẻ con mỗi ngày một dáng vẻ cũng đúng.

Nhìn thấy một bức ảnh Tố Diệp trần như nhộng, còn đang tập bò, khóe môi Niên Bách Ngạn cong lên một cách vô thức. Cô nhóc này thường ngày rất thích chưng diện. Nếu như biết có người đang xem ảnh hồi cô còn trần truồng, chắc chắn sẽ nổi điên.

Những bức ảnh phía sau không được sắp xếp theo đúng số tuổi. Thế nên Niên Bách Ngạn có thể nhìn thấy hình ảnh cô lúc đã lớn hoặc lúc còn nhỏ. Có bức khi cô tầm khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đã khá giống với hình dáng cô bây giờ rồi. Còn những bức khi cô nhỏ hơn một chút, quả thực thoạt nhìn vẫn có một chút khác biệt với cô của hiện tại.

Tố Đông đứng bên kể lại câu chuyện đằng sau mỗi bức ảnh như một hướng dẫn viên, vừa tự hào vừa kiêu hãnh.

Vì có ảnh, thế nên mới khiến cho ký ức lưu lại những vết tích. Những dấu vết này mới trở nên trân quý và giá trị.

Đúng như Tố Đông nói, lúc nhỏ, Tố Diệp thật sự trông giống như một cô búp bê. Chủ yếu là vì mắt của trẻ con lúc nào cũng to hơn rất nhiều so với sau này khi lớn dần lên, vì thế càng toát lên vẻ long lanh, đáng yêu. Nhưng không hiểu sao, Niên Bách Ngạn càng nhìn ảnh cô lúc càng nhỏ lại càng cảm thấy có một sự kỳ lạ.

Sự kỳ lạ ấy anh không thể nói rõ.

Giống như, có một phần ký ức nào đó đang chuẩn bị chui ra khỏi lớp vỏ nứt vỡ.

Tố Đông vẫn đang huyên thuyên không ngừng nghỉ, còn Niên Bách Ngạn thì lật xem từng bức ảnh một.

Đột nhiên, anh dừng lại ở một trong số những bức ảnh mình đang xem. Nét mặt anh bàng hoàng trong giây lát. Anh chỉ vào bức ảnh đó, tò mò hỏi Tố Đông: “Đây là ảnh năm cô ấy mấy tuổi ạ?”

Tố Đông liếc nhìn, có phần do dự giây lát rồi cười đáp lại rất nhanh: “À, là lúc nó vừa tròn bốn tuổi.”

Ngón tay Niên Bách Ngạn đè lên bức ảnh ấy. Trong ảnh là một cô bé nhỏ xíu, mặc một chiếc váy hoa nhạt màu, đội một chiếc mũ công chúa cũng nhỏ nhắn và rất xinh xắn. Nhưng cô bé ấy đang ôm cây leo lên. Có lẽ nhìn thấy người đang chụp ảnh mình, cô bèn lè lưỡi, làm mặt quỷ vào ống kính. Mái tóc cô vẫn chưa đen nhánh, mềm mại như lụa giống bây giờ. Nó hơi nghiêng về màu nâu đậm, tinh tế và hơi quăn, trông đáng yêu và dễ mến.

“Haiz, thật ra lúc nhỏ nó là một đứa nghịch dại điển hình.” Dường như Tố Đông không muốn giải thích quá nhiều về bức ảnh này. Ông giơ tay định lật qua.

Nhưng bị Niên Bách Ngạn ngăn lại. Anh cười lễ phép: “Bức ảnh này đáng yêu quá, có thể tặng cho con không ạ?” Anh phát hiện ra, từ năm bốn tuổi tới năm năm tuổi, Tố Diệp chỉ có duy nhất một bức ảnh này.

“Việc này…” Tố Đông có vẻ chần chừ, nhưng nhanh chóng che giấu sự do dự đó, cười nói: “Tiểu Diệp nó ưa sĩ diện. Nó mà biết con lấy đi bức ảnh xấu thế này, nó nhất định không vui đâu.”

Nhưng Niên Bách Ngạn rút luôn bức ảnh ra, mỉm cười rồi rút ví, nhét vào một ngăn trong đó: “Cô ấy sẽ không chủ động lật ví tiền của con ra đâu.”

Tố Đông thấy vậy cũng chỉ còn cách đồng ý.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tố Đông cất tập album đi, rồi nói: Chắc là họ về rồi đấy!

Đang nói thì cánh cửa bị kéo ra. Người đi vào đầu tiên là Phương Tiếu Bình. Có lẽ không ngờ Niên Bách Ngạn lại tới đây nên bà hơi ngẩn người ra giây lát. Niên Bách Ngạn đứng dậy, chào hỏi lễ phép, nhưng ánh mắt nhanh chóng dừng lại phía sau lưng Phương Tiếu Bình.

