Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 33: Hắn tới




Cung Ân Thần đêm ấy nằm bất động trên giường, đôi mắt mở to, trong phòng, ngoài ánh trăng ra thì tất thảy đều chìm trong bóng tối. Cửa đột nhiên mở, cô cảnh giác. Khi thấy người đi vào, đôi mắt cô tròn to, sao có thể. Người ấy một mái tóc trắng, bộ đồ bệnh nhân đi tới giường của cô.

" Con...của...ta." Đã lâu chưa mở miệng, thanh âm khó phát ra rõ ràng, ba tiếng kia dường như rút cạn toàn bộ sức lực của bà.

Cung Ân Thần chỉ thấy đôi mắt mình bỗng nhiên nhoè đi. Cô quay đầu, không muốn đối mặt với người đó.

Bàn tay gầy khô bỗng nhiên đặt trên đôi tay vô lực của Cung Ân Thần, " Mẹ...xin...lỗi."

Cung Ân Thần vẫn không muốn nhìn bà, nước mắt cứ thế chảy ngược về phía hốc mắt.

" Bà đừng tới gần tôi." Cô gằn giọng.

Đôi tay đặt trên tay cô thoáng run rẩy.

" Bà có biết chỉ vì bà mà bao nhiêu bi kịch đã xảy ra không? Lúc bà đang hôn mê trên giường kia, gần trăm người đã đổ máu." Cung Ân Thần trợn mắt nhìn Cung Bích Đồng.

Cung Bích Đồng ôm lấy đầu, tiếng khóc nhẹ vang lên.

" Một mồi lửa đốt cháy toàn bộ Thẩm gia. Cung gia bây giờ muốn trụ vững cũng không thể. Mouray, Nhan Tịch, Nam Cung Ngự bọn họ đều chết rồi. Cung Bích Đồng, họ đều chết cả rồi, chỉ còn mỗi bà." Cung Ân Thần hét lên, người đàn bà này chỉ cần rơi một giọt nước mắt cũng đã khiến bao người bị chôn vùi dưới mặt đất. Cô hận bà ta, hận bà ta vì cái gì mà...mà lại ngu xuẩn vậy.

" Bọn họ đều chết hết rồi ư? Chết vì ta ư?" Cung Bích Đồng bất động, miệng run rẩy.

" Chết hết rồi, bị John Markin giết hết rồi." Cô căm phẫn.

Cung Bích Đồng nghe thấy tên ai đó thì tầng tầng sợ hãi xuất hiện, " Hắn ta giết. Con ác quỷ kinh tởm đó."

Cung Ân Thần nhìn thấy nỗi sợ sâu trong mắt của người đàn bà này, nhưng một sự nghi ngờ đã hiện lên trong đầu cô, " Mắt của bà tại sao vẫn nhìn được?"

" Kẻ hiến mắt cho Nhan Tịch không phải là ta."

" Nhưng..."

" Tất cả đều là dối trá. Các người ai cũng nghĩ John Markin yêu ta ư? Người mà hắn yêu chính là Nhan Tịch."

" Hắn gài ta bên người Mouray, để nhằm khiến hôn nhân của bọn họ tan vỡ. John luôn chỉ muốn duy nhất một người, hắn sẽ không từ thủ đoạn để có được Nhan Tịch."

" Nhưng Nhan Tịch đã chết rồi."

" Hắn sẽ huỷ diệt tất cả chúng ta. Các anh trai của con nghĩ mình đang điều khiển ông ta nhưng nhầm rồi. Ông ta mới chính là kẻ điều khiển tất cả."

Cung Ân Thần không thể tin được. Mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy?

" Ta không phải là người thực vật, bao năm qua ta vẫn luôn sống nhưng John đã cho ta uống loại thuốc tê liệt giống con nhưng liều mạnh hơn. Ý thức của ta sống nhưng cơ thể thì hoàn toàn bất động. Đêm nay thuốc hết tác dụng...."

Cung Ân Thần run lên, " Thuốc đó phải có thuốc giải mới hết tác dụng, nó không tự hết được. Điên rồi, là bẫy."

Quả nhiên như vậy, phía ngoài cửa, từ bao giờ đã xuất hiện một người. Hắn cười, tựa như Tu La.

" Mẹ con đoàn tụ thật tốt." John Markin nói.

Cung Bích Đồng theo bản năng muốn chạy trốn nhưng đã bị John giữ lại, " Bích Đồng, năm ấy cô lấy trộm của tôi một thứ, bây giờ nên trả rồi đúng không?"

Cung Bích Đồng dãy dụa, " Con chip ấy tôi đã vứt rồi, không còn nữa."

John bật cười, " Nó vẫn còn. Có phải cô đưa cho Mouray rồi không?"

" Không.Tôi đã tiêu huỷ rồi." Cung Bích Đồng vẫn cứng miệng.

Cung Ân Thần chỉ có thể bất lực không thể làm gì được.

John bỗng nhiên buông tay ra, đứng dưới trăng, khuôn mặt sắc lạnh, " Con chip đó chính là thứ giữ mạng cho cô, giờ nó mất rồi, đồng nghĩa với việc cô cũng sẽ phải mất mạng theo nó."

