Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 4 - Chương 34: Khó ngủ




Giang Mạc Viễn, trước giờ chưa từng có suy nghĩ sẽ kết hôn dưới tình huống thế này!

Thậm chí, ngay cả khi Trang Noãn Thần xuất hiện ở trước phòng làm việc của anh.

Khi anh lái xe tìm kiếm cô trên đường cao tốc Kinh Thông, khi anh nhìn thấy cô ngồi co ro trong tuyết lạnh đến nỗi sắp đông cứng, khi đó anh thật lo lắng, tưởng tượng một cô gái còn ở ngoài đường giữa trời thối thui thế này, anh chỉ hận không thể lập tức tìm được cô, giữ cô bên mình.

Thời điểm ấy, anh đã hạ quyết tâm phải giữ cô ở bên.

Khi anh không tự chủ được mà chiếm lấy cơ thể cô, khi cơ thể ấy run rẩy để mặc anh khám phá, thời điểm ấy, anh càng thêm kiên định, anh không thể buông tay được.

Anh mưu tính tất cả, nguyên nhân rất đơn giản, chính là hy vọng cô có thể ở lại bên anh.

Nhưng, ý niệm này chỉ có thế.

Anh chưa từng có suy nghĩ kết hôn trong đầu, chưa từng nghĩ đến, chỉ nghĩ vẫn có thể dùng một loại phương thức khác để có được cô gái này.

Cho đến khi…

Cô dè dặt gõ cửa phòng làm việc của anh.

Mặc dù lúc ấy anh đang nói điện thoại đó, nhưng cả quá trình ánh mắt anh đều không rời khỏi cô, anh nhìn thấy cô hệt như con thú nhỏ đáng thương cuộn mình trên sô pha, nhìn cô cố gắng đè nén vẻ căng thẳng, nhìn thấy nỗi đau giữa do dự của cô, khoảnh khắc anh, anh mới biết anh thật sự rất muốn có được cô.

Trong nhà hàng, cô gian nan nói xong thỉnh cầu của mình.

Còn anh, phút chốc ấy tâm tư cũng xảy ra biến hóa, vốn anh định nói muốn giữ cô bên mình, làm tình nhân hay bạn giường cho anh cũng được, chỉ cần ở lại bên anh; vốn anh nghĩ giới hạn của sự mê đắm và ham muốn của anh với cô chỉ có vậy.

Ngay lúc cô lên tiếng nhờ giúp đỡ, anh đã làm ra một quyết định ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy kinh ngạc, kết hôn!

Nhiều năm trôi qua, anh làm việc luôn có sắp xếp và có trình tự, mỗi bước đều tính toán tỉ mỉ và thận trọng, anh có thể mỉm cười nhìn ngắm đối thủ từng bước một rơi vào cái bẫy mà anh dày công thiết kế, huống chi là muốn có được một cô gái? Theo y như sắp xếp của anh, Trang Noãn Thần tất nhiên sẽ thuộc về anh, với thân phận làm tình nhân của anh.

Chỉ là, nguyên tắc của anh lại bị cô phá vỡ.

Anh muốn cưới cô, bởi vì, anh căn bản không dễ dàng tha thứ được chuyện sau này lại có một người đàn ông nào đó có được cô!

Quyết định kết hôn này xem ra cũng không tệ lắm, ít nhất, hiện giờ anh rất chờ mong.

Thậm chí có thể nói, anh hơi hồi hộp.

Anh có thể thoải mái đi ra ngoài nghe Trang Noãn Thần nói gì trong điện thoại, nhưng vẫn cố nhịn.

Nhưng từng giây từng phút trôi qua, sự căng thẳng vốn chẳng tồn tại, giờ đây lại biến thành sự lo lắng cô sẽ đổi ý, tuy rằng, anh đã sớm tính toán không chừa đường cho cô hối hận.

