Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 60: Người trở về từ bóng tối




Ở Hà Lan, " tiểu thư Paris" là cái tên mà không ai không biết. Đó là tên của cô con gái nuôi và duy nhất của thủ tướng nước họ. Hình ảnh cô con gái lai xinh đẹp giữa Á và Âu đã từng gây sốt thế giới một thời gian. Bởi vì nhan sắc của cô gái ấy đã từng chen chân đứng thứ nhất trong Top 100 những người phụ nữ đẹp nhất do tạp chí Times bình chọn. Và bây giờ, cái tên tiểu thư Paris còn nổi hơn bao giờ hết với tin đính hôn với tỉ phú tài chính thế giới Johnash Lioen. Vị tỉ phú ấy bên cạnh khả năng kiếm tiền, vẻ đẹp trai hút hồn thì cuộc hôn nhân một năm với cô vợ cũ người Singapore và một loạt danh sách người tình nóng bỏng lại càng khiến tin tức này sốt dẻo hơn.

Trong cuộc phỏng vấn, khi được hỏi tới vị hôn phu của mình, Tiểu thư Paris đã nói: " Anh ấy không yêu tôi đâu! Người anh ấy yêu đang nằm cách tôi nửa bán cầu."

Còn vị tỉ phú ấy khi được nhắc đến cô vợ chưa cưới thì chỉ lắc đầu: " Những cuộc hôn nhân của tôi luôn gắn liền với lợi ích và đồng tiền."

Chừng đó cũng đủ hiểu cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ nực cười thế nào nếu nó trở thành hiện thực.

Hai bọn họ, xem cuộc hôn nhân sắp được pháp luật công nhận của mình như một bản giao dịch. Trong đó, anh có cái này thì tôi sẽ cho anh cái khác và ngược lại anh cũng thế.

Hôm ấy, Bối Lặc Hà Vân đang nằm bên cạnh một người, cô mặc một chiếc váy rất sexy, mái tóc nhuộm vàng phủ trước ngực. Người đàn ông bên cạnh cô thì vẫn mặc âu phục, anh ta đang hút thuốc lá, ánh mắt dõi lên TV, xem buổi phỏng vấn của hai người.

" Anh có thấy, chiếc váy tôi mặc khi đó không được sáng lắm không?" Bối Lặc Hà Vân nhìn sang anh, tay đặt trên sống mũi cao vời của anh, di chuyển xuống bạc môi lạnh lẽo.

" Bối Lặc à, cô mặc gì cũng xấu." Người đàn ông ấy ngậm lấy ngón tay cô, ánh mắt vô cảm.

Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ. Bối Lặc Hà Vân kéo chăn lên che người mình. Cửa mở, Thẩm Hạ Thiên đi vào, nhìn khung cảnh vị hôn thê của mình đang nằm trên giường cùng người đàn ông lạ, ánh mắt ánh lên tia cười đùa.

" Trình Kiêu, nhanh như vậy đã đòi leo lên giường vợ chưa cưới của tôi rồi sao?" Anh hỏi.

Trình Kiêu nằm trên giường, nhếch mép, " Thề với trời, giường vợ cũ của anh là tôi không dám chứ giường tình nhân và hôn thê của anh, một đêm tôi leo lên ba giường."

Bối Lặc Hà Vân nghe xong ngón tay sắc nhọn vươn lên, quẹt một đường đỏ trên khung cằm người đàn ông đó.

Thẩm Hạ Thiên nhướng mày, " Ồ."

" Vậy là bây giờ bọn họ đều tin vào tin tức đính hôn của hai người. Chắc chắn sắp tới sẽ có kẻ được cử tới để phá vỡ mối liên hôn này." Trình Kiêu nói.

Thẩm Hạ Thiên cười nhẹ, " Vearly giờ đã tới Trung Quốc để bảo vệ cho Mục Tử Kì khỏi Bạch Niên Vũ. William đang phải vật lộn với mớ hỗn độn anh ta gây ra sau khi cướp người từ Hắc Đế. Chỉ còn lại...."

" Kay." Bối Lặc Hà Vân nhàn nhạt nói.

Trình Kiêu quan sát nét mặt của Thẩm Hạ Thiên, không một tia dao động. Người đàn ông này quá kín kẽ.

