Lâm Hiểu Khê tỉnh dậy, hai tay cô bị dây xích treo lên, cô quỳ giữa sàn nóng. Đối diện với cô là một người, một bên tay đã bị đứt cụt, băng quấn quanh vết thương thấm đỏ. Tiếng rên rỉ của anh khiến cô tuyệt vọng, " Cố Trình Châu ?"
Người đó ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt anh cắt không còn giọt máu, " Tiểu Khê ?"
Tay của anh, tại sao lại, sự phẫn nộ khiến cho cô không thể kiểm soát nổi hành vi của mình, cô giật dây xích kêu lên, " Jack, anh dám... sao anh dám !"
" Tiểu Khê, anh..." Cố Trình Châu nghe tiếng thét của cô, anh muốn cô bình tĩnh lại nhưng anh càng an ủi cô thì cô lại càng kích động.
" Phải làm sao đây Cố Trình Châu, em đã nợ anh một mạng của Mặc Linh rồi, bây giờ lại thêm một cánh tay của anh.... làm sao em trả đủ cho anh đây !" Cô run run nói. Lại nữa rồi, cô đúng là sao chổi mà.
Tất cả là tại cô, nếu cô không cố tình tiếp cận Jack, nếu cô dứt khoát ngay từ đầu, nếu cô không vì tham lam thì làm sao gây ra tội lỗi như ngày hôm nay.
Cố Trình Châu nghe cô nói xong thì cõi lòng lạnh ngắt, anh hoảng sợ nhìn cô, tại sao cô lại biết Mặc Linh....
" Em vẫn luôn biết ư ?" Anh nén đau hỏi cô.
Lâm Hiểu Khê không trả lời.
" Lâm Hiểu Khê, nói cho tôi, em vẫn luôn biết sao ?" Anh không khống chế được âm lượng, giọng nói như tiếng hét của kẻ tuyệt vọng. Hoá ra, anh lại bị đùa bỡn, tự cho bản thân là kẻ nguy hiểm, tưởng mình thao túng tất cả, vậy mà đến cuối cùng lại thành mua dây buộc mình. Cô luôn biết anh hận cô.
Máu từ phần tay bị đứt của Cố Trình Châu càng lúc càng chạy, lan thành một vũng lớn. Lâm Hiểu Khê nhìn lên camera trong phòng, " Jack, tôi biết anh ở đó, hãy cứu anh ấy. Tôi sẽ làm tất cả mọi điều anh muốn. Cầu xin anh !" Nhất định hắn đang xem bọn họ, nhất định hắn sẽ nghe thấy lời thỉnh cầu từ cô, chẳng phải hắn luôn muốn cô cầu xin hắn sao, bây giờ cô hèn mọn như vậy, hắn sẽ hài lòng.
" Jack, làm ơn, hãy tha cho anh ấy. Tôi không thể lại mắc nợ thêm một lần nào nữa."
Jack thông qua màn hình nghe được cô khóc lóc cầu xin anh, hắn cười lớn, cuối cùng anh cũng khiến cho sự kiêu ngạo của cô biến mất, cô cầu xin anh rồi, Lâm Hiểu Khê trở thành kẻ yếu rồi.
" Đi vào cứu kẻ đó đi." Jack ra lệnh cho mấy người ở phía sau mình. Bọn họ nhanh chóng đi đến căn phòng đó mang Cố Trình Châu vì mất máu mà hôn mê rời đi.
Jack chờ cho mọi thứ yên tĩnh rồi mới đi vào, " Máu của Cố Trình Châu cũng là Rh-Null."
Lâm Hiểu Khê ngẩng đầu lên, môi cô bị cô cắn cho nhuốm đầy máu, " Lấy máu của tôi cho anh ấy."
" Em có thể chịu đựng được không ?" Jack đứng thẳng nhìn xuống cô, cao ngạo không xem cô vào mắt mình.
