Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 9: Không thể rời đi




editor: 9196

Xa xa cô chỉ nghe thấy âm thanh của sóng biển Tịch Mạt chịu đựng sự run rẩy trong lòng từ từ xuống xe. Mỗi bước của cô đều nặng nề như vậy.

Trong nghĩa địa yên tĩnh u ám, đôi khi truyền đến trận gió thổi lá cây phát ra tiếng xào xạc đáng sợ Tịch Mạt hít sâu một hơi, gắt sao đè xuống khẩn trương trong lòng càng bước tới gần cô càng khẩn trương không thể hít thở cho đến khi thấy Bia Mộ của ba mẹ cô ngay cả hơi sức để đứng vững cũng không có. " Ba! Mẹ! " Tịch Mạt quỳ xuống dùng đầu gối bò qua. Tay cô run rẩy vuốt nhẹ Bia Mộ. Vuốt nhẹ tên cùng bức ảnh con con đã về thật xin lỗi Tịch Mạt bất hiếu. Tất cả nhớ nhung, uất ức đều ở một khắc này bộc phát ra, cô nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

" Ba! Mẹ!Là Tịch Mạt không tốt lâu như vậy mới trở về, thật xin lỗi! Con nhớ hai người quá ". Tịch Mạt ôm Bia Mộ lạnh giá nước mắt rơi xuống trên bia mộ, cô nói ra sự nhớ nhung của mình sương sớm làm ướt lọn tóc của cô, cô quỳ gối trước bia mộ lạnh giá nhẹ hôn lên tấm ảnh của ba mẹ. " Ba! Mẹ! Tịch Mạt sẽ không bao giờ bỏ lại hai người nữa. Cô lau nước mắt. Hai người không phải luôn muốn đi Barcelona chơi sao! Đổi lại lần này con gái sẽ mang hai người đi chúng ta đi sẽ đi tất cả nơi mà hai người luôn muốn đi cả nhà chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa " Tịch Mạt để cái trán lên Bia Mộ.

" Không muốn tách ra liền ở lại! Vì cái gì phải rời khỏi chứ! " Âm thanh đột nhiên vang lên làm cho sau lưng Tịch Mạt cứng đờ. " Tịch Mạt! Chúng ta bốn năm không gặp em cũng không muốn quay đầu lại nhìn tôi một cái sao? ".

Bùi Hạo Thần từ từ đi qua nhìn cô gái quỳ gối trước bia mộ bốn năm vẫn như trước anh liếc mắt một cái liền có thể nhận ra bóng lưng của cô. Anh chậm rãi ngồi xuống tay khoác lên trên vai Tịch Mạt một khắc này anh cảm thấy rõ ràng cô giật mình một cái.

" Làm sao vậy? em sợ tôi? ".

Tịch Mạt duy trì động tác ban đầu cô biết Bùi Hạo Thần sẽ không buông tha tìm kiếm cô chỉ là không nghĩ tới anh ta chuyên tâm như vậy. Ra ngoài sớm như vậy vì đề phòng cùng Bùi Hạo Thần gặp nhau ở mộ địa chỉ là không nghĩ tới vẫn là gặp nhau!.

" Tịch Mạt! Tôi nhìn em lớn lên như vậy cuối cùng vẫn là hiểu rõ của em nhất em vẫn cố chấp như vậy, em biết rõ cho dù em có trốn tôi thì tôi cũng không bỏ qua cho em. Em biết rõ tôi sẽ ở chỗ này tại chỗ này chờ em nhưng em vẫn cố tình nhận chết để ý. Cố tình ở ngày giỗ của bọn họ tới tế bái! " Bàn tay anh chuyển mặt Tịch Mạt qua. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay của cô còn phủ đầy nước mắt. Kính râm chiếm gần nửa khuôn mặt khiến mặt Tịch Mạt thoạt nhìn càng nhỏ thêm.

Thời điểm cách bốn năm mới gặp lại nhau đủ có thể khiến bọn hắn im lặng hồi lâu. Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt ở trong lòng có chút trăm cảm xúc lẫn lộn.

" Đã lâu không gặp! " Tịch Mạt áp chế run rẩy trong lòng thản nhiên chào hỏi. Cô đứng dậy tháo kính mắt xuống nhìn Bùi Hạo Thần.

Bùi Hạo Thần nghiêng đầu đánh giá người trước mặt. Anh cho là sẽ gặp lại cô như trước sẽ là mười mấy tuổi kia, vĩnh viễn là bộ dáng trẻ con không lớn. Nhưng trầm tĩnh trên mặt cô làm cho anh kinh ngạc. Thì ra có lúc thật sự có thể thay đổi tất cả.

" Phải! Đã lâu không gặp! " Bùi Hạo Thần tiến lên một bước Tịch Mạt theo bản năng lui về phía sau. " Tôi lại không thích người cách tôi xa như vậy à? " Anh nhếch khóe miệng.

Giờ khắc này gió càng lạnh hơn.

" Cao quý như anh tới gần tôi không cảm thấy kia là một loại sỉ nhục sao? " Giọng nói của cô rất nhẹ làm cho Bùi Hạo Thần chấn động không nhỏ. Anh nghĩ nghìn chuông. Nghĩ mọi tình cảnh cùng Tịch Mạt gặp lại. Nhưng không có một chút giống trong dự liệu. Hình như khi anh đang trong tiềm thức Tịch Mạt đang là đứa trẻ mười mấy tuổi luôn luôn ỷ lại vào anh giống như người nhà.

" Tôi nên cám ơn anh cho ba mẹ của tôi một chỗ an táng! " Tịch Mạt xa cách kéo khoảng cách cùng Bùi Hạo Thần. Cô nâng hai mắt lên nhìn Bùi Hạo Thần. Ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy hận ý. Nhìn Bùi Hạo Thần cùng dây dưa bốn năm, tra tấn cô bốn năm trải qua đau khổ rõ ràng ở trong đầu cứ như vậy mà dâng lên.