Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 19: Trúng độc




Bàn tay cầm điện thoại của Thẩm Hạ Thiên khựng lại.

" Ông ta chính là chồng cũ của mẹ con. Mười mấy năm trước đã chết rồi, bị chính mẹ con cho người tới ám sát." Đầu giây bên kia vẫn nói bằng giọng trầm thấp.

" Tại sao mẹ lại giết ông ta?"

" Đến cả ta cũng không biết nữa. Sau khi ám sát ông ta, tâm trí mẹ con cũng dần không ổn định, trở thành bộ dạng như ngày hôm nay." Bên đầu giây là giọng điệu đầy buồn bã của ba anh. Bao năm rồi, trước mắt mọi người, ba luôn luôn là Thần nhưng trước mắt mẹ anh, ba lại chỉ là một người đàn ông già.

" Bà ấy vẫn ổn chứ?" Thẩm Hạ Thiên bỗng hỏi.

" Vẫn ổn, thỉnh thoảng hay phát bệnh, lúc nào cũng gọi tên con."

Thẩm Hạ Thiên im lặng.

" Thiên, sắp xếp về Ý một chuyến. Thăm mẹ."

Tiếng di động tút tút một đường dài. Thẩm Hạ Thiên vẫn nắm chặt máy trong tay. Trước mắt anh lại hiện lên bộ dạng của mẹ. Đầu tóc rối tung, đôi mắt mờ đục, da dẻ trắng xanh chạy tới nắm tay anh, " Thiên, sao lại về đây, chạy đi, con quái vật ấy đang đến tìm con. Hắn ta sẽ giết con."

Anh không dám về Ý thăm mẹ là bởi vì mỗi lần nhìn thấy anh, bệnh của mẹ sẽ tái phát.

Đột nhiên cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra. Lãnh Phong hốt hoảng nhìn anh, " Không hay rồi, thiếu phu nhân trúng độc."

Thẩm Hạ Thiên không còn bình tĩnh, vội chạy ra khỏi phòng.

—————-

Vu Trạch nhìn kết quả xét nghiệm máu, đôi mày màu trắng co lại. Anh ta nhìn người đang nằm trên giường, tặc lưỡi thở dài.

" Còn nhớ vụ năm xác chết của sát thủ Hắc Đế cách đây một tuần ở Anh không?" Anh ta hỏi Thẩm Hạ Thiên.

" Có."

" Hôm ấy tôi đi làm giám nghiệm, biết gì không, trong máu của bọn chúng, có chất độc này. Mà thứ độc này thường chỉ dùng cho bọn sát thủ của Hắc Đế, là công cụ để chúng tự tử thể hiện lòng trung của mình." Vu Trạch đưa ra mấy mẫu xét nghiệm mà mình thu hoạch được.

" Không thể thế được. Độc mà bọn chúng ăn chết trong tức khắc, còn độc trong người cô ấy...." Thẩm Hạ Thiên rối loạn.

Vu Trạch bật cười, " Anh nhầm rồi. Bọn sát thủ của Hắc Đế sẽ nhận nhiệm vụ trước một tuần và kể từ thời gian chúng nhận nhiệm vụ thì chúng sẽ phải uống loại độc đó. Nếu chúng hoàn thành nhiệm vụ, trở về bản doanh của chúng, nhận thuốc giải. Còn nếu không hoàn thành, độc sẽ giết chúng từng ngày từng giờ. Thời gian kể từ khi độc phát tác cuối cùng sẽ chỉ có đúng hai ngày."

Thẩm Hạ Thiên nắm chặt tay lại, rõ ràng, mấy ngày nay, anh đã canh chừng rất cẩn thận, sao lại có kẻ thừa cơ.... Đột nhiên, cả người anh run lên. Chẳng lẽ là người đó.

" Cũng lạ thật, dưới vòng tay của anh mà vẫn có khả năng hạ độc được." Vu Trạch tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Thẩm Hạ Thiên, như nhận ra điều gì, " Kẻ hạ độc phải chăng rất gần."

Ngoài bầu trời, sấm rạch ngang, che khuất đi ánh dườn, mây đen kéo đến, nhấn chìm thế giới vào màn mưa.

—————

Khi Thera bước chân vào nhà hàng thì đã được phục vụ đưa tới bàn đặt sẵn. Ngồi nhâm nhi li rượu vang một cách bình thản chính là Cung Tử Dương. Thera đẩy ghế ra, tự mình ngồi xuống, đôi chân vắt chéo đầy dụ hoặc.