" Giết đi. Tất cả đáng lẽ phải chấm dứt từ lâu rồi." Cung Bích Đồng khoảnh khắc ấy bỗng nhiên kiên quyết tới lạ. " Giết rồi, Nhan Tịch của ông cũng sẽ không sống lại, bà ta sống là người của Mouray, chết cũng là người của Mouray. John, ông nửa xu cũng không dính dáng tới bà ta."

" Im miệng." John hét lên.

Cùng với tiếng hét của ông ta, dưới nhà vang lên tiếng đổ vỡ. Rồi bước chân chạy loạn trên cầu thang, Cung Tử Dương nhìn thấy cảnh này, ngây người, đặc biệt là khi nhìn thấy Cung Bích Đồng nhưng hoàn cảnh nghiệt ngã, anh vội nói, " Chúng ta bị đánh lén."

John dường như rất bình tĩnh, " Con trai của Nhan Nhan quả nhiên không tồi."

Cung Bích Đồng thì nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình, anh ta giống hệt với người đàn ông bà yêu. " Tử Dương."

Cung Tử Dương khựng người lại nhưng rất nhanh đã bình tĩnh, " Chúng ta phải đi thôi." Nói rồi anh đi tới bế Cung Ân Thần trên giường.

" Không, ta không đi, ta muốn xem con trai của Nhan Nhan giỏi giang tới như thế nào." John lắc đầu, đầy vui vẻ nói.

Cung Tử Dương chẳng mấy quan tâm tới John, ánh mắt anh di chuyển về phía Cung Bích Đồng, giọng đè nén, " Đi theo tôi."

" Cung Tử Dương, anh giải thuốc cho tôi." Cung Bích Đồng ở trong lòng Cung Tử Dương tức tối.

" Không." Cung Tử Dương dứt khoát nói, rồi anh nhanh chóng đưa hai người đó đi mà không để ý tới John đang cười như điên ở phía sau.

Justin đứng chờ ở cuối hành lang, nhìn thấy Cung Bích Đồng cũng ngẩn người, " Bà ta tỉnh rồi sao?"

Cung Tử Dương không nói gì.

Tiếng súng bắt đầu vang lên.

" Hừ, bọn chúng còn không thèm dùng súng giảm thanh." Justin lắc đầu.

" Đi thôi."

Nhưng chân vừa mới bước hết cầu thang thì đã gặp cảnh tượng bất ngờ.

Có một người đàn ông mặc đồ đen hai tay cầm hai lưỡi dao chảy máu đang mỉm cười, nhìn thấy bọn họ, nụ cười càng đậm, " Xin chào, nhớ sư phụ không?"

Cung Tử Dương nắm chặt tay, " Lôi Nặc anh quả nhiên mạng dai, rơi xuống vực không chết."

Lôi Nặc ngắm nghía ánh đỏ đang chảy trên lưỡi dao của mình, ánh mắt thâm trầm, " Còn chẳng phải nhờ ơn của đồ đệ ngoan sao?" Nói xong thì thân ảnh đã nhanh như chớp lao tới.

Justin lúc này cảnh giác nên đã kịp phòng ngự, rút súng bắn về thân ảnh đen đó. Nhưng Lôi Nặc là sát thủ nên tránh được. " Justin, tôi nhận lời với Thiên không giết anh."

" Nhưng tôi không nói sẽ không giết anh." Justin cười khẩy.

Lôi Nặc liếm khoé môi, " Tôi nhận lời không giết không có nghĩa sẽ không đụng tới một cọng tóc của anh."

Cung Tử Dương bây giờ vướng phải Cung Ân Thần, lại thêm cả Cung Bích Đồng bên cạnh. Thế nào cũng không đấu lại được Lôi Nặc. Anh nhìn Cung Ân Thần đang trừng mắt nhìn mình, cuối cùng thở dài, lấy trong túi ra một viên thuốc rồi ép cô uống. Cung Ân Thần vừa uống thuốc xong thì cơ thể đã bắt đầu lấy lại trọng lượng, tay chân bắt đầu cử động được, cô khó chịu từ trên người anh bước xuống, di chuyển cách anh một đoạn.

" Mang mẹ đi tới vườn hoa anh thường đẩy em đi vào mỗi chiều." Cung Tử Dương thở dài

Cung Ân Thần không nói gì, nắm lấy tay của Cung Bích Đồng bỏ chạy.

Lôi Nặc nhìn tình hình phía trước, cũng chẳng có suy nghĩ gì, " Bây giờ mọi trở ngại đã hết, ta đấu một ván công bằng nào." Vừa nói xong thì phía ngoài cửa lớn một người chậm rãi đi vào. Khác với tây trang, hôm nay anh mặc đồ dã chiến màu đen, đôi mắt xanh từ từ nhìn một vòng.

Justin bật cười, " Thiên, sao nãy giờ trốn kĩ thế."

Thẩm Hạ Thiên không nói gì.

Không khí đột nhiên trầm hẳn, ánh mắt màu xanh đằng đằng sát khí của anh chiếu về phía Cung Tử Dương. Anh gằn giọng, " Hôm nay, mày sẽ phải chết."

