Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 32: Giương cung bạt kiếm




Bùi Hạo Thần tới gần thấy bộ dáng Tịch Mạt điềm đạm đáng yêu mềm yếu đang đau lòng dựa vào ngực Thẩm Kỳ Nhiên, anh nhất thời cảm thấy máu xông lên não, anh quên đây chính là kết quả mà anh mong muốn.

" Anh Hạo Thần! " Mặc dù mấy năm nay là anh ta cướp mất Tịch Mạt. Trong lòng anh đối với Bùi Hạo Thần vẫn có chút ngăn cách nhưng vẫn lễ phép gọi anh ta một tiếng anh Hạo Thần.

Bùi Hạo Thần thong thả nhìn Thẩm Kỳ Nhiên.

" Cậu có thể buông Tịch Mạt ra được không! " Anh hỏi. " Kỳ Nhiên! Nhiều nămtôi vẫn luôn luôn coi cậu như bạn bè, cậu nói như vậy có thể chấp nhận được sao! " Bùi Hạo Thần hỏi.

" Tôi biết yêu cầu của tôi thật quá đáng! " Thẩm Kỳ Nhiên cúi đầu kéo tay Tịch Mạt chặt hơn một chút! Nhưng anh Hạo Thần, tôi không thể không có Tịch Mạt! "

" Nhưng bốn năm này cậu không có Tịch Mạt không phải vân sống thật tốt không phải sao! " Bùi Hạo Thần khinh thường. Từ trước đến nay anh đều không tin không thể không có người kia như vậy! Hừ! Ai rời khỏi ai mà chẳng phải sống!

Thẩm Kỳ Nhiên nghẹn lời.

" Kỳ Nhiên! Sau này tôi hy vọng sẽ không nghe thấy những lời như vậy nữa! " Bùi Hạo Thần nhắc nhở. " Bây giờ, cậu có thể buông cố ấy ra không! " Bùi Hạo Thần hỏi, tay đã vươn tới Tịch Mạt. Có rất nhiều phóng viên ở đây, Tịch Mạt vừa mới trở về không cần gây nên hiểu lầm không cần thiết!

Dường như lời nói không để ý nhưng cho Tịch Mạt một cái nhắc nhở.

" Anh Hạo Thần! " Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Bùi Hạo Thần. Anh ta thật sự muốn cùng Tịch Mạt lại ở chung một chỗ cho dù phải trả giá đắt thế nào cũng được!

" Kỳ Nhiên! Tôi thật yêu Tịch Mạt. Quân tử không đoạt người chỗ bạn tốt, cậu hiểu không? "

" Yêu? " Nghe thấy từ này Tịch Mạt cười châm biếm một tiếng. " Bùi Hạo Thần! Anh không chỉ là đạo diễn trời sinh mà còn là diễn viên giỏi! "

" Nhưng anh biết sự việc năm đó chỉ là hiểu lầm! " Thẩm Kỳ Nhiên nhíu mày.

" Yêu Tịch Mạt? Nếu yêu thì làm sao có thể ở ngày vừa mới kết hôn liền gây ra tiếng xấu nếu yêu cô ấy làm sao lúc Tịch Mạt biến mất cuộc sống mấy năm nay của anh đều phong hoa tuyết nguyệt như trước!

" Nhưng dù sao Tịch Mạt cũng đã gả cho tôi " Một câu này của Bùi Hạo Thần trực tiếp đánh trúng chỗ yếu hai người! " Tịch Mạt! Tôi sẽ không buông tay, tôi nhớ lúc chúng ta ở trên thân phận bạn tốt, tôi mang Tịch Mạt tới gặp cậu, Kỳ Nhiên, cậu thật sự cho tôi vui mừng thật lớn! " Bùi Hạo Thần không vui nói lên dùng sức mà đem Tịch Mạt kéo trở về!

" Tịch Mạt! " Thẩm Kỳ Nhiên kéo cô cũng không buông tay. Tịch Mạt ở giữa hai người bị kéo đi kéo lại!

" Buông cô ấy ra! " Bùi Hạo Thần ra lệnh.

" Tôi sẽ không buông tay, năm đó rõ ràng chính anh giậu đổ bìm leo cưới Tịch Mạt, tôi đã để mất một lần sẽ không tiếp tục để mất lần thứ hai! " Thẩm Kỳ Nhiên kiên quyết nói lên.

Đối mặt với hai người đàn ông giương cung bạt kiếm Tịch Mạt cắn môi không biết phải làm sao. Nhiệt độ ở đầu ngón tay Thẩm Kỳ Nhiên làm cho cô vô cùng an tâm, lời của anh cũng làm cho cô cảm động.Cuối cùng thì cô vẫn không hề hối hận khi mình trở về, không hối hận vì đã coi anh như trụ cột tinh thần trong khoảng thời gian khổ cực này.

" Tịch Mạt! Thời gian không còn sớm, chúng ta về nhà thôi! " Thanh âm của Bùi Hạo Thần lạnh lùng, lúc Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Tịch Mạt đều tràn đầy vẻ dịu dàng làm cho anh hết sức khó chịu. Khi cô đối mặt với từng người bạn đều là vẻ dịu dàng duy chỉ có đối với anh là lạnh lùng.

" Tịch Mạt! Không cần rời đi, chúng ta đã để lỡ lâu như vậy! " Thẩm Kỳ Nhiên mềm giọng nói. " Anh biết em còn yêu anh có phải không! " Anh tuyên bố. Vì nước mắt Tịch Mạt, cùng với cảm giác vừa mới ôm anh rõ ràng cảm giác được. Bởi vì biểu hiện như vậy anh mới có dũng khí nói ra miệng. Mới nguyện ý trả giá bất cứ điều gì để đổi lại Tịch Mạt.

" Tịch Mạt! Nói cho cậu ấy biết chuyện của hai người đã là quá khứ! " Bùi Hạo Thần nhắc nhở, tay nắm cổ tay Tịch Mạt có vài phần dụng lực. " Tối hôm qua không phải em còn nhiệt tình nói em yêu tôi, bốn năm nay từng giây từng phút đều nhớ tới tôi sao! " Bùi Hạo Thần nhẹ nói lên cùng với hơi thở nguy hiểm phun trên mặt Tịch Mạt. " Nói cho cậu ấy biết em đã không còn thương cậu ấy nữa! "