Bối Lặc Hà Vân ngồi dậy, với tay mở ngăn kéo tủ bên giường, lấy ra một phong thư, đưa cho Thẩm Hạ Thiên.

" Gì đây?" Anh mở phong thư, bên trong toàn một tập ảnh. Trong đó là Lạc Y và Kay, hai người bọn họ bị chụp lại khi đang bước vào khách sạn.

" Đó là cô bạn gái cũ của anh đấy." Bối Lặc Hà Vân châm mình một điếu thuốc, từ từ hút.

" Lạc Y hả?" Trình Kiêu hỏi.

Bối Lặc Hà Vân gật đầu.

" Cô ta liên hệ với Dạ Minh cách đây 2 tuần. Sau đó, thì vụ ở Tĩnh gia xảy ra. Còn nữa, người ám hại Tiêu gia ngày hôm đó không phải là Mục Tử Kì, cô ta đã dừng tay trước, chỉ bắt cóc Tiêu Tiểu Diệp. Tuy nhiên Lục Ẩn lại không như thế, hắn đã sai người giết chết Tiêu lão gia."

" Bối Lặc, làm sao cô biết được những chuyện này?"

" Hạ Thiên, anh quên mất ư, lâu nay tôi là bạn gái của Vearly đấy. Chỉ cần hắn uống say là sẽ kể hết ra. Cái tên ấy, không hợp với rượu vang, nhưng được cái, trên giường thì đúng là..."

Bối Lặc Hà Vân không nói nữa bởi vì người bên cạnh cô đã dành cho cô một ánh mắt sắc lạnh.

Thẩm Hạ Thiên hiểu ra, đó chính là lí do mà Bạch Niên Vũ không giết Mục Tử Kì mà lại dùng tâm huyết một đời của ba cô ta ra phá huỷ. Trước đây anh nghi ngờ tại sao Bạch Niên Vũ lại ra tay nhẹ như vậy, không ngờ vì lí do đó.

" Chưa hết đâu, Vearly đã đứng ra, quỳ gối xin lỗi Bạch Niên Vũ." Trình Kiêu thêm chuyện.

" Thật sự?"

" Thật. Vearly đã hạ thấp tôn nghiêm để cứu lấy tính mạng của cô tình nhân của hắn."

" Vậy là, chúng ta, ai cũng có điểm yếu."

Bối Lặc Hà Vân bật cười, " Chỉ các anh thôi, tôi không yêu ai, không có người thân gì nên không sợ."

Thẩm Hạ Thiên đã quan sát kĩ nét mặt của Trình Kiêu khi cô ta nói điều đó. Không chút nhăn nhó, cũng không tia dao động.

" Nghe nói Cung Ân Thần và Dung Dĩ đã hoàn thành thủ tục li hôn." Trình Kiêu bỗng nhiên nói.

Thẩm Hạ Thiên nhếch môi, " Sao, cũng muốn trèo lên giường vợ cũ tôi thật sao?"

" Làm gì có."

Thẩm Hạ Thiên rời khỏi căn phòng, đi ra sảnh, ở đó, người của anh đã đợi sẵn. Anh ngồi vào xe, thở dài, đã hai tuần rồi, kể từ khi anh rời Trung Quốc. Anh đã nghĩ sẽ buông bỏ cô, trả lại cô sự tự do như trước đây cô muốn nhưng nỗi ám ảnh sâu trong tâm ảnh khiến anh làm không được. Đặc biệt là khi anh nhận được tin nhắn của Tiểu Màn Thầu, con bảo, con được gặp ba, phút ấy, anh đã hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải hàn gắn lại gia đình vỡ tan của anh.

Chicago lúc này vừa bước qua năm mới, không khí vẫn còn rất lạnh. Xung quanh, ánh lò sưởi bập bùng qua các ô cửa sổ. Thẩm Hạ Thiên thở dài.

Anh được chở tới khu phố nghèo ở gần ngoại ô, khi xe của anh tới đó, rất nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm, khu này rất ít khi có xe sang đến. Thẩm Hạ Thiên bước ra, bộ tây trang thắng thắn màu đen khác biệt với những người ở đó. Anh vừa đi được một bước, đã có một thằng trẻ chạy tới, hướng chiếc mũ về phía anh, rụt rè nói: " Sir?"