Giang Mạc Viễn rướn người về trước dò xét, cánh tay khoát lên đùi, mười ngón tay đan vào nhau, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ treo tường, kim giây nhảy tích tắt, mỗi chuyển động khiến trái tim anh cũng rung động theo nó, gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ chuyên chú.

Anh chưa từng khẩn trương như vậy, cảm giác này đã rất nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện qua. Anh là người chưa bao giờ chờ đợi phán quyết của người khác, nhưng giờ phút này lại như đang đợi quyết định của ông trời.

Có lẽ là do chờ đợi đã lâu.

Có lẽ là do lạnh lẽo đã lâu.

Anh khao khát có được cô.

Khi kim giây nhích đủ một vòng, bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Tiếng động rất nhẹ nhàng, lại khiến ngón tay Giang Mạc Viễn run lên.

“Vào đi.” Anh cố kiềm giọng.

Cửa phòng đẩy ra, ráng chiều rực rỡ ánh lên người Trang Noãn Thần, thân hình nhỏ nhắn mềm mại hệt như chú mèo nhỏ, lặng lẽ đứng ở cửa nhìn anh, ánh mắt ra chiều mệt mỏi.

“Nói điện thoại xong rồi à?” Giang Mạc Viễn cảm thấy tâm thần không yên, nhẹ giọng hỏi, nhưng không cách nào đè nén tâm tình rung động khi nhìn cô.

Trang Noãn Thần khẽ gật đầu.

“Lại đây.” Anh giơ tay ra.

Cô chậm rãi tiến lên, ngẩn ngơ nhìn tay anh.

Giang Mạc Viễn kéo tay cô lại, cảm giác được lạnh lẽo và run rẩy nơi ngón tay cô, có một thoáng tim anh nhói đau, ngước lên nhìn cô, hỏi, “Nói thế nào với anh ấy?” Trong mắt anh vì kiên quyết muốn biết rõ ràng ý niệm trong đầu cô mà càng trở nên sâu thẳm hơn.

“Đau…” Cô kêu khẽ, kinh ngạc nhìn anh.

Giang Mạc Viễn giật mình, lúc này mới ý thức được anh siết tay cô chặt quá, sau khi thấy thế thì trong mắt xẹt qua vẻ ảo não, thuận thế kéo tay cô đặt lên môi mình, “Xin lỗi em…”

Ngón tay bị những cọng râu mới nhú của anh đâm vào hơi ngứa, cô muốn rút tay ra lại bị anh kéo chặt hơn, nhưng sức lực lúc này vừa đủ, không đến mức làm đau cô. Hơi thở phả ra từ môi anh làm ấm tay cô, có chút mờ ám.

Thấy anh nhìn mình không chớp mắt, cô âm thầm thở dài, chậm rãi ngồi xuống, “Tôi hẹn anh ấy chiều mai gặp.” Những lời này hao hết toàn bộ sức lực của cô, nói xong, cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cuộn mình như con tôm, không phát hiện ra người đàn ông bên cạnh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy tốt lắm.” Tiếng nói của Giang Mạc Viễn nghe càng thêm êm dịu, đưa tay kéo cô ôm vào lòng, dùng vòng ôm ấm áp để vỗ về sự mệt mỏi của cô.

Trang Noãn Thần không ngẩng đầu cũng không nói gì, đầu vai lại nhẹ nhàng phát run.

Giang Mạc Viễn biết cô đang khóc, cánh tay lại ôm chặt hơn, thấp giọng an ủi, “Anh sẽ ở bên em, yên tâm đi.”

Từ ngày mai trở đi, anh sẽ không cho phép cô nghĩ về người đàn ông khác, anh cũng không để cô có thời gian âu sầu cô độc.

Anh muốn cô hoàn hoàn chỉnh chỉnh chỉ thuộc về mình anh.

Cả thể xác.

Lẫn… con tim.

***

Ánh trăng lan tràn vào bên trong.

Là một căn phòng ngủ trang hoàng xa hoa.