" Chịu được, chỉ cần cứu sống anh ấy, tôi sẽ trở về bên anh." Lâm Hiểu Khê gật đầu, " Anh muốn tôi trở thành dạng gì tôi cũng đều làm."
Jack lắc đầu, tay nắm lấy tóc cô kéo lên, " Từ giờ phút cô cầu xin tôi thì tôi đã không còn hứng thú với cô nữa. Tôi chỉ thích con người kiêu ngạo, mà cô... sớm không còn."
Nháy mắt Lâm Hiểu Khê vỡ vụn đi, giết hắn, nhất định phải giết hắn, khiến hắn sống không bằng chết.
Hoặc....
Để hắn giết cô, kết thúc toàn bộ đau đớn mấy năm qua.
Lâm Hiểu Khê, chỉ cần giết một trong hai người, tự do sẽ trở về.
" Jack, sẽ có ngày tôi giết chết anh, tôi sẽ khiến cho con quái vật như anh phải chịu cảnh đau đớn đến không thể chịu được. Jack, tôi sẽ băm vằm anh ra." Cô thay đổi giọng nói, thanh âm lạnh đến cực điểm, cô thề, sẽ khiến cho hắn sống không yên.
Jack bật cười, nếu bây giờ sự hận thù của cô đối với anh có thể biến thành dao sắc thì có lẽ cả người anh đã chi chít lỗ thủng. Anh vỗ má cô, " Cô thử mà xem." Jack lấy ra một túi đựng máu, không nói không rằng liền cắm thẳng kim rút vào tay cô, " Nào, chúng ta bây giờ nên cứu sống tên họ Cố đó." Máu bị rút khiến cả người cô run rẩy nhưng nụ cười của Jack khiến cô không dám yếu đuối, hắn đang đợi cô lại cầu xin hắn.
Khi túi đựng máu đầy tràn, Jack liền rút kim ra, Lâm Hiểu Khê rên lên.
" Tiểu Khê, chơi với tôi một trò chơi nhé. Chúng ta đánh cược xem Lâm Hiểu Khê chết hay Cố Trình Châu chết !"
Lâm Hiểu Khê trong cơn mê man liền ngất đi, nhưng cô nghe rõ lời hắn nói. Hắn sẽ không buông tha cho cô.
Khi cô tỉnh dậy, mùi thuốc sát trùng khiến cô có chút choáng váng. Cô giống như đang ở căn cứ Mĩ.
" Lucy, cô tỉnh rồi !" Một cô gái thấy cô tỉnh thì mừng rỡ.
" Tôi đang ở đâu ?" Cô khàn giọng, dường như rất lâu rồi cô chưa nói chuyện.
Anna trả lời cô, " Phòng phục hồi ở căn cứ Mĩ. Cô đã hôn mê suốt 2 ngày rồi."
" Cố Trình Châu đâu ?" Cô rút đống thiết bị y tế trên người ra, muốn đi tìm anh.
" Anh ấy đang ở phòng khác, cô cẩn thận để tôi giúp cô sang." Anna đỡ lấy cô sau đó đưa cô tới phòng của Cố Trình Châu. Cô nhìn một bên ống tay áo trống rỗng của anh, trái tim như bị xé nát, cô muốn chạm vào anh nhưng lại thu tay về.
" Anh ấy khi cô đưa về đã được cầm máu, vết thương xử lí sạch nên cô không cần lo. Chỉ là... sẽ không còn có thể phẫu thuật nữa." Anna đắn đo một lúc rồi nói.
Lâm Hiểu Khê im lặng không đáp , nhưng lúc Anna định rời đi thì lại nghe cô hỏi, " Cô nói tôi đưa anh ấy về đây sao ?"
" Vâng, cô và Zhou mất tích được một tuần, hai ngày trước cô lái xe đưa anh ấy quay trở lại. Cô thật sự không nhớ rõ sao ?" Anna trả lời cô, rõ ràng ngày hôm đó chính cô là người đã lái chiếc xe đi vào căn cứ sau đó ôm Cố Trình Châu ra ngoài gọi người mà. " Hay là cô do hôn mê lâu nên vẫn chưa nhớ ra ?"