Tố Diệp cũng vào ngay sau Phương Tiếu Bình. Vừa ngẩng lên, cô cũng nhìn thấy Niên Bách Ngạn, gương mặt nhỏ vốn đang mỏi mệt chợt thay đổi. Cô không nói gì, lập tức quay người định bỏ đi.

Niên Bách Ngạn tinh mắt nhận ra. Anh sải bước tới trước, vội ôm chặt lấy Tố Diệp, không buông tay ra nữa.

“Buông tôi ra!” Tố Diệp liều mạng đẩy anh ra. Hành động của anh khiến cô đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Nhưng Niên Bách Ngạn không nói gì cả, cũng không buông cô ra. Anh chỉ ghì chặt cô vào lòng như thế, để mặc cho cô giãy giụa và đánh đập. Đôi tay anh tạo thành một vòng vững chãi, khóa cô trong lòng.

Cuối cùng, Tố Diệp cũng hết sức, phẫn nộ nói trong hơi thở dồn dập: “Tôi sẽ không theo anh về đâu. Anh đừng mơ!”

“Muộn vậy rồi, cậu mợ cũng cần phải nghỉ ngơi. Có phải em muốn làm phiền khiến họ không ngủ được không?” Niên Bách Ngạn cất giọng trầm trầm, không còn sự giá lạnh và tàn nhẫn lúc trước, ngược lại vô vàn dịu dàng và cưng chiều.

“Người làm phiền họ là anh chứ không phải tôi!” Tố Diệp nhìn anh đầy giận dữ. Cô đè thấp giọng xuống, gần như trở thành nghiến răng: “Niên Bách Ngạn! Anh lại định giở trò gì nữa? Anh tìm tới nhà cậu tôi muốn làm gì?”

Trong lời tố cáo của cô ẩn chứa một sự cảnh giác. Niên Bách Ngạn dĩ nhiên nghe ra được. Anh khó xử nói: “Diệp Diệp! Anh chỉ muốn đón em về nhà.”

Giờ trong đầu anh chỉ còn lại hình ảnh ngày bé của cô, khiến anh không khỏi xót xa.

“Anh…”

“Tiểu Diệp à! Đại khái là được rồi. Hai đứa ở bên nhau sao có thể hòa thuận mãi được? Nếu Bách Ngạn đã chủ động tới đây thì con theo nó về đi, đừng bướng bỉnh trẻ con nữa!” Là giọng của Phương Tiếu Bình. Tuy rằng trông bà có chút không vui, nhưng vẫn nói một câu công bằng.

Tố Diệp mím chặt môi.

Niên Bách Ngạn vẫn ôm cô từ đầu tới cuối, rồi thì thầm bên tai cô: “Nghe lời đi! Em còn tiếp tục ương bướng, người lo lắng sẽ là cậu mợ đấy!”

Tố Diệp ngước lên nhìn, hằn học lườm anh một cái.

Nhưng Niên Bách Ngạn lại bật cười. Anh quay đầu xin lỗi Tố Đông và Phương Tiếu Bình, rồi kéo Tố Diệp rời khỏi đó.

Mấy giây sau, Phương Tiếu Bình mới sực nhớ ra. Bà vội vàng chạy ra ngoài, đứng ngoài cửa, gọi với một câu về phía Niên Bách Ngạn: “Con cẩn thận cánh tay của nó đấy!”

Sau khi lên xe, việc đầu tiên Niên Bách Ngạn làm là kiểm tra cánh tay của cô, nhưng bị Tố Diệp né tránh.

Anh bèn thở dài, dịu giọng nói khẽ: “Cánh tay em sao vậy?”

Tố Diệp hoàn toàn lựa chọn cách im lặng, quay ngoắt sang một bên.

Niên Bách Ngạn đành phải giơ tay cởi cúc áo của cô ra kiểm tra cho rõ ràng. Ai ngờ bị cô đập vào tay anh, trừng mắt nói: “Đừng động vào tôi!”

Gay gắt như một con nhím xù lông.

Niên Bách Ngạn bỗng nhớ ra cảnh lúc trước cô ngã xuống bên cạnh sofa. Tim anh chợt thắt lại, đương nhiên cũng tự trách mình không biết phân biệt nặng nhẹ. Anh chỉ lo không biết cô có bị thương không, nhưng dáng vẻ cự tuyệt thẳng thừng của Tố Diệp khiến anh cũng đành thôi, không dám hành động khinh suất, sợ không cẩn thận lại làm cô bị thương.