Cung Tử Dương mỉm cười, " Nhưng sẽ không chết một mình."

Nói rồi bắt đầu dao thủ, giữa súng đạn và dao, bốn người thân thủ mạnh mẽ lao tới đánh nhau. Lôi Nặc khoá trụ Justin, còn Thẩm Hạ Thiên thì phi thẳng tới chỗ Cung Tử Dương. Tiếng đổ vỡ ngày càng nhiều, trên tầng, có người lặng lẽ quan sát, " Chết hết đi. Tự giết nhau chết hết đi." Nói rồi, ông ta dời chân, đuổi theo hai bóng hình.

Cung Tử Dương bị một dao của Lôi Nặc cứa qua cánh tay, máu chảy xuống, anh lùi phía sau một bước, lại bị Thẩm Hạ Thiên tung chân đá về. Justin bị Lôi Nặc đá văng về phía bàn thuỷ tinh, những mảnh vỡ bay khắp sàn.

Đạn cũng hết, trên sàn cùng với thuỷ tinh là vỏ đạn, những bức tường đều chất đầy lỗ đạn. Bốn người dằng co, cuối cùng bị đẩy ra bốn hướng. Justin rút mảnh thuỷ tin cắm ở bụng mình ra, miệng khẽ nhếch. Thẩm Hạ Thiên cũng bị một vết cắt nơi bả vai, khá sâu. Hơi thở anh dần gấp gáp.

Lôi Nặc và Cung Tử Dương là sát thủ nên việc bị thương đối với hai người bọn họ cũng chỉ là chuyện thường tình, mặc cho người đã chi chít vết dao nhưng lưng vẫn thẳng tắp.

" Hình như chúng ta mỗi bên đều thiếu một người thì phải." Justin lên tiếng.

Ba người kia đều im lặng.

" Nhưng mà...thiếu càng tốt."

Nói rồi tiếng đạn lại vang lên, nháy mắt bốn người như phủ sương, lần này nếu không làm nhanh gọn thì...

Thẩm Hạ Thiên lao ra khỏi phòng khách, chạy đường ra vườn hoa, Justin đuổi theo. Lúc này trong phòng chỉ còn lại Lôi Nặc và Cung Tử Dương.

" Năm ấy, tại sao lại làm như vậy?" Lôi Nặc lau máu trên dao, ánh mắt đầy tàn khốc nhìn Cung Tử Dương.

Cung Tử Dương nhìn anh, " Một kẻ phản bội tổ chức chỉ vì một người đàn bà thì phải nhận cái giá đó."

Lôi Nặc bật cười, " Hắc Đế tôi chưa từng phản bội."

" Ả đàn bà mà anh yêu đã làm lộ thông tin về các sát thủ cấp cao của Hắc Đế. Chính vì ngu xuẩn đó mà mười lăm người đứng đầu tổ chức đã bị giết." Cung Tử Dương nắm chặt dao găm, ngay lập tức chạy tới.

Lôi Nặc bị động, chân trái rụt phía sau, nghiêng người né tránh nhưng hết dao này tới dao khác đều hạ xuống tàn nhẫn. Đây là người mà anh đã dạy dỗ, tất cả kĩ năng sát thủ đều là anh chỉ bày và giờ chính nó đang hướng anh đòi mạng.

Tay anh nắm chặt lấy thanh dao đang bổ về mặt mình. Các đường cưa cắt sâu vào tay anh, máu chảy ròng ròng xuống, tay còn lại rất nhanh đã hướng về Cung Tử Dương hạ xuống một đường. Lưỡi dao sắc cắm vào bắp đùi của Cung Tử Dương. Cung Tử Dương nén đau, rút dao mạnh về, một đường máu dài bắn lên mặt anh. Hai người bị thương lùi về phía sau.

Lôi Nặc nhìn tay phải đã bị rạch kinh khủng, cơn đau truyền lên khiến thần kinh anh co lại.

Cung Tử Dương khó khăn rút dao về, vết đâm quá sâu, hơn nữa quanh miệng vết thương còn tím tái. Anh cười rộ, " Lôi Nặc, tôi tưởng anh khinh thường mấy trò bôi độc này chứ." Nói rồi liền ngã xuống, tựa lưng vào tường, máu chảy ra cứ hoá thành màu đen.

Lôi Nặc kiệt quệ ngã xuống, " Năm đó, cậu giết tôi cũng chẳng phải đã dùng độc sao? Nếu không phải Kika cứu tôi kịp thì có lẽ tôi đã chết rồi."

" Kika, con bé ngu ngốc đó cũng được việc." Cung Tử Dương nhớ tới khuôn mặt của thiếu nữ chết ở Thái Lan đó. Miệng trào máu, " Cho nên anh hôm nay tìm đến không phải là để trả thù chuyện tôi ám sát anh mà là đang báo thù cho Kika phải không?"

Lôi Nặc không nói gì. Anh ta đứng dậy, từng bước khó khăn rời khỏi phòng khách, cứ thế rời đi, không ngoảnh đầu lại phía sau xem người kia đang có biểu tình như thế nào...