editor: 9196
Tịch Mạt liền mặc Thẩm Kỳ Nhiên lôi kéo như vậy. Cô quay mặt qua chỗ khác nước mắt trong mắt không thể khống chế lại rơi xuống.
" Tịch Mạt! "
" Buông ra! "
" Tịch Mạt! Không cần phải như vậy, được không! Không cần tránh né anh, giả vờ như không biết! " Thẩm Kỳ Nhiên nắm cánh tay Tịch Mạt. " Tịch Mạt! Sự việc thật sự là hiểu lầm! "
" Hiểu lầm? "
" Tịch Mạt! Anh thật sự có nhiều lời cần giải thích! " Thẩm Kỳ Nhiên lôi kéo Tịch Mạt không tha. " Tịch Mạt! Anh biết! " Thanh âm của anh mang theo một tia run rẩy " Tịch Mạt! vì sao không nói cho anh em có biết anh sẽ không để ý! "
Tịch Mạt ngẩng đầu. " Biết! Sẽ không để ý! " Đôi mi thanh tú cô nhíu lại " chẳng lẽ là cô bị người ta cưỡng hiếp anh ta đã biết! "
" Tịch Mạt! vì sao chứ! " Thẩm Kỳ Nhiên đau khổ hỏi.
" Vì sao? " Tịch Mạt hỏi lại chê cười ra. " Tôi không phải là không muốn nói mà tôi đã đi tìm để nói cho anh, tôi biết ở trong quán rượu sự việc kia là hiểu lầm, thời điểm tôi chạy tới tìm anh nhưng có thể sao? Thẩm Kỳ Nhiên, anh nhớ rõ anh đã nói gì, đã làm gì sao! "
Thẩm Kỳ Nhiên sửng sốt.
" Ngày đó tôi đi tìm anh, anh nói sao? " Tịch Mạt cười. Nhớ lại quá mức đau đớn, cô vĩnh viễn nhớ rõ Thẩm Kỳ Nhiên tùy tiện đập lên người của cô. Nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô giễu cợt cười!Anh nói " Lương Tịch Mạt! Cô đến tìm tôi là cho tôi xem bằng chứng cô cùng Bùi Hạo Thần có bao nhiêu tình cảm mãnh liệt sao? " Tịch Mạt nói xong nước mắt chảy càng nhiều. Khi cô biết là Bùi Hạo Thần xếp đặt tất cả lúc cô đi tìm Thẩm Kỳ Nhiên nhưng Bùi Hạo Thần lại đem cô áp trên vách tường ở trên người cô để lại dấu vết chói mắt kia. " Thẩm Kỳ Nhiên! Anh có biết khi tôi biết tất cả đều là hiểu lầm thời điểm đó tôi thấy có lỗi, thấy hối hận bao nhiêu không! Tôi hận mình không tin anh nhưng khi tôi chạy tới lại đổi lấy lại là giễu cợt của anh! Tôi biết thật ra những lời đó thật sự không tính là gì! So với nhục nhã Bùi Hạo Thần những lời này thật sự có thể coi là còn lễ độ! Nhưng anh biết không tôi thật sự rất đau. Tôi đã quen với ôn nhu cua anh, quen với cưng chiều của anh cho nên một chút phê bình kín đáo đã khiến cho tôi không chịu nổi! “
" Tịch Mạt! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Anh thật sự biết sai rồi, anh không nên nói với em như vậy, thật xin lỗi! thật xin lỗi! " Thẩm Kỳ Nhiên liên tục giải thích không ngừng. Theo quen biết đến mến nhau, anh ngay cả nhíu mi đối với cô cũng không đành lòng, anh không biết ngày đó mình là bị làm sao lại đối với Tịch Mạt như vậy càng không nghĩ tới chính là thì ra Tịch Mạt phải đi hướng anh giải thích mà anh lại tự tay xoá bỏ cơ hội này đẩy Tịch Mạt ra.
" Anh không sai! " Tịch Mạt lắc đầu. " Tôi thật sự không có tư cách đi tìm anh nữa! " Tịch Mạt cúi đầu nước mắt không tiếng động rơi xuống.
" Không phải vậy! " Thẩm Kỳ Nhiên lắc đầu. " Tịch Mạt! Là lỗi của anh! Là lỗi của anh! ".
" Tại sao anh lại sai chứ! Lau nước mắt Tịch Mạt mạnh mẽ cười khẽ.
" Tịch Mạt! "
" Tôi quá ngây thơ rồi! Tin tưởng mọi người nhưng lại đợi được tổn thương cùng phản bội của mọi người! Cô ngẩng đầu.
" Tịch Mạt! Làm sao anh sẽ phản bội em! " Thẩm Kỳ Nhiên oan ức nhìn Tịch Mạt. Nhìn thấy tin tức bác trai, bác gái qua đời anh vẫn tìm em nhưng em đã rời đi! Bùi Hạo Thần nói em ra nước ngoài dưỡng bệnh nhưng anh biết không phải! Thẩm Kỳ Nhiên lắc đầu. " Tịch Mạt! Vì sao không nói một tiếng đã biến mất? Tại sao phải đi cũng không chịu gặp mặt anh? "
" Gặp anh? " Tịch Mạt hỏi lại. " Muốn tôi nhìn anh cùng Diệu Diệu đính hôn muốn tôi xem hai người có bao nhiêu hạnh phúc sao? " Tịch Mạt không khống chế được hỏi. " Làm sao anh biết tôi chưa từng qua? " Tịch Mạt khóc hỏi. Ba ba đã chết, mẹ mẹ cũng qua đời, tôi xông vào mưa chạy tới tìm anh nhưng tôi ở trong mưa chờ rất lâu tôi lại nhìn thấy anh cùng Diệu Diệu ôm nhau đi tới đợi được là tin tức đính hôn xôn xao trên báo của anh.