Mảnh gương vỡ rơi khắp sàn, Lâm Hiểu Khê đi ra khỏi phòng tắm, đôi mắt cô vô thần, cô nằm xuống giường, " Nỗi đau ư ?" Con mẹ nó, cô bật cười, " Chẳng có nỗi đau nào là mãi mãi."
Cô đứng lên, cầm túi xách của mình, bỏ vào đó một hộp thuốc. Lấy thỏi son ra bôi một lớp đỏ đậm trên môi. Cô vừa đi xuống cầu thang vừa ngân nga, khi vừa ra tới cửa thì bắt gặp Lâm Thiên Dương, anh bước từ xe xuống, ngạc nhiên hỏi cô, " Em muốn đi đâu ?"
"Đi tìm một người." Cô thẳng thắn nói.
" Là vì lời đồn thổi đó ư ?" Lâm Thiên Dương sa sầm mặt, " Anh sẽ xử lí nó."
" Không... để em làm." Cô nắm lấy tay anh, " Anh phải tin tưởng em gái mình chứ." Sau đó lấy chìa khoá xe từ trong tay em, " tối mà chưa thấy em về thì cũng đừng đi tìm."
Lâm Thiên Dương ngăn cô lại, " Tiểu Khê, đừng cố chấp."
" Thiên Dương, việc mà em gây ra thì em nên kết thúc." Cô đẩy anh rồi mở cửa xe ngồi vào, chiếc xe liền nhanh như chớp rời khỏi Tĩnh gia. Lâm Thiên Dương nhìn theo bóng xe, một dự cảm không lành, chẳng lẽ...cô đã biết được điều gì sao ?
Lâm Hiểu Khê rất tỉnh táo, cô đương nhiên biết bản thân vẫn chưa hoàn toàn có hết trí nhớ. Vĩnh Thiều cũng không muốn cho cô xem hết nên chỉ có thể có một người, anh ta là kẻ hào hứng nhất với trí nhớ của cô. Cô nối máy gọi cho Jack, bên kia liền nghe máy nhưng không có tiếng trả lời.
" Jack, tôi đang đến tìm anh." Cô nói trước.
" Tôi đương nhiên biết." Jack đáp lại, " Không phải tự nhiên tôi lại nhàm chán trò chuyện với báo chí như vậy."
Lâm Hiểu Khê nhấn mạnh chân ga, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, " Nào, trên đường tôi đến ta trò chuyện chút đi. Nói xem, Linh với tôi là như thế nào ?"
Ha... tiếng cười nhạt thông qua điện thoại khiến cô có chút coi chừng, " Tiểu Khê, em biết không, không phải tự nhiên tôi hận em nhiều đến thế."
" Ồ, vậy ra Linh này với tôi thật sự là một. Chẳng lẽ là nhân cách khác của tôi sao ?" Cô thăm dò, lòng bàn tay nắm lấy vô lăng đã đầy mồ hôi.
" Nhân cách ? Lâm Hiểu Khê, tôi cũng thật mong đó là nhân cách khác của em. Nhưng mà đó là em, con mẹ nó, là em lừa người."
Lâm Hiểu Khê đang định đáp lại thì xe cô bị người tạt qua, chính xác hơn là bị một chiếc xe khác chặn ngang đầu xe. Cô tức giận phanh gấp, kéo cửa xe xuống, " Con mẹ nó mua bằng à ?"
Người phía trước mở cửa xe, một tên mặc áo sơ mi da rắn, quần đen rách gối, chân bước loạng choạng, vừa nghe thấy tiếng cô thì hùng hổ đi tới, " Mày chửi ai ?"
Lâm Hiểu Khê đúng lúc bực tức lại có người xả giận, cô lao xuống xe, ngón tay vẫy vẫy tên cà lơ cà phất, " Mày, lại đây !"
Ở phía sau có bao nhiêu chiếc xe đang bị chặn lại vì cái xe của tên này, cô nóng máu lên, mùi rượu nồng nặc khiến cô gai mũi, mà tên này lại như bị thiểu năng, cô gỡ giày cao gót xuống sau đó đi tới gần rồi nắm lấy cổ áo sơ mi hắn co gối lên đập thẳng vào mặt, máu mũi chảy ra be bét. Tên kia hoảng sợ, nhưng vẫn trong tình trạng phê thuốc, " Mày...mày biết tao là ai không ?"
