Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 67: Đúng thời điểm




" Hãy nói cho tôi biết đó là ai?" Cung Ân Thần nắm chặt lấy tay của Vân Nhiễm. Cô không thể để Thera chết mà không biết người giết mình là ai. Cô không thể để người con gái đẹp đẽ đó trở thành cát bụi vô nghĩa.

" Người đó, tôi chỉ có thể nói cho cô biết được rằng anh ta từng là sát thủ của Hắc Đế. Tuy nhiên thân phận lại không giống với những kẻ khác, bọn họ nói anh ta là người thao túng Hắc Đế, cũng có người nói anh ta là người đã bị Hắc Đế thanh trừng. Trước đây tôi từng gặp anh ta, tôi không biết rõ tên nhưng người ta gọi anh là Nặc."

Ngay khi Vân Nhiễm nói xong, Cung Ân Thần đột nhiên cảm thấy cái tên này rất quen, dường như cô đã từng nghe về nó, thậm chí cô còn có cảm tưởng rằng mình thực sự đã gặp anh ta. Nhưng một người như thế, tại sao lại khiến cô tưởng như có quen biết.

" Cung Ân Thần, cô nhìn toàn thể những thứ đang xảy ra ở Hắc đạo rồi đoán xem, bên nào sẽ thắng?" Vân Nhiễm đột nhiên đặt tay lên bụng, ánh mắt nhìn đầy khó hiểu.

" Tôi không biết." Cung Ân Thần lắc đầu.

" Tứ đại gia tộc sẽ thắng." Vân Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn cô rồi nói.

Cung Ân Thần không biết nói gì, suy tưởng của cô ta thật sự khiến cô có hơi choáng váng.

" Vearly đã rút ra khỏi trận chiến. William thì sắp chết. Kay thì hắn chỉ đang cầu mong giết được tên Nặc kia. Còn Nặc, nghe nói hắn có thứ cần được bảo vệ, thứ đó quan trọng hơn hết thảy mạng sống của hắn. Còn Tứ đại gia tộc, tất cả bọn họ đều có trong mình viên đạn bạc và họ sẽ liều hết mình để bảo vệ. Cô nói xem, kết quả chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?" Vân Nhiễm nói tiếp.

Cung Ân Thần không tin chắc vào những lời mà cô ta nói. Bởi vì trong một cuộc chiến, đôi khi, việc thắng bại lại là câu chuyện khó lường. Cô biết, Thẩm Hạ Thiên không tham gia vào đó nhưng tứ đại gia tộc lại là những người bằng hữu thân thiết gắn bó với anh, anh là người trọng tình nghĩa, sẽ không để cho bọn họ cô độc. Nhưng, cuộc chiến ngầm này quá mức nguy hiểm, không phải là thứ bình thường được.

" Cung Ân Thần, tôi hi vọng cô sẽ ổn." Vân Nhiễm đứng dậy, dưới ánh nắng vàng, làn da trắng của cô như phát sáng, giọng nói rất dịu dàng nhưng đôi mắt lại đầy tia đỏ. Người phụ nữ này mang trong mình quá nhiều nỗi niềm.

Bóng cô ta từng bước tiến vào trong nhà, Cung Ân Thần dõi theo cô. Người con gái ấy cao ráo, mặc lên mình chiếc váy màu xanh ngọc rất đẹp. Một người con gái như thế nhưng tại sao lại khiến cô cảm thấy đau thương, cảm thấy khó đoán. Điều gì đã khiến cho cô ấy trở nên như vậy? Cô cũng thực tò mò.

Cung Ân Thần vẫn ngồi trên ghế mây sưởi nắng. Cô suy nghĩ rất nhiều, cô muốn biết người đàn ông tên Nặc ấy là ai. Và Thẩm Hạ Thiên, liệu anh ấy có thể bình an hay không?

" Người ta nói, lúc phụ nữ trầm tư là lúc đẹp nhất hơn bao giờ hết." Tiếng nói lành lạnh đầy ý cười cất lên khiến Cung Ân Thần ra khỏi dòng suy nghĩ. Người đàn ông đứng trên bậc tam cấp cùng bộ âu phục màu đen thẳng thắn, khuôn mặt khí chất ngời ngời cùng nụ cười nở trên môi quả thật khiến người ta rung động. Cô biết người đó mặc dù chưa từng tiếp xúc, là em họ của Tiểu Diệp, Lâm Thiên Dương.