Anh giơ tay ra, đan tay vào tay cô, tuy rằng cô không tình nguyện.

Anh khẽ nói với giọng ôn hòa: “Vừa rồi là tôi không đúng… Không! Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi. Diệp Diệp! Tha thứ cho tôi, có được không?”

Tố Diệp mím môi không lên tiếng. Cô chỉ nhìn trân trân về phía trước, kiên quyết không nhìn anh.

Niên Bách Ngạn thở dài nặng nề, kéo tay cô lên đặt bên bờ môi: “Thế này đi, em nói xem, em bảo tôi phải làm sao em mới hết giận?”

Mấy sợi râu dưới cằm anh chọc vào làm tay cô hơi đau. Cô nhân cơ hội ấy rút tay về, lãnh đạm đáp một câu: “Khi trước chúng ta không cần phải làm vậy.”

“Sao lại không cần chứ?” Niên Bách Ngạn vẫn không bực bội, mà vô cùng kiên nhẫn và chân thành: “Diệp Diệp! Em phải tin tôi.”

“Tin anh?” Tố Diệp như vừa nghe thấy một chuyện hết sức hoang đường. Cô cười khẩy, lắc đầu: “Anh bảo tôi phải tin anh chuyện gì?”

“Nếu em đã nghe được cuộc nói chuyện ở trong bệnh viện thì nên hiểu cho tâm sự của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ lợi dụng em để làm gì cả.” Niên Bách Ngạn nhìn cô nói.

Tố Diệp hơi nheo mắt lại: “Anh chân thành thêm chút nữa có lẽ tôi sẽ tin đấy. Tôi đã từng nghi ngờ lúc đó có phải mình nghe nhầm hay không. Đáng tiếc là, Niên Bách Ngạn, chính anh đã nói một cách rõ ràng với bố tôi rằng anh vốn không yêu tôi. Câu nói ấy, cả đời này tôi sẽ không quên.”

Sau khi nghe được câu nói ấy, suy nghĩ của Niên Bách Ngạn nhanh chóng vận động và chỉnh lý thông tin. Cuối cùng anh sắp xếp rõ ràng mọi chuyện thành một đường thẳng. Với tính cách của cô, chắc chắn là chỉ nghe được câu nói trong phút tức giận của anh rồi bỏ đi. Còn những lời sau đó, rõ ràng cô không biết. Diệp Hạc Phong có lẽ cũng hiểu cá tính của Tố Diệp, dẫu sao ông cũng là bố của cô. Thế nên cuối cùng ông mới áy náy muốn nói với anh rằng, ông đã sắp xếp để Tố Diệp nghe lén.

Việc đến nước này, cho dù Niên Bách Ngạn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch tội. Anh quá hiểu Tố Diệp, sợ rằng có giải thích thế nào, cô đều không thể phủ định những gì nghe được khi ấy.

Đó là lẽ thường tình, ở trong hoàn cảnh đó, bất kỳ ai cũng sẽ nghi ngờ câu nói “không yêu” đó của anh.

Ông trời trêu ngươi, có lẽ chỉ chính Niên Bách Ngạn trong giây phút này.

Cuối cùng Tố Diệp bực bội bổ sung thêm một câu: “Niên Bách Ngạn! Anh càng giải thích nhiều thì chứng tỏ càng giấu giếm nhiều. Thế nên bất luận anh có làm thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ tin anh nữa!”

Niên Bách Ngạn buông một tiếng thở dài bất lực…

Sau khi đợi Niên Bách Ngạn và Tố Diệp đi khỏi, Phương Tiếu Bình bắt đầu càu nhàu: “Ông không hỏi kỹ càng xem hai đứa chúng nó rốt cuộc xảy ra chuyện gì sao?”

Tố Đông thu dọn tách chén, từ tốn nói: “Có thể có chuyện gì được! Chắc chắn là Tiểu Diệp xem mấy tin đồn kia rồi nổi nóng. Con gái ghen tuông rồi cãi vã, mấy chuyện này chẳng phải bình thường lắm sao. Bà không phải lo!”

Phương Tiếu Bình thở dài. Bà vào nhà vệ sinh, vắt khô một chiếc khăn mặt, vừa lau mặt vừa nói với Tố Đông: “Không phải tôi lo hão đâu! Tôi cứ cảm thấy từ hôm ở Hàng Châu về, Tiểu Diệp là lạ thế nào ấy. Trước đây, nó tới nhà chúng ta, nói ba câu là thể nào cũng phải nhắc tới Niên Bách Ngạn, mà cứ nhắc tới cậu ấy là sướng đến nỗi chảy cả nước mắt nước mũi. Bây giờ nó ít nhắc lắm. Hai đứa nó nhất định đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết. Còn nữa này, ông Tố! Có một chuyện tôi chưa kịp kể với ông. Cánh tay Tiểu Diệp bị trật khớp. Vừa nãy là tôi đưa Tiểu Diệp tới hàng thuốc của bác Trương đấy!”