" Chủ nhân, cô có phải đến hơi muộn không?" Cung Tử Dương chú ý tới người con gái khoác lên mình bộ cánh đầy khiêu gợi đối diện, giọng nhàn nhã hỏi.

Thera đá mắt đầy dụ hoặc, môi đỏ nhếch lên, " Xử lí bọn Bạch Lang."

Phục vụ đi tới đặt trên bàn một li vang đỏ, Thera cầm li lên nhìn màu đỏ sóng sánh trên pha lê.

" Có lẽ đã sớm phát độc rồi." Cô nhẹ nhàng nếm thử rồi mỉm cười nói với Cung Tử Dương.

Cung Tử Dương cười lạnh, " Cô hạ độc bằng cách nào?"

Thera bình thản, " Tôi bôi phấn độc lên mặt dây chuyền."

Người đàn ông trước mặt vẫn duy trì ánh mắt đầy tia lạnh.

" Chỉ là không ngờ, một người như anh cũng có thể nhẫn tâm hạ độc với người con gái mình yêu đấy." Thera đặt chiếc li xuống bàn, thanh âm pha lê chạm đá cũng thật kích thích. " À, tôi quên mất. Anh là sát thủ ra từ cái lò luyện Hắc Đế mà, mấy cái tình cảm nữ nhi tình trường ấy sao để vào mắt được phải không?"

" Chủ nhân, cô cũng thật để ý tôi." Cung Tử Dương sóng mắt hơi run, ngón tay gõ trên thành li.

Thera bật cười, " Tám tỉ đô của tôi sao có thể tiêu trong hoang phí. Ở cuộc đấu giá sát thủ của Hắc Đế, chính anh là người đã khiến tôi móc túi một số tiền khổng lồ như vậy thì làm sao có thể biến nó trong ván bài đỏ đen được."

Cung Tử Dương nheo mắt nhìn cô ta, anh nhận ra cô ta giống với một kẻ, cách hành xử của cô ta giống hệt hắn. Người mà hắn đang nghĩ tới chính là ông trùm dầu mỏ châu Âu - Kay Ktash. Anh đã từng là sát thủ dưới trướng anh ta nên vẫn nhận ra Thera giống như bản sao nữ của hắn. Tuy nhiên điều khiến hắn ấn tượng hơn về cô Thera này chính là đôi mắt, hắn từng bắt gặp đôi mắt màu hạnh nhân này trong bức tranh treo ở nhà Kay. Nếu nhìn kĩ thì sẽ để ý, hai con ngươi trên giấy và trên khuôn mặt của người con gái này sẽ hoà làm một.

" Thera, cô có biết người này không?"

" Ai?"

" Kay Ktash."

Tay đang nắm li của người con gái ấy bỗng nắm chặt lại, sóng mắt hơi biến chuyển nhưng rất nhanh đã quay về trạng thái cũ. Phải là người rất tinh ý mới nhận ra được điều này. Khoé môi Cung Tử Dương cong lên, cô chủ nhỏ này của anh thật thú vị.

" Người anh nói là ông trùm dầu mỏ châu Âu ư?" Thera đánh mắt lên hỏi anh ta.

" Đúng vậy."

" Quả thật tôi biết một người tên Kay nhưng không phải là nhân vật phong vân mà anh nhắc tới."

" Ồ."

" Nhưng tại sao anh lại nhắc đến tên anh ta?"

" Chắc là vì cô cho tôi cảm giác giống với hắn."

" Cậu thật nhàm chán."

" Chủ nhân, chúng ta vẫn là nên vào công việc chính." Cung Tử Dương rót đầy rượu cho Thera.

Khi Thera lái xe về tới nhà thì thấy trước cửa đã có hai chiếc xe đen sang trọng dừng sẵn ở đó. Không cần phải nghĩ cũng biết là ai, nhanh thật.

Xe thể thao màu đỏ dừng trước nhà chính, Thera ung dung đi vào. Người nào đó ngồi trên ghế đang lạnh lẽo nhìn cô.

" Anh đến sớm hơn em dự tính." Thera cởi chiếc áo choàng vứt lên ghế, ngồi thoải mái xuống lớp nệm êm ái rồi rót cho mình một li rượu.

" Tại sao lại làm như vậy?" Thẩm Hạ Thiên tay nắm chặt, đôi mắt lạnh nhìn cô.

" Trước đây em làm cái gì cũng chỉ vì một lí do mà." Thera uống cạn li rượu, hơi men dần khiến cô hưng phấn.

