Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 83: Có bắt đầu, có kết thúc




Kay tỉnh lại lúc 9 giờ đêm bên cạnh anh ta lúc đó là Cung Ân Thần. Cô đang cẩn thận thay đổi dịch truyền cho anh ta.

" Anh tỉnh lại rồi sao?" Cô đỡ anh ta dậy.

" Ừ." Anh ta thều thào.

" Hiện tại anh chưa thể ăn được thứ gì đó quá khó tiêu nên tôi đã cho người đi nấu cháo trắng cho anh, tí nữa anh hẵng ăn nhé." Cung Ân Thần mỉm cười.

Kay gật đầu. Cung Ân Thần đang định rời đi thì đã bị Kay giữ lại.

" Cung Ân Thần, cô hãy để Thiên tránh xa khỏi cuộc chiến thế giới ngầm đi." Kay nghiêm túc nói. Ánh mắt anh ta sáng lên đầy sự cảnh cáo.

Cung Ân Thần gỡ tay anh ta ra, " Tôi nghe nói ở thế giới ngầm, anh và Thẩm Hạ Thiên là đối thủ của nhau. Bây giờ anh đã bị như này rồi đương nhiên sẽ chấm dứt."

" Không. Bên William sẽ không dễ buông tha cho các người đâu. Hắn đang là kẻ khó lường nhất hiện nay. Cô biết Kris Krisen không, vị công nương mới của hoàng gia Anh quốc? Cô ta cách đây 2 ngày đã tự sát ngay tại chính hôn lễ của mình. Chính cái chết của cô ta đã là ngòi nổ trở lại cho cuộc chiến ở thế giới ngầm. Bên William sẽ lợi dụng cái chết đó để làm cái cớ buộc tội nhà Krisen. Và Bạch Niên Vũ lúc này sẽ phải một thân bảo vệ cả Bạch gia và Krisen. Và cô nghĩ với một con người trọng tình nghĩa như Thiên, hắn sẽ đứng ngoài nhìn người anh em của mình sứt đầu máu chảy ư?"

Cung Ân Thần biết, nhất định Thẩm Hạ Thiên sẽ không đứng ở ngoài. Anh sẽ không ích kỉ để mặc anh em của mình chìm trong biển lửa. Cô im lặng, rời đi.

Kay nhìn theo bóng cô, cười khổ. Đúng là khi đã sa chân vào cuộc chiến này thì tuyệt không thể quay đầu.

Cung Ân Thần đi về phòng mình, tâm trạng cô tệ đến không thể hiểu nổi. Cô rót một cốc nước cho mình, tay cô cầm cốc mà run lên. Cô đặt cốc xuống, thở dài. Không thể quay đầu lại nữa rồi! Cả cô và Thẩm Hạ Thiên đều không thể quay đầu.

Cô cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, cô khó chịu.

" Mẹ, mẹ đã ngủ chưa?" Ngoài cửa, tiếng Tiểu Màn Thầu truyền vào. Cả ngày hôm nay, cậu nhóc đã ra ngoài đi chơi với Justin, cả hai cậu cháu còn đi xem phim tới tận giờ mới về.

Cô đi ra mở cửa cho con, " Tiểu Màn Thầu của mẹ đi chơi có vui không?" Cô bế con lên, mỉm cười hỏi han.

Tiểu Màn Thầu đôi mắt đầy tia vui sướng, trên tay cậu bé là một bức tranh, cô nhìn thấy tranh vẽ rất nhiều người.

" Đây là mẹ, ba, con, cậu lớn, cậu nhỏ, chú Lãnh Phong, chú Dung Dĩ, ba nuôi, mẹ nuôi." Cậu bé chỉ tay lần lượt lên từng người mà cậu vẽ nguệch ngoạc trên giấy.

Cung Ân Thần hơi mắt rưng rưng, cô hôn lên trán con trai, " Thật đẹp, mẹ rất thích tranh của Tiểu Màn Thầu."

Tiểu Màn Thầu nghe cô nói xong thì không giấu nổi vẻ vui mừng của mình được nữa, hai tay cậu bé vòng ra ôm cổ mẹ, " Mẹ, ngày mai khi ở trên toà, con không muốn phải chọn riêng mẹ hay ba. Con muốn cả nhà ta cùng nhau cơ."

Tiếng thỏ thẻ của con trai khiến đáy lòng của cô chùng xuống, cô xoa lưng của con, " Tiểu Màn Thầu của mẹ, con ngoan lắm. Ngày mai, con hãy nói với bác thẩm phán rằng "con muốn cả ba và mẹ có thể chăm sóc con được không?" Như vậy, sẽ giúp gia đình chúng ta mau chóng quay về bên nhau."

Tiểu Màn Thầu tựa đầu lên vai cô, " Phải đợi bao lâu nữa ạ? Con đã chờ ba rất lâu rồi."