Lâm Hiểu Khê thả áo sơ mi hắn ra, cả người tên này ngã sòng soài xuống đường, cô nhìn vết máu trên quần jeans xanh của mình, " Mẹ nó !" Tay hạ xuống, mặt tên đó tím xanh, " Mày uống rượu đi ngoài đường, mày thích chết phải không ?" Mặt hắn bị cô dí xuống mặt đường, " Mày ngon thì gọi ba mày đến !"
Mấy người ở phía sau nhìn một màn này thì không khỏi kinh hãi, đại tỉ tỉ đánh người cũng thật độc ác. Đến lúc cảnh sát tới thì tên đó đã nằm bẹp trên đường, Lâm Hiểu Khê thì đang lau vết máu trên tay, cô liếc qua mấy người cảnh sát, " Tên này có biểu hiện của sử dụng ma tuý, say rượu lái xe, còn nữa, ăn nói mất dạy. Tôi đánh các anh cũng không có ý kiến phải không ?"
Mấy người cảnh sát gật gật đầu, " Cô là ...?"
" Tôi là người của quân khu X." Trong giới quân đội, quân khu X chính là một đơn vị khiến cho người khác nể sợ. Người ở đó đều là đặc công cấp cao, cho nên người cùng ngành đôi lúc cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua một số chuyện.
Lâm Hiểu Khê cầm giày cao gót lên, nhìn tên nằm bẹp dí kia, " Lần sau mày ra đường, mày nhớ xem trước có trùng bát tự với tao không nhé !"
Cô lên xe, chờ chiếc xe phía trước đánh lái đi thì cô liền vọt lên. Điện thoại vẫn chưa tắt kết nối, " Giải quyết xong rồi ?" Jack giọng điệu thảnh thơi hỏi.
" Con mẹ nó bọn thần kinh." Cô chửi bậy. Bên kia vang lên tiếng cười nhẹ, " Ngoan, thục nữ."
Cô tắt máy, phóng xe đi đến chỗ của Jack. Đó là toà nhà Lotus cao nhất nhì thành phố. Theo cô biết thì riêng tầng trên cùng đã được Jack mua lại, bây giờ hắn tập trung toàn bộ nghiên cứu ở đây. Cô bấm thang máy đi lên, cửa vừa mở thì đã thấy Jack chờ sằn, anh cau mày nhìn quần jeans dính máu của cô, " Em đánh người ta bằng chân sao ?"
Cô đưa bàn tay có vết máu mới khô của mình lên, " Tay nữa."
Jack cầm tay cô đem cô vào trong rửa tay, Lâm Hiểu Khê chú ý tới bức ảnh cưới to đùng ở giữa phòng khách. Cô ngây người, tay được anh cẩn thận lau sạch, mùi máu tanh cũng vì vậy mà đỡ gay gắt.
" Rồi, kể đi !" Cô rút tay về.
Jack đem khăn để lên bàn, chỉ vào bức ảnh cưới, " Em thấy đó, tôi và em chúng ta từng đi đến kết hôn."
Lâm Hiểu Khê cười nhạt, " Tôi, với anh ? Có mà bị điên."
Jack lại vẫn không giống như đang đùa, anh chỉ tay vào ảnh cưới, " Là em đòi cưới tôi chứ không phải tôi đòi cưới em."
Cô nhất thời trống rỗng, cái gì cơ ?
********
Hứa Luật Khôi nhận được điện thoại của Lâm Thiên Dương, cộng thêm báo cáo từ phía sở cảnh sát gửi về vụ náo loạn của Lâm Hiểu Khê, anh đương nhiên biết cô là đang muốn làm gì. Tần Minh đứng bên cạnh anh nhìn anh, muốn nói rồi lại thôi rất nhiều lần, sau đó đánh bạo hỏi, " Anh....thật sự không lo cho cô ấy sao ?"
