Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 19: Cô gái nhiệt tình




Giang Mạc Viễn cũng chẳng giận còn cười, bước đến khóa cô vào lòng lần nữa, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, chạm vào hai má cô, giống như yêu chiều thực ra lại là cảnh cáo, “Lần sau còn dám gạt anh…” Nói được một nửa thì cố ý dừng lại, thấy vẻ tức giận nhuốm đầy trong mắt cô, nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi cô, thì thầm, “Anh liền tực tiếp kéo em ra ngoài… cưỡng gian!”

Trang Noãn Thần hít vào khí lạnh.

Anh lại cười thỏa mãn, xoay người đi đến sô pha cầm cặp táp ra cửa.

“Giang Mạc Viễn, anh là tên khốn…” Hướng về phía bóng lưng anh, Trang Noãn Thần chụp lấy cái gối hung hăng ném tới.

***

Tối thứ sáu, giờ cao điểm đáng sợ.

Đèn tín hiệu giao thông đỏ lè từ Nhị Hoàn đến Ngũ Hoàn, nam bắc đông tây ngoại trừ đèn đỏ thì là đèn vàng, một chút đèn xanh cũng không thấy.

Đại lộ Kiến Quốc Môn rõ ràng không có bất cứ dấu hiệu rục rịch nào.

Ở vị trí này, đâu đâu cũng thấy những tòa kiến trúc ngoại trừ ô vuông màu trắng thì vẫn là ô vuông màu trắng, ngay ngắn đến nỗi khiến Trang Noãn Thần liên tưởng đến mấy công ty địa ốc tuyệt đối có khuynh hướng mắc chứng ám ảnh.

Trong một nhà hàng cổ kính, mái hiên màu than chì, dễ dàng đánh tan mọi căng thẳng mệt mỏi của áp lực chốn thị thành.

Mùa xuân, gió đêm cũng ấm áp. Mùa này rất đẹp, không lạnh cũng không nóng, ở ngoài dùng cơm đương nhiên là một loại hưởng thụ cuộc sống.

Nhà hàng rõ ràng bị vây trong phố xá sầm uất, bên tai lại chỉ có tiếng đàn sáo êm ái, quanh quẩn trong phòng ăn càng dạt dào phong cách cổ xưa.

“Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, nhà hàng này tọa lạc tại vị trí xa xỉ thật.” Đợi sau khi dọn món, Trang Noãn Thần nhìn quanh một vòng, chân thành nói.

Ngoại trừ khu dùng cơm, còn có khu rượu nho, quầy rượu Martini và Vodka, quầy rượu Whiskey, phòng xì gà đều được ngăn cách bởi vách kính pha lê tinh xảo.

Trình Thiếu Tiên cười nhẹ, “Chủ nhà hàng này chỉ dùng người để tâm làm việc, cho nên lúc rảnh rỗi tôi thường xuyên đến chỗ này ngồi.”

“Nói vậy khu rượu vang hay phòng xì gà gì đó ở chỗ này đều có ghế cố định của Trình tổng anh à?”

Trình Thiếu Tiên cười nhạt, không đáp.

Thấy thế, Trang Noãn Thần cũng xem như anh ngầm thừa nhận, lắc đầu ủ rũ, “Thật ra tôi rất là hiếu kỳ.”

“Hiếu kỳ chuyện gì?”

Cô nghĩ, cố gắng chau chuốt ngôn từ, “Anh cũng là người làm công, sao có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để phục vụ bản thân chứ?”

“Vậy tại sao em mua xe?” Anh khẽ nhấp ngụm rượu.

Trang Noãn Thần nhíu mày, “Vì để khỏi cuốc bộ mà, ở Bắc Kinh đi lại nhiều mà không có xe thì rất bất tiện.” Nói xong lại lắc đầu, “Có xe lại càng không tiện, chán cái nạn kẹt xe.”