" Nhanh thôi. Mẹ hứa với con." Cô nhẹ nhàng khuyên an con.

" Được ạ." Tiểu Màn Thầu gật đầu lia lịa như một chú chim.

" Tối nay Tiểu Màn Thầu của mẹ có muốn ngủ cùng mẹ không?" Cô đã lâu rồi chưa ngủ cùng con trai mình, thực sự rất nhớ thân hình nhỏ bé cuộn mình trong lòng cô của con trai.

" Yeahh." Tiểu Màn Thầu không nén nổi sự vui mừng. " Vậy mẹ đợi con về phòng đánh răng thay đồ ngủ nhé!"

" Được."

Từ trên người cô, Tiểu Màn Thầu chạy tót xuống sau đó thân hình nhỏ vù vù chạy về phòng.

Cung Ân Thần đi ra trước cửa, cô nhìn thấy một thân hình cô độc đang ngồi trên thềm. Cô đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, " Justin, cảm ơn anh vì đã đi chơi cùng con trai em."

Justin quay sang nhìn cô, nụ cười yếu ớt, sắc mặt của anh những ngày gần đây càng ngày càng không ổn, anh gầy hẳn đi. " Lisa, nếu một ngày anh chết đi, em có buồn không?"

Cung Ân Thần không muốn trả lời anh, cô thở dài, cái chết... ai chết cô cũng sợ.

" Anh và Thiên chưa từng có được một gia đình trọn vẹn. Vì em, hai bọn anh đối đầu nhau và cũng vì em mà thực sự trở thành gia đình của nhau. Em biết không, nghĩ Tiểu Màn Thầu có được tất thảy ưu điểm của cả Thiên và em. Anh muốn bảo vệ con trai của em và anh ấy không chỉ vì yêu em mà còn là vì cậu nhóc kia cũng là máu mủ, người thân của anh." Anh lặng lẽ nói. Dưới bầu trời sao, hai người bọn họ vứt bỏ toàn bộ quá khứ trước đây, an ổn cùng nhau trò chuyện như anh trai, em gái.

Cung Ân Thần tựa đầu lên vai anh, " Justin, Thiên, Tử Dương, em và Tiểu Màn Thầu. Chúng ta là gia đình của nhau." Đúng vậy, bọn họ không chỉ có sự liên kết với nhau bởi huyết thống mà còn có cả một quá khứ bên nhau. Cho dù từng phản bội, yêu ghét nhau ra sao thì hiện tại, vẫn sẽ cùng nhau tạo nên tình thân.

" Lisa, mười năm trước, John Markin đã hạ vào người anh một loại độc đó là "Hoa hồng sắt". Đó là loại độc của nhà Krisen, đến giờ vẫn không có thuốc giải. Thông thường người trúng nó thì chỉ trong vòng một năm sẽ chết nhưng do liều lượng hạ vào anh ít nên anh đã có thể sống sót tới giờ. Tuy nhiên chất độc đã dần ngấm sâu trong cơ thể anh. Có lẽ anh cũng chẳng được lâu nữa."

Cung Ân Thần kinh sợ, " Nhà Krisen... Bạch Niên Vũ?"

" Vợ của Bạch Niên Vũ cũng trúng loại độc này. Bọn họ tới Anh lần này cũng vì để tìm thuốc giải."

Tiêu Tiểu Diệp trúng độc sao... cô không ngờ tới. Vậy sao cô ấy không nói cho cô biết, lại lựa chọn im lặng.

" Lisa, bao năm qua Thiên luôn giúp anh tìm thuốc giải, anh ở Phần Lan, bị giam trong một bệnh viện tư. Thiên không cho phép anh rời khỏi đó. Nhưng lần này anh trốn ra được. Tìm đến em, anh nghĩ thời gian của mình thực sự không còn nhiều nữa, muốn sửa chữa lỗi lầm của mình. Thiên chấp nhận cho anh ở bên cạnh em là để em an tâm hơn. Nếu bây giờ may mắn, Bạch Niên Vũ tìm ra được thuốc giải cứu được vợ anh ta thì mạng anh xem như chưa tận, còn nếu không thể thì cũng không sao, ít ra anh cũng được ở bên cạnh em vào những giờ phút cuối."

Cung Ân Thần ngồi dậy, cô đứng trước mặt anh, " Justin, em tin Bạch Niên Vũ, anh ta yêu Tiểu Diệp nhiều như vậy, nhất định sẽ không để cô ấy chết."

Justin nhìn cô, đôi mắt xanh của anh đầy tia ôn nhu, anh đưa tay lên, chạm vào mặt cô, " Thật hi vọng như vậy."

Lúc này, tiếng chạy lịch bịch trên hành lang vang lên. Tiểu Màn Thầu đã sửa soạn xong, ánh mắt đầy chờ mong chạy tới. Justin bèn hạ tay xuống, " Tiểu Màn Thầu, good night." Anh đứng dậy, ôm cậu nhóc rồi hôn lên trán cậu nhóc.