Hứa Luật Khôi lắc đầu, " Ngoài ở bên cạnh tôi ra thì Jack cũng là nơi an toàn cho cô ấy."
" Không, ý tôi là anh không sợ cô ấy nhớ ra hết ư ?" Tần Minh nào đâu muốn nói đến cái anh đang nghĩ. Chuyện năm đó kinh khủng như vậy, cô mà nhớ ra thì không biết chừng sẽ làm ra điều gì.
Hứa Luật Khôi vẫn rất bình tĩnh, " Nếu cô ấy nhớ ra được thì việc mà cô ấy có thể làm đó chính là giết tôi."
Tần Minh nghĩ đúng như Hứa Luật Khôi nói, nhất định cô sẽ giết chết Hứa Luật Khôi. Kí ức về bốn năm trước cho đến giờ vẫn ám ảnh anh, người quân trưởng một người đầy máu ôm thân hình người con gái nằm trên đất, còn cô gái im lặng khóc trong lòng anh. Cảm giác đó giống như muốn cùng nhau đồng quy vô tận.
Hứa Luật Khôi vỗ bả vai Tần Minh, " Đừng lo."
Thấy anh cầm chìa khoá xe như muốn đi đâu đó thì Tần Minh liền hỏi, " Bây giờ anh không thể rời khỏi quân khu mà."
Anh một bộ dạng không quan tâm, cởi áo quân phục ra, " Hứa Luật Khôi tôi đâu phải là người sẽ làm theo phép tắc."
Anh khoác áo dạ vào, đi xuống chỗ đỗ xe lấy xe rời đi, nơi anh đến là một kho hàng ở bến cảng. Vừa thấy xe anh thì đã có người vội chạy tới, Hứa Luật Khôi mở cửa xe đi ra, tay cầm bật lửa hút thuốc, hơi khói dài tản ra, anh nheo mắt, " Ai gây chuyện ?"
Hữu Lượng mặt lạnh đáp lại, " Tên thiếu gia nhà họ Tô, Tô Khởi mang 1kg ma tuý lén lên du thuyền."
Hứa Luật Khôi gật đầu, đi vào trong kho hàng, trong đó có mấy kẻ đang nằm sõng soài trên mặt đất, bộ dạng không tỉnh táo, chắc vẫn đang trong cơn phê thuốc. Anh đi đến, ánh mắt nhanh nhạy quét xung quang rồi liền nằm lấy tóc của một tên kéo lên, tên đó kêu như sắp chết. Đầu thuốc vẫn cháy đỏ bị anh dí xuống bả vai của tên đó, " Tỉnh ?"
Tô Khởi mặc dù đang phê nhưng bị đau vẫn tỉnh hơn, anh ta nhìn người đàn ông đang dí đầu lọc vào người mình, run sợ, " Hứa...Hứa thiếu, lần sau tôi sẽ không dám nữa."
Hứa Luật Khôi thả hắn xuống, " Mày dám mang 1kg đá lên đất cảng của tao, là sợ tao đối với mày nhân từ ?"
Tô Khởi vội lắc đầu, " Hứa thiếu...tôi thật sự không có ý đó, chỉ là muốn tổ chức lễ sinh nhật nên mới không chú ý."
Anh cười nhạt, tay chỉ về người con gái mặc trang phục ngắn cũn cỡn với nhiều vết đánh đập bầm tím trên người, " Vậy.... cô ta vì sao lại như thế ?"
Tô Khởi là muốn nhìn người anh chỉ là ai, mẹ kiếp, vốn dĩ đêm qua sinh nhật hắn, bọn bạn chẳng biết lôi từ đâu về một đứa con gái trẻ măng, hắn sao kìm được, chơi hơi quá tay. Sáng nay vừa tỉnh lại thì đã bị người của Hứa gia lôi xuống kéo về đây, lần này hắn rước xui vào người rồi, sao lại ngu ngốc đem ma tuý lên đất nhà họ Hứa được chứ !
" Chỉ là...một trò đùa." Hắn gãi đầu cố tỏ vẻ vô tội.