Trình Thiếu Tiên cười, “Tôi tiêu tiền vào rượu vang và xì gà, cũng không khác với khái niệm thay vì cuốc bộ của em là mấy đâu, không phải phục vụ bản thân, chỉ là không muốn để bản thân quá cực khổ mà thôi.”

“Đúng là anh rất cực khổ.” Điểm ấy cô thừa nhận, vị trí của anh không dễ ngồi, nghe nói lúc Vương tổng vào công ty cũng hứa hẹn đủ điều, kết quả thì sao? Vẫn bỏ của chạy lấy người. Con người hiện giờ bị áp lực thành thị ép đến không thở nổi, thêm mạnh mẽ thì thiếu sự dẻo dai, thêm đần độn thì thiếu trách nhiệm. So với Vương tổng, Trình Thiếu Tiên đúng là lựa chọn tối ưu.

Ai ngờ, Trình Thiếu Tiên lại cười khổ, “Có cực khổ em cũng không nhìn thấy.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như chuyện sa thải Từ Hiểu Kỳ.” Trình Thiếu Tiên lật bài, “Có biết chồng em làm tốt chuyện này lắm không?”

“Thật đúng là không biết tình hình cụ thể.” Cô cười nhạt, “Tôi rất tò mò sao anh lại biết rõ ràng như vậy?”

Nhân viên dọn món chính lên, Trình Thiếu Tiên ra hiệu vừa ăn vừa nói chuyện.

“Chỉ là tôi xuất hiện không đúng lúc, thấy trọn một màn, chồng em là nhà biên kịch kiêm đạo diễn toàn bộ cảnh đó.” Trình Thiếu Tiên cầm lấy dao nĩa, chậm rãi kể hết chuyện xảy ra tối hôm đó.

Bên này, Trang Noãn Thần vừa nghe vừa kinh ngạc, chờ anh nói xong cả buổi rồi vẫn quên động đến thức ăn.

“Giang Mạc Viễn độc là độc ở chỗ đó, bỏ qua em, trực tiếp để tôi sa thải Từ Hiểu Kỳ, từ đó chuyện đắc tội với người khác toàn bộ để tôi gánh hết.” Anh cắt miếng thịt bò, bất đắc dĩ lắc đầu, “Nhưng mà nghe nói sau đó Từ Hiểu Kỳ vẫn đến phòng làm việc của em gây rối?”

Trang Noãn Thần nếm chút rượu nho, “Đều đã qua cả rồi, cô ta chỉ là giận không có chỗ trút mà thôi.” Nghe Trình Thiếu Tiên kể xong, cô mới cảm thấy được, Giang Mạc Viễn rất là…

“Em uống rượu?” Anh chỉ chỉ.

Trang Noãn Thần khỏ hiểu, “Ừm, có gì không?”

“Em không lái xe?”

“Không phải chứ? Dễ quên vậy à? Vừa rồi tôi ngồi xe anh đến đây mà.” Trang Noãn Thần cười.

Trình Thiếu Tiên nhíu mày, “Xe em không ở công ty à.”

“Thứ sáu hạn chế lái xe.” Vẻ mặt cô ủ dột, lúc này mới nhớ tới, “Thôi xong, anh cũng uống…”

Trình Thiếu Tiên khoanh hai tay lại, “Tôi còn nghĩ muốn để cho em có cơ hội mỹ nhân cứu anh hùng, giờ thì hết rồi.”

Cô vừa nghe thì buồn cười, “Mỹ nhân cứu anh hùng?”

“Hay là nói em thương tình đưa tôi về nhà.” Trình Thiếu Tiên mỉm cười, ngón tay chỉ vào ly rượu, “Rượu ngon hỏng việc.”

Trang Noãn Thần mím môi, “Không sao, cùng lắm thì lát nữa khi giúp anh gọi xe thuê, tìm một nữ tài xế xinh đẹp một chút.”

Trình Thiếu Tiên ra vẻ đồng ý, “Đây là một đề nghị không tồi.”

Hai người vừa nói vừa cười, một giọng nữ thanh thúy phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh…

“Phiền phức như vậy làm chi, tìm em lái xe là được chứ gì?”