Cửa sổ sát đất bao quanh cả bức tường, hình thành nên vòng cung thị giác hoàn mỹ nhất.

Trên giường, lại là cảnh xuân vô hạn.

Thân hình cô gái xinh đẹp, mềm mại thở dốc, cơ thể thanh xuân hệt như con rắn quấn quanh trên người đàn ông. Người đàn ông nhìn qua gần sáu mươi tuổi, nhưng biết chăm sóc vóc dáng nên trông vô cùng khỏe mạnh, ông mê đắm ngắm nhìn cô gái dưới thân, những va chạm cực kỳ mạnh mẽ làm cô gái liên tục xin tha.

“Nhẹ chút… Anh nhẹ thôi…” Giọng cô gái ngắt quãng, hét lớn. Người đàn ông xâm nhập quá mạnh, xông vào quá ác liệt, sự đột ngột và thô lỗ ấy làm cô không chịu đựng nổi. Nửa thân dưới run lên, hơi đau, cơ thể cũng bị đâm vào đến lung lay bất định.

Đừng nhìn ông ta lớn tuổi, nhưng chuyện giường chiếu lại không chút thua kém trai trẻ, điều này cũng là nguyên nhân khiến cô mê đắm đến giờ.

“Cục cưng à, em quá hấp dẫn.” Cánh tay cường tráng của người đàn ông ôm chặt lấy cô, thứ vũ khí vĩ đại ấy cứ đâm vào cơ thể cô, ngày một cuồng vọng hơn, ngày một sâu hơn…

Cô gái gắt gao bấu lấy lưng người đàn ông, móng tay khảm sâu vào da thịt ông ta, bụng dưới không ngừng co rút dồn nén, cơ thể lại lên xuống một cách không tự chủ, dưới ánh trăng, toàn thân cô như nhuốm thứ ánh sáng màu hồng nhạt, ánh mắt mơ hồ, cái miệng nhỏ xinh đỏ mọng khẽ nhếch, thỉnh thoảng bật ra tiếng rên rỉ mê người…

Màn hoan ái quá mức dữ dội làm cho toàn thân cô như chìm ngập trong chấn động không cách nào diễn tả.

Nhìn thấy biểu hiện như vậy, động tác của người đàn ông ngày càng nhanh, bất thình lình đè chặt cô lại, toàn thân cứng đờ gầm lên một tiếng, theo đó, tấm lưng chắc nịch thỏa mãn run lên vài cái.

Qua hồi lâu, người đàn ông mới áp cơ thể xuống, thoải mái ôm lấy cô gái dưới thân thở phào, bàn tay cứng cáp có lực còn đang tham lam vuốt ve nơi cao ngất của cô gái, thỏa mãn nói, “Vẫn là cơ thể trẻ trung sướng hơn, đủ trơn mịn, đủ sảng khoái.”

Hạ Lữ nằm trên giường, hai mắt nhìn trần nhà, có một thoáng mơ màng, để mặc người đàn ông đáng tuổi cha mình tham lam vuốt ve cơ thể mình, hưởng thụ dục vọng trên người mình.

Từ lúc nào, mỗi lần hoan ái qua đi, cô lại bắt đầu cảm thấy trống rỗng?

Tinh dịch của đàn ông vẫn còn ở lại trong cơ thể cô, giờ đây chậm rãi chảy ra.

Cô một phen đẩy ông ta ra, ngồi dậy, thứ tinh túy nóng bỏng thuộc về đàn ông đó chậm rãi trượt ra khỏi cơ thể cô, nhíu mày, mặc vào váy ngủ, bước xuống giường. Người đàn ông cười ha hả nhìn cô nhưng không nói gì.

Hạ Lữ vào phòng tắm, tắm xong không trở về giường ngay mà từ trong túi xách lấy ra một hộp thuốc, lấy ra một viên ăn vào.

Người đàn ông tựa vào đầu giường, sau khi thấy thế liền cười, “Yên tâm đi, anh cũng ở cái tuổi này rồi.”