“Hả? Trật khớp?” Tố Đông kinh ngạc: “Có nặng không? Đã nối lại được chưa?”

“Bác Trương là thầy giỏi lâu năm rồi, về khoản này thì ông không phải lo. Cánh tay Tiểu Diệp không sao rồi.” Phương Tiếu Bình không ngừng ngao ngán: “Ông nên quan tâm là tại sao cánh tay nó lại thành ra như vậy.”

“Nó nói sao?”

Phương Tiếu Bình nắm chặt chiếc khăn mặt, ngồi phịch xuống ghế: “Nó nói lúc tài xế taxi tránh một cái đèn đỏ đã phanh gấp. Cánh tay nó bị đập vào cửa xe, thế là bị trật khớp.”

“Ờ!” Tố Đông gật gù.

Phương Tiếu Bình bức xúc: “Ông ờ cái gì mà ờ. Nó nói thế mà ông cũng tin à? Tiểu Diệp nhà chúng ta từ nhỏ đã leo trèo nghịch ngợm. Ngã từ trên cao xuống cũng có thấy nó trật khớp gì đâu, làm sao mà có đập vào cái cửa kính cũng nặng đến mức đó? Theo tôi thấy, chuyện này nhất định có liên quan tới Niên Bách Ngạn. Chưa biết chừng cậu ta đã ra tay đánh Tiểu Diệp đấy!”

Tố Đông nghe xong bật cười: “Bà ấy à, từ sáng tới tối chỉ nghĩ vớ vẩn. Làm sao Niên Bách Ngạn lại ra tay đánh Tiểu Diệp được.”

“Tóm lại, tôi quyết không tin nó đập vào cửa kính xe mà lại trật được khớp.” Phương Tiếu Bình bĩu môi.

Bên này Tố Đông cũng đã thu dọn xong xuôi. Cuối cùng ông nói một câu: “Nhìn bà kìa, chỉ muốn chúng đánh lộn phải không? Đừng nghĩ lung tung nữa! Bà cũng thấy ban nãy Bách Ngạn còn đuổi theo tới tận đây. Nếu nó đánh Tiểu Diệp thật, với cái tính của Tiểu Diệp sao có thể nguôi giận? Chắc là đập vào cửa kính thật đấy, đập mạnh quá thì cũng trật khớp chứ sao. Tôi mở võ quán, mấy tình huống đó gặp nhiều rồi.”

Nói rồi, ông bưng chén tách vào trong bếp.

Phương Tiếu Bình suy nghĩ một lúc, sau khi cất khăn mặt vào nhà tắm, bà cũng đi vào bếp theo. Tố Đông đang tỉ mẩn rửa từng cái chén một. Đều là những đồ đã cổ, thế nên ông rất cẩn thận.

“Này! Thế ban nãy ông không hỏi xem ý của Niên Bách Ngạn bây giờ thế nào à?”

“Ý gì là ý gì?” Tố Đông không hiểu.

Phương Tiếu Bình trừng mắt: “Đầu ông làm bằng gỗ à? Đám cưới! Chuyện hôn nhân đại sự của hai chúng nó! Trước đây Niên Bách Ngạn từng hứa hẹn với tôi, giờ thì sao? Cả hai chúng nó đều chẳng thấy động tĩnh gì cả, ông không sốt ruột à?”

“Sốt ruột thì có ích gì? Nói cho cùng đó cũng là chuyện của bọn trẻ, bà biết giục thế nào?”

Phương Tiếu Bình khoanh hai tay trước ngực: “Nhà chúng ta dẫu sao cũng là nhà gái, tuy rằng cũng chẳng cao quý gì, nhưng là thông gia bên nhà gái chắc chắn sẽ không thoải mái. Tôi chẳng biết ông nghĩ kiểu gì. Dù sao, tôi cũng rất bực. Không phải là chưa có mấy lời đơm đặt. Lỡ như chưa kết hôn mà đã có con, thế thì hàng xóm láng giềng sẽ nhìn Tiểu Diệp bằng con mắt gì? Tóm lại, ngày nào nhà trai còn chưa đề cập tới chuyện cưới hỏi thì con gái chúng ta thiệt thòi ngày ấy.”

Tố Đông cũng ngừng tay lại. Ông im lặng một lúc rồi cũng thở dài…