" Cậu nhỏ, good night." Tiểu Màn Thầu cũng chúc lại anh.

Anh tạm biệt rồi rời đi.

Cung Ân Thần đưa con về phòng. Tiểu Màn Thầu nằm trên giường, bộ dạng rất thích thú, " Mẹ, ba không ngủ cùng chúng ta sao?"

Thẩm Hạ Thiên đã rời đi vào lúc chiều tối. Hơn nữa ngày mai bọn họ phải ra toà nên tránh tai mắt của đám phóng viên, bọn họ phải tách ra. Anh trở về Thẩm gia tuy nhiên Lãnh Phong được cử ở lại đây. Cung Ân Thần còn nhớ đêm qua bọn họ vẫn còn hô hấp cận kề, đêm nay đã chia đôi, trong lòng có chút nhớ anh. Cô nghe con trai hỏi về ba thì cũng thấy buồn. Cô lấy điện thoại ra, gọi video cho anh.

Bên kia nhanh chóng bắt máy, màn hình điện thoại hiện lên khuôn mặt người đàn ông đang cầm bàn chải đánh răng.

" Vừa mới đánh răng xong, đang định gọi hỏi xem hai mẹ con đã ngủ chưa." Anh mỉm cười nói.

Tiểu Màn Thầu thấy ba thì ríu rít, " Ba, ba có thấy con không?" Cậu bé cầm điện thoại trước mặt mình.

" Tiểu Màn Thầu của ba đến giờ đi ngủ rồi mà có vẻ vẫn chưa buồn ngủ nhỉ? Tối nay ngủ với mẹ à?" Anh đúng là chết chìm trong sự đáng yêu của con trai mất thôi.

" Con chưa ngủ được, ba có muốn xem tranh con vẽ gia đình chúng ta không?" Tiểu Màn Thầu lấy bức tranh ở cuối giường hướng tới máy điện thoại.

" Tiểu Màn Thầu vẽ thiếu mất rồi." Thẩm Hạ Thiên nhìn một hồi lâu rồi nói.

" Thiếu ai vậy hả ba?" Cậu nhóc rất tò mò.

" Đương nhiên chính là em gái của con rồi."

Cung Ân Thần đang đánh răng ở trong nhà vệ sinh nghe đến đây cũng không nhịn được mà phì cười.

" Ơ.... nhưng em gái đâu?" Tiểu Màn Thầu ngây thơ hỏi.

" Chờ ba và mẹ cùng nhau tạo em gái cho con nhé!" Thẩm Hạ Thiên nháy mắt, nói chuyện mờ ám.

Cung Ân Thần đi ra khỏi nhà vệ sinh, vẻ mặt cau có, " Anh dạy hư con rồi."

Thẩm Hạ Thiên bên điện thoại cười khà, " Nhưng đó là sự thật mà."

Hai mẹ con leo lên giường, nằm cạnh nhau. Tiểu Màn Thầu không ngừng kể cho ba nghe về chuyến đi chơi ngày hôm nay của mình và Justin. Kể đến khi cậu bé ngáp ngắn ngáp dài. Trời cũng không còn sớm, Cung Ân Thần dỗ con đi ngủ.

Thẩm Hạ Thiên ngắm Cung Ân Thần qua màn hình, " Thật sự nhớ em."

Cô ôm con trai, tay cầm điện thoại, " Em cũng nhớ anh."

" Ngày mai, em cứ làm như những gì mà chúng ta đã thảo luận trước." Anh nói.

Cung Ân Thần gật đầu, cô suy nghĩ đến chuyện Justin nói cho cô, " Tiểu Diệp bị trúng độc sao?"

Thẩm Hạ Thiên không nghĩ tới cô sẽ biết nhanh như vậy, " Ừ. Ngày mà Tiêu gia bị ám sát, Tiểu Diệp bị bắt cóc mang đi. Mục Tử Kì kia đã tiêm vào người Tiểu Diệp chất độc Hoa hồng sắt đấy. Người có thể giải nó là Emma Krisen, mẹ ruột của Bạch Niên Vũ nên hai người bọn họ mới đi tới Anh. Em yên tâm, cô ấy sẽ ổn thôi."

Cung Ân Thần thở dài, mọi chuyện thật phiền muộn, " Bao giờ chúng ta mới có thể yên ổn?"

" Anh không biết, cuộc chiến này bắt đầu rồi thì không thể không kết thúc."

" Rồi sẽ còn nhiều người nữa phải chết."

" Anh biết. Nhưng Tiểu Thần, em hãy yên tâm, nhất định anh sẽ bảo vệ em."

" Em mệt rồi. Chúc anh ngủ ngon!" Cung Ân Thần nói.

" Ừ, vậy em nghỉ đi. Ngủ ngon, anh yêu em." Thẩm Hạ Thiên nhẹ giọng.