“Thuốc này là thuốc tránh thai dài hạn, không thể ngưng được.” Hạ Lữ thản nhiên nói, rút một điếu thuốc ra, châm lửa, rít một ngụm rồi nhả khói, “Hơn nữa, em đã nói với anh hôm nay là kỳ nguy hiểm.”

“Anh cũng không muốn lãng phí đạn của mình.” Người đàn ông cũng rút một điếu, “Hơn nữa, cơ thể đẹp như vậy mà không chăm tưới, không phải quá lãng phí sao?”

“Háo sắc!” Hạ Lữ ngồi xuống bàn trang điểm, nhìn vào gương hung hắng trừng mắt liếc người đàn ông.

Người đàn ông trong gương nói thực vẫn rất đẹp trai, tuy tuổi đã cao, nhưng trông đường nét gương mặt thì lúc trẻ chắc là một tay sát gái, hiện giờ cũng giống vậy, thói phong lưu không hề suy giảm theo năm tháng, đừng thấy ông ta lớn tuổi, nhưng không ít phụ nữ leo lên giường của ông, thứ nhất là có tiền có thế, thứ hai là ở trên giường có thể khiến phụ nữ đạt được cực khoái.

Ánh mắt Hạ Lữ chuyển hướng về chính mình, thế còn cô? Thứ cô mưu cầu rốt cục là gì?

Thấy cô sững sờ, ông ta hỏi, “Nghĩ gì đó? Lại đây?”

Hạ Lữ xoay người, không bước đến, tựa lưng vào bàn trang điểm, thản nhiên nói, “Em có đứa bạn thân, nó nói với em rằng, nếu em làm tiểu tam của người khác nó nhất định sẽ tuyệt giao với em.”

“Em là tiểu tam à?” Người đàn ông cười ha ha.

“Anh nói xem?” Hạ Lữ mỉm cười tự giễu, lại nói, “Đúng, em sao có thể được làm tiểu tam chứ? Chẳng qua chỉ là người tình để anh phát tiết mà thôi.”

Người đàn ông bước xuống giường, trần truồng đi về phía cô, “Cục cưng à, ở trong lòng anh, em chiếm một vị trí còn quan trọng hơn cả tiểu tam rất nhiều, đừng quên, vợ anh mới là tiểu tam.” Nói xong, lấy điếu thuốc trong tay cô dúi vào gạt tàn, bàn tay tham lam chui vào trong váy ngủ của cô, mê mẩn nhìn cô.

Hạ Lữ nhắm mắt lại, nhíu mày.

Người đàn ông áp người đến, kéo tay cô đến trấn an dục vọng của ông ta, thấp giọng nói, “Sau này đừng uống thuốc nữa.”

Hạ Lữ đột nhiên mở to mắt, “Anh nói gì?”

“Sinh con cho anh đi.” Người đàn ông cười nói.

Hạ Lữ đẩy ông ta ra, “Anh điên rồi.” Nói xong, nhặt quần áo trên sàn mặc vào.

Người đàn ông không vui, đưa tay nắm tóc cô, đau đến cô kêu lên.

“Tôi đập tiền lên người cô không phải để nhìn sắc mặt của cô, cho cô đi dễ vậy à?”

Hạ Lữ cắn chặt môi, lát sau, ngón tay buông thõng, quần áo rơi xuống sàn.

“Hạ Lữ, cô càng lúc càng to gan, đừng quên cô đang ăn của ai uống của ai! Là tôi nuôi cô! Cho nên, tôi muốn cô thế nào thì cô phải thế ấy, đừng suốt ngày bày khuôn mặt thối tha đó ra!” Người đàn ông quát lạnh, buông tay nắm tóc ra, lại kéo cô đến bên người.

“Phục vụ tôi!”

Hạ Lữ bị bắt quỳ gối giữa hai chân ông ta, ông ta ngồi trên giường, bàn tay to trực tiếp đè đầu cô vào giữa chỗ ấy.