Anh không đáp lại, chân tránh cậu bé đó ra, đi tới nhà cuối cùng ở cuối con ngõ. Anh gõ cửa, người phía trong ra mở.

" Thiên, lâu rồi không gặp." Người ra mở cửa là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng tinh, quần tây màu xám. Khí chất của anh ta không một chút hợp với khu phố nghèo này.

" Vu Trạch, anh có vẻ sống rất tốt." Thẩm Hạ Thiên bước vào, nhìn căn nhà nhỏ xíu của anh ta, lắc đầu.

" Tôi sẽ nhận đó là một lời khen." Vu Trạch biếng nhác, anh ta lấy một chai rượu vang thượng hạng rót ra ly mời anh.

Thẩm Hạ Thiên uống một ngụm, " Lần này tới không phải để vui đùa."

" Được thôi."

" Lão già của Hắc Đế dường như rất hứng thú với con trai tôi." Thẩm Hạ Thiên xoay xoay li rượu.

Vu Trạch đặt cốc xuống, mắt sáng lên, " Ồ, lão ba tôi chắc là sức tàn lực kiệt, đang muốn xem con chip mà tôi cài trong con trai anh có thể cứu ông ta được hay không chứ gì."

Thẩm Hạ Thiên nhướng mày, " Đúng vậy. Con chip M2B đó chắc chắn là thứ khiến ông ta lặn lội xa như vậy, ra cái giá trên trời để có thể mang được con trai của tôi tới Mỹ."

" Hừm, vậy anh tìm tới tôi là để...."

" Để hỏi anh xem bây giờ đã là thời điểm thích hợp để tháo con chip đó ra khỏi người con trai tôi được chưa?"

Vu Trạch nhếch miệng, " Chưa thể. Thằng bé tính ra mới được bốn tuổi, chức năng tim vẫn chưa ổn, muốn tháo nó ra, tầm nửa năm nữa."

" Nó không thể sống cả đời dựa vào con chip đó." Anh nói.

" Tôi biết, nhưng căn bệnh tim của thằng bé là do gen di truyền, bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát." Vu Trạch gật đầu, ánh mắt thâm thuý nhìn anh, hồi lâu sau mới nói tiếp, " Giống như anh vậy đó, chỉ cần sơ sẩy một chút, Thần Chết bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng gõ cửa mời anh đi."

Thẩm Hạ Thiên gật đầu.

" Cô ta tới bây giờ vẫn không biết ư?" Vu Trạch đột nhiên hỏi.

Anh lắc đầu, " Cô ấy cần gì phải biết."

" Vậy là, cô ta đã quên hết kí ức ba năm trước, cái ngày cô ta phát điên trong bệnh viện đòi giết con trai, bắn anh một phát."

" Những việc ấy, thà rằng đừng để cô ấy biết."

" Ồ. Nghe nói khối tài sản mấy chục tỉ đô của anh đều dành hết cho cô ta và con trai."

" Sao?"

" Có thể cho tôi một tỉ không? Tôi nghèo đói lắm rồi." Vu Trạch cười.

Thẩm Hạ Thiên cứng mặt, " Một kẻ uống vang Pháp thay nước kêu nghèo, tôi cũng thực nên xem lại."

Vu Trạch nhếch mày, " Nghèo có khí chất."

" Cho tôi xin mấy mẩu bánh mì nhà anh nào." Thẩm Hạ Thiên đi vào phòng bếp, lấy rổ bánh mì ở trên bàn cùng chai sữa trong tủ lạnh của Vu Trạch mang ra.

" Anh làm gì thế hả."

" Giàu có lương thiện." Thẩm Hạ Thiên cười nói. Anh mở cửa, cậu bé ăn xin ấy đang đứng trước cửa nhà bên cạnh nhìn anh. Anh bước tới, đưa cho cậu bé rổ bánh mì và bình sữa. Cậu bé ấy tràn đầy niềm vui, rối rít cảm ơn anh.

" Cái này sẽ tốt hơn tiền đấy." Anh xoa đầu cậu bé.

Vu Trạch đứng trước cửa nhìn anh, hét lên, " Thằng chết bầm, ông cũng rất nghèo."

Thẩm Hạ Thiên cười, " Yên tâm." Sau đó anh rút điện thoại ra.