Giọng nói tràn đầy nhiệt tình không khỏi khiến người khác quay lại, vì thế Trang Noãn Thần thực sự quay đầu nhìn, chỉ là chưa nhìn rõ người tới, người đó đã như một chú gấu bông sà vào lòng Trình Thiếu Tiên không buông, cười hì hì nói, “Trình Thiếu Tiên, nhớ em không?”

Vẻ mặt Trình Thiếu Tiên bất đắc dĩ.

Trang Noãn Thần thì trợn tròn hai mắt…

Cát Na (xem lại Q5-C17)? Sao cô ấy lại đến Trung Quốc? Còn có, hình như cô ấy quen rất thân với Trình Thiếu Tiên?

“Hello, Noãn Thần, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Cát Na chìa tay về hướng cô chào hỏi, khuôn mặt cười tươi như hoa.

Trang Noãn Thần cười hơi ngượng ngùng, bắt tay chào hỏi cô, rồi vô thức quay đầu ngó nghiêng.

“Yên tâm đi, Michelle không có tới Trung Quốc.” Cát Na cười nói.

Cô giật mình.

Vất vả lắm Trình Thiếu Tiên mới tách được cô ra, chau mày, “Sao em lại ở Trung Quốc?”

“Gặp em không vui à?” Cát Na chẳng e dè thái độ của anh, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay ôm lấy cánh tay anh, “Anh ở Trung Quốc lâu như vậy, em nhớ anh muốn chết đi được.”

Trang Noãn Thần thành người ngoài cuộc, cầm lấy ly rượu khẽ nhấp, hai mắt không ngừng đánh giá đôi nam nữ trước mặt này, nhìn thế nào cũng thấy hai người quen biết đã lâu. Nhưng cũng khó trách, Giang Mạc Viễn có quen với Trình Thiếu Tiên, Cát Na biết Trình Thiếu Tiên cũng chẳng phải chuyện gì lạ.

Đối với trình độ đeo bám của Cát Na, Trình Thiếu Tiên cũng lười phản ứng, nhìn Trang Noãn Thần, “Hai em quen nhau à?”

Không đợi Trang Noãn Thần đáp, Cát Na lập tức cướp lời, “Là quen ở Zurich, nghe nói anh trai em vì chị ấy suýt chút nữa bị người nhà đánh chết rồi.” Nói xong ngửa đầu cười ngọt ngào, “Nếu anh mà ở đó có khi nào thấy vui khi anh em gặp họa không nhỉ?”

Trình Thiếu Tiên thở dài, không tiếp tục đề tài đó nữa, “Em đang ở đâu?”

“Hôm nay em mới đến Bắc Kinh thôi.” Cát Na làm nũng với anh.

Trang Noãn Thần vừa nghe thì thật sự không thể nhịn nữa, bèn hỏi, “Cát Na, anh em biết em đến Trung Quốc chưa?”

“Anh ấy à? Anh ấy làm gì có thời gian quản em? Nói với anh ấy cũng như không.” Cát Na nhún vai với cô, lại cười xấu xa, “Này, chị dám ra ngoài hẹn hò với đàn ông nhé, anh em mà biết nhất định sẽ ghen đó.”

“Bọn chị chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi.”

Cát Na xua tay, “Em không cần biết nhiều như vậy đâu.” Rồi đưa tay choàng qua cổ của Trình Thiếu Tiên, “Thiếu Tiên của em chỉ có thể yêu mình em thôi.”

Trang Noãn Thần suýt nữa phun ngụm rượu ra ngoài.

Trình Thiếu Tiên bị cô quấn cổ, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nếu em không buông tay thì anh gọi bảo an đấy.”

“Không phải anh định gọi cho anh em đó chứ?” Cát Na chuyển mắt, “Nhưng mà anh sẽ không tự chuốc lấy phiền phức đâu, anh đang ăn cơm với vợ của anh em, cũng là chị dâu em đó nha.”