" Anh tới đón Vân Nhiễm ư?" Hai ngày trước cô đã nghe Vu Trạch và Thẩm Hạ Thiên nói chuyện về việc Lâm Thiên Dương sẽ tới đây để mang Vân Nhiễm về Hồng Kông. Cho nên việc anh ta xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì là lạ.

Lâm Thiên Dương bước từng bước xuống, đi tới gần cô, " Đúng vậy. Tôi tới mang cô ta về."

" Lâm Thiên Dương, anh thật khác với bọn họ." Quả thật là như vậy, Thẩm Hạ Thiên là người cá biệt nhất trong những người cầm đầu tứ đại gia tộc. Nhìn anh ta sẽ chẳng thấy một chút nguy hiểm nào mà chỉ cảm nhận rằng đó là một vị công tử thế gia nho nhã, một doanh nhân ôn hoà.

Lâm Thiên Dương nhếch môi, " Cô biết không? So với Hạ Thiên, Niên Vũ, Tưởng Dạ, Luật Khôi, tôi đúng thật là không máu lạnh như họ. Tay tôi chưa từng dính máu. Tuy nhiên, việc xấu tôi làm lại nhiều hơn đấy."

" Ồ."

" Chẳng hạn như thay vì dùng súng giết một người thì tôi sẽ lựa chọn việc đẩy người đó đến bước đường cùng rồi trao súng cho hắn để hắn tự kết liễu cuộc đời mình. Hay tôi sẽ không dùng tiền để mua chuộc một ai đó mà tôi lựa chọn việc dùng mưu kế để khiến hắn tuân theo tôi. Người Tĩnh gia chúng tôi không thích tay mình dính máu nhưng lại thích nhìn kẻ khác đau khổ."

Cung Ân Thần đối diện với con mắt đen thẳm của anh ta, cô bật cười, quả nhiên, một người nằm ở Hắc Đạo thì làm gì có chuyện tốt lành.

Lâm Thiên Dương ngồi xuống ghế cạnh cô, tự rót cho mình một cốc nước, " Chậc, Cung Ân Thần này, bao năm qua cô dày vò Thẩm Hạ Thiên như vậy, cô có thấy trái tim mình đau không?"

" Không."

" Cô thật tàn nhẫn."

" Lâm Thiên Dương, anh nói xem, anh có quen ai tên là Nặc không?" Cô hỏi. Những kẻ như hắn, không thể nào không biết tới cái tên này.

Thẩm Hạ Thiên suy nghĩ một lúc lâu thì mới trả lời cô, " Tôi biết một người tên là Nặc. Lôi Nặc."

Oành....

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Cung Ân Thần. Đúng vậy, là người đó, sao cô có thể quên được. Là Lôi Nặc ở Ý năm đó đã cứu cô. Anh ta cũng là sát thủ, anh ta là người đã khiến cho Cung Tử Dương mất đi một cái chân. Nhưng, chẳng phải đó là người cùng hội cùng thuyền với Thẩm Hạ Thiên hay sao? Liệu nào đó chỉ là sự trùng hợp, thật sự vẫn còn một ngườ tên Nặc nữa.

" Nhưng cô hỏi làm gì?" Lâm Thiên Dương hơi tò mò.

" Không có gì." Cung Ân Thần lắc đầu.

Cùng lúc đó, tiếng còi xe hơi vang lên, Cung Ân Thần và Lâm Thiên Dương cùng lúc bị thu hút.

" Có lẽ anh ấy về rồi." Cung Ân Thần nói.

Lâm Thiên Dương vừa lúc đó cũng nhận được điện thoại.

" Tôi tới rồi. Ok." Anh trả lời điện thoại.

Cung Ân Thần đứng dậy, đi về phía nhà. Khi cô nhìn thấy Thẩm Hạ Thiên, khuôn mặt anh không còn tươi tỉnh nữa mà có chút buồn bã. Anh nhìn cô, sau đó cúi gằm xuống.

" Có chuyện gì sao?" Lâm Thiên Dương hỏi.

" Tôi biết người cuối cùng là ai rồi." Anh trả lời.

" Ai?"

" Lôi Nặc."

" Sao có thể?" Lâm Thiên Dương ngạc nhiên, không tin được.

Cung Ân Thần cũng thế, vậy là suy đoán của cô đã đúng.

" Bên kia đã cho tôi thông tin, chính xác là Lôi Nặc, hắn đã có được Hắc Đế."

Cô bây giờ mới để ý, Vu Trạch không về cùng Thẩm Hạ Thiên.