Ting...

Vu Trạch nhìn xuống điện thoại của mình, tin nhắn của ngân hàng vừa gửi đến, anh ta nhếch mép, " 1 triệu đô."

" Mẹ nó, ông xin mày 1 tỉ mà."

Thẩm Hạ Thiên ngồi vào xe, vẫy tay chào.

Tài xế nhìn anh, " Boss, chúng ta đi đâu?"

" Tới tổng bộ Hắc Đế."

****

Hôm ấy, Cung Ân Thần không biết sao uống rất nhiều, ôm bồn cầu nôn oẹ. Sau khi thấy thoải mái, cô đi ra, đứng trước bồn rửa súc miệng. Khuôn mặt trang điểm kĩ càng của cô bị nước làm nhoè đi. Cô bực tức lau hết sạch phấn son. Đột nhiên từ ngoài cửa có hai cô gái đi vào.

" Mày nghe tin rồi đấy, Thẩm Hạ Thiên sẽ cưới Tiểu thư Paris. OMG, đúng là không thể tin nổi."

" Bọn họ rất đẹp đôi mà, với cả, túi tiền của bọn họ cũng chẳng chênh là mấy."

" No.... Mày nghĩ xem, vợ cũ của Thẩm Hạ Thiên trước đây cũng là thiên kim tiểu thư đó sao, bọn họ chẳng phải cũng tiên đồng ngọc nữ, yêu nhau tới nỗi ai cũng ghen tị. Cuối cùng thì sao, li hôn chưa được một tháng, cô đào Tây Ban Nha đã xuất hiện trên du thuyền của anh ta đó thôi."

" Nhưng mà kể ra cũng tội vợ cũ của anh ta."

" Haha, không biết cô ta bây giờ trốn ở nơi xó quỷ nào."

" Mày không biết sao, cô ta đã trở thành Dung phu nhân của tập đoàn bất động sản Châu Á."

" Thật là, số cô ta, sao đỏ vậy."

" Người ta gọi đó là thuật câu dẫn."

Hai cô nàng ấy nói, không để ý tới nhân vật chính trong câu chuyện đang ở bên cạnh họ. Cung Ân Thần bật cười, cô lấy trong ví ra một thỏi son, tô lên môi, xong đó liếc nhìn hai cô ta.

" Này, cô vợ cũ ấy còn là chủ sở hữu 4 quán bar ở thành phố X này đấy. Quán bar này cũng là của cô ta." Cô đột nhiên mở miệng, nói với hai bọn họ.

Hai cô gái kia kinh ngạc, " Sao cô biết?" Bộ mặt rất ngạc nhiên.

" Bởi vì, tôi chính là cô ta." Cung Ân Thần nhếch mép, bước ra khỏi phòng vệ sinh, hai cô gái sau mặt tái mét.

Cung Ân Thần đi về phía phòng quản lí, ở đó có phòng riêng cho cô nghỉ ngơi, cô nằm xuống giường, cơn say rượu đang dần khiến cô mơ màng. Một lúc sau, cửa phòng mở, cô lờ mờ không nhận ra ai, nhưng khuôn mặt ẩn hiện đó lại rất giống với Thẩm Hạ Thiên. Đặc biệt là đôi mắt xanh.

Người đó đang giúp cô cởi giày, cho cô nằm lại đúng tư thế rồi đắp chăn cho cô.

"Thẩm Hạ Thiên, anh sẽ lấy cô ta thật ư?" Cô đột nhiên ôm lấy cổ anh ta, giọng khàn khàn hỏi.

" Đúng vậy." Chần chừ một hồi lâu người đó mới trả lời.

"...." Cung Ân Thần im lặng, hai dòng nước mắt chảy ra từ khoé mắt.

" Nhưng mà, anh sẽ yêu mãi em." Bên tai cô, đột nhiên vang lên tiếng thì thầm, ngón tay anh lau đi vệt nước mắt bên khoé mi cô.

Cô gật đầu, chìm sâu vào giấc ngủ.

Người đàn ông kia nhìn cô, ánh mắt đầy đau thương, " Lisa, em vẫn thật ngốc, vẫn là bị đôi mắt xanh này đánh lừa là hắn."

Cô yên giấc ngủ say, anh xoa đầu cô. " Lisa, anh là Justin."