Tốc độ nói chuyện của Cát Na rất nhanh, tính cách nhiệt tình thoải mái, cho nên sau khi cô xuất hiện, bầu không khí xung quanh dường như cũng chuyển động nhanh hơn.

“Nếu em muốn ăn cơm thì im lặng, còn không thì rời khỏi chỗ này đi.” Trình Thiếu Tiên dường như bắt đầu giận.

Cát Na nghẹn họng, trừng mắt liếc anh, “Giờ anh đang đuổi em à? Đáng ghét! Em ở nhà anh đợi anh suốt mấy tiếng đồng hồ!”

“Sao em biết được địa chỉ của anh ở Bắc Kinh?” Trên mặt Trình Thiếu Tiên hiện lên vẻ kinh hoảng.

Trang Noãn Thần đối diện nhạy cảm nắm bắt biểu hiện này, trong lòng cả kinh, Trình Thiếu Tiên lại có vẻ mặt sợ hãi như thế? Cô không nhìn lầm đó chứ?

“Hi hi hi…” Cát Na đắc ý cười vang, “Tình huống là thế này… Em đến Bắc Kinh, vừa xuống máy bay đương nhiên sẽ gọi điện thoại cho anh em đầu tiên rồi, ai biết anh ấy bận rộn quá, nói một câu ‘Em đi tìm Trình Thiếu Tiên đi’ rồi thì đuổi em đi, cho nên chẳng phải hiện tại em đang ngồi ở trước mặt của anh đây sao?”

Trình Thiếu Tiên siết nắm tay, “Nói cách khác, là anh trai em, Giang Mạc Viễn, nói địa chỉ của anh cho em biết?”

“Đương nhiên rồi, anh tưởng em là thần tiên chắc, đến Bắc Kinh liền có thể tra ra địa chỉ của anh ngay?” Cát Na uể oải cười, nhưng lại không kiêng dè đưa tay nhéo má của Trình Thiếu Tiên, “Chờ không thấy anh về, nên em gọi điện thoại cho thư ký của anh, vì thế em tìm đến chỗ này nè. Hì hì… Sao anh vẫn đẹp trai như thế nhỉ? Có không ít cô gái đeo bám anh đúng không?”

Trang Noãn Thần hồi lâu chưa lên tiếng rốt cục cũng hỏi, “Cát Na, vậy tối nay em ở đâu? Hay theo chị về nhà đi.”

“Không, em có chỗ ở mà.” Cát Na cười càng tươi rói, lập tức nhào vào lòng Trình Thiếu Tiên, “Mấy ngày em ở Bắc Kinh sẽ sống ở nhà anh.”

“Cái gì?”

Tiếng nói kinh ngạc của Trang Noãn Thần và Trình Thiếu Tiên đồng thời vang lên, thu hút ánh nhìn của người ngồi những bàn khác.

“Suỵt…” Cát Na lập tức đặt ngón trỏ lên môi, “Hoàn cảnh nơi này thật yên tĩnh, hai người nhỏ tiếng chút đi.”

Trang Noãn Thần nhìn thoáng qua Trình Thiếu Tiên, sau khi thấy mặt anh xanh mét liền nghĩ, “Hay em ở nhà mới của chị đi, chị đưa chìa khóa cho em.” Cô cảm thấy Trình Thiếu Tiên chắc là rất đau đầu với Cát Na.

“Em chẳng có hứng thú với nhà mới đâu, Trình Thiếu Tiên là người thích hưởng thụ, sống ở nhà anh ấy nhất định cực kỳ thoải mái.” Cát Na dính chặt vào người anh, “Noãn Thần, chị từng đến nhà anh ấy chưa?”

Trang Noãn Thần lắc đầu.

“Ừ, em đoán chị chưa đến mà, nếu không bị anh trai em biết thì chị chết không toàn thây là cái chắc.” Cô làm mặt quỷ với Trang Noãn Thần.

Những lời này dọa Trang Noãn Thần sợ đến mức hồn vía lên mây!