" Vu Trạch đã lên phi cơ tới Mỹ rồi. Nghe nói Lôi Nặc đã giết chết bố anh ta và Vu Thần hiện không biết sống chết ra sao." Anh giải thích.

" Nhưng Lôi Nặc, em tưởng anh ta cùng phe với các anh." Cung Ân Thần bối rối.

" Nặc muốn có Hắc Đế là vì cô ta. Năm đó, cô ta khiến anh ta thân bại danh liệt, bị sát thủ truy đuổi nên bây giờ Nặc muốn chiếm lại Hắc Đế để.... trả thù." Vân Nhiễm từ đâu xuất hiện, nói.

" Cô ta?"

" Elase."

Cái tên đó khiến Cung Ân Thần giật mình. Elase chính là cô chủ tiệm cà phê ở Mỹ mà cô và Tiêu Tiểu Diệp, Quan Nhĩ hay ghé tới. Liệu, lại có một sự trùng hợp nữa hay không?

" Cô ta nhất định có thể ngăn cản Lôi Nặc." Lâm Thiên Dương nói.

" Elase sẽ không làm thế, à không, không thể làm thế. Bởi vì chỉ cần cô ta xuất hiện thì nhất định Nặc sẽ giết chết cô ta." Vân Nhiễm lắc đầu.

" Elase có phải là một người phụ nữ năm nay 30 tuổi, tóc xoăn, người Trung Quốc. Là người phụ nữ có nốt ruồi lệ ở mắt phải không?" Cung Ân Thần đột nhiên hỏi.

Lâm Thiên Dương ngạc nhiên nhìn cô, " Cô biết?"

" Chị ấy bây giờ là chủ của một quán cafe nhỏ ở gần trường tôi." Cung Ân Thần gật đầu, " Chị ấy có một đứa con gái nhỏ năm nay 8 tuổi, tên là Tiểu Thố."

Cả ba người kia cùng đồng loạt nhìn cô bằng ánh mắt khó tin.

" Em nói là cô ta có con ư?" Thẩm Hạ Thiên nghi hoặc.

" Đúng. Lúc em quen chị ấy là lúc chị ấy đang mang bầu đứa nhỏ."

" Hay rồi đấy." Vân Nhiễm bật cười, ánh mắt lại đầy sự vui thú.

" Chưa chắc đó là con của Lôi Nặc." Lâm Thiên Dương nói.

Cung Ân Thần vẫn là không hiểu, tại sao Lôi Nặc lại khiến cho những người này e ngại tới vậy. Dường như bọn họ luôn dè chừng anh ta, không muốn dùng cách mà bọn họ hay làm với những kẻ khác để đối phó.

" Tôi nghĩ, chúng ta nên nói lại với Tưởng Dạ và Niên Vũ. Bọn họ sẽ có hướng giải quyết." Lâm Thiên Dương cuối cùng thở dài, lên tiếng.

Thẩm Hạ Thiên gật đầu, ánh mắt mệt mỏi. " Được rồi." Lúc này đây anh chú ý tới cái vali mà Vân Nhiễm kéo xuống, xong mới nhớ ra, bọn họ vẫn có việc phải làm.

" Thiên Dương, bây giờ anh đưa Vân Nhiễm đi luôn hay sao?" Anh hỏi.

" Ừ, bây giờ. Tiểu Khê bây giờ vẫn còn ở bệnh viện nên tôi cần phải về sớm với con bé." Lâm Thiên Dương gật đầu.

" Vậy tạm biệt."

" Ừ."

Cung Ân Thần định tiễn hai người họ thì Vân Nhiễm đã đi tới ôm lấy cô, mỉm cười, " Gặp lại cô tôi rất mừng. Ít nhất vẫn còn có người mà tôi quen biết tái ngộ. Tôi hi vọng cô hạnh phúc." Cô ngạc nhiên, sau đó nơi lòng bàn tay xuất hiện một vật nhỏ. Cô kinh ngạc đang định nói thì bên tai đã truyền tới tiếng thì thầm của cô ấy, " Đây chính là thứ duy nhất giúp bọn họ thắng. Nhưng cô khoan đã đưa cho Thẩm Hạ Thiên, khi nào, mọi việc trở nên rắc rối thì hãy trao. Cô nên biết, có những thứ phải đúng thời điểm." Nói xong, Vân Nhiễm buông cô ra, nụ cười trên môi vẫn rất tươi tắn.

" Tạm biệt, Nhiễm." Cung Ân Thần nhỏ giọng chào lại.

Vân Nhiễm gật đầu, kéo vali đi thi Lâm Thiên Dương.