Aaaaa. Mặt hắn bị một đấm giáng thẳng xuống, máu mũi chảy ồ ạt, Tô Khởi khóc toáng lên, lấy tay ngăn máu chảy. Hứa Luật Khôi chỉnh lại vòng kim loại mình đeo ở tay, dính be bét máu, anh cởi ra lau lên áo của Tô Khởi, " Mày...thích là trò đùa nhỉ ?"
Đám bạn của Tô Khởi bây giờ đang nuốt nước bọt sợ hãi, Hứa Luật Khôi bề ngoài đạo mạo nhưng trong tâm bạo lực ai cũng biết, hôm nay tận mắt thấy hắn đánh người lại càng khiến bọn họ sợ hơn. Đáng lẽ không nên coi thường tai mắt nhà họ Hứa.
Anh quay sang bảo Hữu Lượng đưa cô gái kia tới bệnh viện, anh ở đây xử lí chuyện. Hữu Lượng ôm cô gái kia rời đi. Hứa Luật Khôi nhận gậy từ thuộc hạ, " Tô Khởi, nói tao nghe, mày thích cái gì trên người mày nhất ?"
Tô Khởi khóc lóc cầu xin, " Hứa thiếu, làm ơn hãy tha cho tôi, tôi...thật sự không dám nữa."
Vụt...
Gậy bóng chày hướng xuống tay của một tên bạn Tô Khởi, tên đó ăn đau hét, Hứa Luật Khôi chống gậy nhìn, " Nói đi, Tô thiếu gia, không nói là kẻ tiếp theo bị đánh là mày đó."
Lại thêm một tên bị đánh.
Mồ hôi lạnh trên người Tô Khởi càng lúc càng rơi nhiều, hắn quỳ gối cầu xin, " Hứa thiếu, xin anh nể tình Hiểu Mỹ, tha cho tôi một lần. Con bé mặc dù chết rồi nhưng dù sao...cũng từng là...bạn gái cũ của anh."
Phập....
Tô Khởi bị gậy đánh mạnh vào đầu gối, hắn ôm gối hét lên, cảm tưởng như xương đầu gối hắn đã vỡ nát, hắn hai mắt đỏ ngầu không tin được nhìn Hứa Luật Khôi.
Hứa Luật Khôi ném gậy xuống, ngồi chổm trước mặt Tô Khởi, " Tô Hiểu Mỹ ư ? Tô Khởi, sao không hỏi cha mày xem Tô Hiểu Mỹ vì sao mà chết !"
Tô Khởi mặt trắng như bị rút hết máu, thở dốc, " Lẽ nào...."
" Cô em gái yêu quý của mày dám lấy cái chết ra uy hiếp tao... tao chỉ mạnh tay một chút thì cô ta đã chết rồi. Mày thử nghĩ xem, sao ông già nhà mày yêu con như vậy mà lại làm ngơ trước cái chết của con ?" Anh vỗ vỗ mặt của Tô Khởi, " Quanh năm phê thuốc nên tao không trách mày ngu si, có điều, mày ngu quá, tao cũng thấy ái ngại."
Tô Khởi đã đau đến sắp ngất nhưng bàn tay bị Hứa Luật Khôi dẫm mạnh khiến hắn lại thêm đau đớn, " Hứa Luật Khôi, tao...tao giết mày !"
Giày của Hứa Luật Khôi di di trên tay hắn, máu đỏ lại chảy ra, ánh mắt anh điên cuồng, " Giết đi, có giỏi thì giết đi."
Những người xung quanh đều sợ hãi với thủ đoạn tra tấn của anh, bọn họ đúng là quen nhìn anh mặc quân phục nên quên mất xuất thân từ xã hội đen của gia tộc anh. Nhìn Tô Khởi bị hành hạ cho máu me đầy người, bọn họ chỉ cầu cho anh đừng có rảnh rỗi nhắm tới người khác. Khi tiếng hét của Tô Khởi dần yếu đi thì Hứa Luât Khôi mới dừng lại, ánh mắt anh như con hổ vừa săn được mồi ngon, khát máu và điên cuồng, anh mỉm cười nói với bọn họ, " Nhớ kĩ, đây là bài học cho kẻ dám phớt lờ Hứa gia."
_____________