Lâm Hiểu Khê thật sự không hề có một đoạn kí ức nào về việc cô đưa anh về cả. Cô chỉ nhớ trước khi mình ngất đi thì đó là lúc Jack đang rút máu cô, hắn nói muốn chơi một trò chơi với cô. Đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy ?
Anna thấy cô không hỏi gì mình nữa thì ra ngoài. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Hiểu Khê và Cố Trình Châu. Cô nhìn làn da tái nhợt của anh, rất muốn khóc nhưng lần này, chẳng có một giọt nước mắt nào rơi ra. Hai mắt cô khô rát, cô đưa tay lên chạm vào mắt, không hề có nước mắt chảy xuống. Cô... đã không thể khóc nữa rồi.
Cố Trình Châu tỉnh dậy, Lâm Hiểu Khê liền lấy nước cho anh, " Uống đi."
Anh được cô đỡ dậy, uống xong thì nhìn cô chằm chằm, sau đó anh hỏi: " Em giết Jack rồi ư ?"
Lâm Hiểu Khê không hiểu anh đang nói gì, " Cái gì cơ ?"
" Em đã đâm hắn, anh đã thấy." Anh nhắc lại.
Cô lắc đầu, " Em không nhớ gì cả." Cô đặt cốc nước xuống, vậy ra kí ức một tuần nay của cô đã bị mất đi.
" Lúc em giết hắn, sắc mặt em rất lạ. Đến cả anh cũng không ngờ." Anh nhớ đôi mắt của cô khi dùng dao đâm Jack, trống rỗng và tàn nhẫn, một khắc đó anh tưởng mình đang nhìn thấy một người khác chứ không phải Lâm Hiểu Khê.
Lâm Hiểu Khê vẫn không có một chút ấn tượng. Cô nhìn xuống ống tay áo của anh, sau đó cười nhạt, " Cố Trình Châu, chúng ta hết nợ rồi."
Cố Trình Châu cũng nương theo ánh mắt cô nhìn xuống phần tay phải bị mất của mình.
" Em biết từ lúc nào ?" Anh hỏi.
" Thực ra cũng không lâu quá đâu. Cách đây 5 tháng Jack có cho em biết. Lúc ấy em cũng rất hận anh nhưng, Mặc Linh vì em mà chết, em không phủ nhận. Chỉ là đã quen dựa dẫm vào anh nên mới không muốn nói ra." Cô chậm rãi trả lời, tất cả tuyệt vọng của cô đối với anh sớm đã không còn nữa.
Cố Trình Châu im lặng, sau đó lại không nhịn được muốn nhìn cô, cô bình thản, không oán trách anh. " Mặc Linh, cô ấy cũng chơi vĩ cầm. Cây đàn đó vốn dĩ lúc đầu anh muốn tặng cho cô ấy, chỉ là chưa kịp tặng thì đã phải chia xa."
" Em chưa từng chơi cây đàn đó, em không có tư cách chơi nó. Đôi tay của một nghệ sĩ không được phép dính bẩn mà tay em đã nhiều hơn một mạng người."
" Lâm Hiểu Khê, anh vẫn chưa tha thứ cho gia tộc em."
Lâm Hiểu Khê thở dài, " Em cũng không tha thứ cho anh. Em sẽ rời khỏi Iraq."
Cố Trình Châu gật đầu, " xem như đây là quãng thời gian cuối của chúng ta."
" Có thể kể em nghe về Mặc Linh được không ?Em rất muốn biết về cô ấy."