Thẩm Hạ Thiên bỗng dưng đứng dậy, vứt một đống ảnh xuống cho cô. Trong đó đều là những thi thể bị giết một cách dã man. Xung quanh hiện trường chỉ toàn thấy máu. Thera nhặt một tấm hình lên. Người trong đó tay chân bị bẻ gãy không còn hình thù, khắp người đầy vết dao đâm. Cô nhếch môi, " Anh cho em xem mấy cái này là để em hối cải về tội ác của mình ư?"

Thẩm Hạ Thiên không kìm nổi sự tức giận, " Sao em lại trở nên như vậy?"

" Tại sao ư?" Ngón tay trắng nõn sơn màu vuốt trên mái tóc màu đỏ rượu, đôi mắt màu hạnh ngân bây giờ không rõ biểu tình, ác độc có, kiêu ngạo có....bi thương cũng có. " Giết người còn cần lí do."

Thái độ không coi ai ra gì của Thera đã thành công chọc giận Thẩm Hạ Thiên. Anh rút súng ra, chĩa thẳng về phía cô ta, " Được, em giết ai anh cũng không quan tâm nhưng sao lại là cô ấy hả? Cung Ân Thần chưa từng đối với em...."

" Cô ta chưa từng đối với em ác độc như lũ các người nên em không có quyền giết cô ta sao?" Thera ngắt lời của Thẩm Hạ Thiên, hét lên. Dòng lệ chảy xuống từ đôi mắt đã đập tan sự kiêu ngạo của người con gái.

" Em hận ông ta, hận anh, hận cả gia tộc Lioen. Vì cái gì, vì cái gì mà Kay phải bán mạng cho các người để cuối cùng bị đối xử tàn bạo như vậy chứ? Thẩm Hạ Thiên, anh nói đi, chẳng phải anh là ông chủ của đế chế dơ bẩn kia sao, anh nói cho em biết, tại sao thảm đỏ dưới chân các người là được nhuộm từ máu của Kay." Giọng của người con gái ấy, xé rách màn mưa ngoài trời, hoà cùng tiếng sấm như lời than khóc.

Đột nhiên một loạt phát súng bỗng bắn lên, trên bức tường đã xuất hiện mấy lỗ thủng. Thẩm Hạ Thiên ném mạnh khẩu súng, thanh âm va chạm vang lên cùng với tiếng thuỷ tinh vỡ.

" Ngày mai, đem thuốc giải đến." Thẩm Hạ Thiên dường như đã bình tĩnh hơn, giọng đã quay trở về như lúc đầu. Bước chân anh nặng nề rời đi.

Nhưng chưa ra khỏi cửa, tiếng người con gái phía sau đã vang lên, tựa như kim đâm vào da thịt, " Dựa vào cái gì mà chỉ mình anh mới có thể làm tất cả vì người anh yêu mà em thì không thể?"

Thẩm Hạ Thiên đứng lại, " Dựa vào việc anh không yêu một cách mù quáng như em."

Thera đột nhiên bật cười lên như một kẻ điên, " Rồi anh sẽ thấy, cái thứ tình yêu của anh nó đê hèn như thế nào. Sau này, khi anh trở về Ý, anh sẽ hiểu được cảm giác của em, yêu mà không thể đến với nhau."

Thẩm Hạ Thiên quay lại nhìn cô, thở dài, " Thera, Kay chưa chết, anh ấy vẫn sống."

Tiếng sấm đánh rạch ngang trời, tiếng cười đã ngừng bặt.

" Anh nói cái gì?" Thera bật dậy, chạy tới níu tay Thẩm Hạ Thiên.

Thẩm Hạ Thiên vùng tay ra, " Ngày mai đem thuốc giải đến rồi anh sẽ cho em tung tích để tìm hắn ta." Nói rồi anh liền rời đi.

Khi vệ sĩ đón anh vào trong xe, điện thoại rung lên, " Thiếu gia, phu nhân mất tích rồi."

Thẩm Hạ Thiên dây thần kinh căng thẳng lên, anh ném mạnh điện thoại xuống đất, " Lũ ăn hại."

Trong toà biệt thự kia, người con gái đang quỳ rạp trước cửa bỗng nhiên khoé môi cong lên, tiếng cười lại lần nữa hoà cùng tiếng sấm. Đôi mắt ngân hạnh tuy vẫn ướt nước mắt nhưng đã nhuốm đầy tia độc ác.