Ngày hôm đó, Cố Trình Châu đã kể cho Lâm Hiểu Khê nghe về Mặc Linh. Cô là học trò của mẹ anh, cũng là mối tình đầu của Cố Trình Châu. Mặc Linh chơi đàn rất hay, cô có tố chất, được nhận làm học sinh của mẹ anh đã đủ biết cô có tài năng như thế nào. Cố Trình Châu và Mặc Linh đến với nhau rất tự nhiên, họ ở bên nhau 2 năm thì anh tới Mĩ để tham gia vào quân đội. Mặc Linh dù không muốn rời đi nhưng vẫn không muốn anh bận lòng. Cho đến một ngày cô trở về Trung Quốc để thăm ba mẹ, trên đường từ sân bay về đã xảy ra tai nạn, tài xế chết ngay tại hiện trường còn cô thì nguy kịch. Nhưng số phận đã không đối tốt với cô, hôm đó, tiểu thư của Tĩnh gia cũng nhập viện. Và cuối cùng, mọi chuyện kết thúc bằng cách tàn nhẫn nhất.
Cố Trình Châu kể xong thì thấy mắt mình ươn ướt, Mặc Linh qua đời, anh căm hận Tĩnh gia, anh thậm chí đã tự mình về Trung Quốc, nhìn danh tiếng và khuôn mặt của Lâm Hiểu Khê xuất hiện trên khắp thành phố, anh muốn giết chết cô. Vì sao Mặc Linh lại chết trong sự quên lãng còn cô lại có thể thản nhiên mà sống tốt sau khi đã đoạt đi cơ hội sống của kẻ khác. Vì vậy, anh đã gây ra một vụ ám sát.
Gặp lại cô một lần nữa, lúc đó anh ước gì mình có thể giết chết cô ngay trên đường phố nhưng anh đã không làm. Dụ cô tới nhà mình, có cả ngàn cách để khiến cô biến mất nhưng khi thấy nỗi buồn của cô, anh lại chần chừ. Qua lại với cô một thời gian, anh biết được Lâm Hiểu Khê bị trầm cảm nặng, vậy thì khiến cho cô bị chính mình hãm hại đi.
Ở Iraq tìm đến cô, cứu sống cô trên bờ vực tử vong, làm cô phải dựa dẫm vào mình, biến mình thành thói quen của cô. Nhưng rồi lại không biết ai là thói quen của ai. Lâm Hiểu Khê cùng với Mặc Linh rất giống nhau khiến anh không tài nào ra tay nổi. Vì vậy anh đã gọi Jack, anh muốn triệt để làm hại cô một lần. Hứa với cô làm cánh tay của cô ư ! Chặt đứt nó ! Khiến cô và Hứa Luật Khôi trở mặt với nhau, Hứa Luật Khôi đã trở về Trung Quốc. Bây giờ, chỉ còn duy nhất một bước cuối.
Cố Trình Châu nhìn bầu trời nắng ở ngoài cửa, anh hận Lâm Hiểu Khê, hận đến chết !
" Nếu anh muốn chết, anh sẽ chết như nào ?"
" Anh muốn thả mình từ trên cao, tự do như chim muông thú, thả mình rồi nhận cái chết tang thương."
Giống như lời anh nói, một tháng sau khi được cứu về, Cố Trình Châu đã dùng cách tàn nhẫn nhất để báo thù Lâm Hiểu Khê.
******
Tuệ Anh: Chuyện này nên nhớ kĩ ! Cố Trình Châu không yêu Lâm Hiểu Khê, Cố Trình Châu bị quen với cô, Cố Trình Châu yêu Mặc Linh ! Lâm Hiểu Khê không yêu Cố Trình Châu, Lâm Hiểu Khê dựa dẫm vào anh, Lâm Hiểu Khê có bệnh, rất nặng ! Hứa Luật Khôi không bỏ rơi Lâm Hiểu Khê, Hứa Luật Khôi quay về để tìm người đến cứu, Hứa Luật Khôi đến muộn ! Jack yêu Lâm Hiểu Khê, Jack thích nhìn Lâm Hiểu Khê tuyệt vọng, Jack hận nhiều hơn yêu !
Nhớ kĩ đó, sau này đọc tiếp ráng mà tỉnh táo khỏi bị bẻ lái !