Rạng sáng, Lâm Hiểu Khê trở về phòng của mình, Cố Trình Châu vẫn còn ngủ, hoặc cô tự cho là anh ngủ. Cô vào nhà tắm thay quần áo rồi mới đi ra, xem qua bàn rồi đi về giường.
Cô nằm xuống quay người lại với anh, anh trở người ôm cô, đầu anh dựa vào lưng cô. Lâm Hiểu Khê không nói gì, cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá trong căn phòng này, rất nhiều đầu lọc bị vứt ở trên bàn. Mà người đàn ông đang ôm cô này cũng một thân mùi khói. Cô cảm nhận được vòng tay đang ôm mình của anh đang rất chặt, tay cô đưa xuống, chạm lấy tay anh, sau đó cô nghe thấy anh ở phía sau cô khàn giọng hỏi cô, " Vì sao ?"
Lâm Hiểu Khê thu tay về, cô nhắm mắt lại, " Chẳng vì sao cả."
Vòng tay ôm lấy eo cô thu về, cô nghe thấy tiếng thở dồn dập vì tức giận của Cố Trình Châu. Cô vội vã bật đèn lên, kéo anh nằm thẳng ra, sắc môi anh tím tái, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn cô, " Anh lại làm gì mình ?"
Cô thấy một ống thuốc dở nằm ở bên cạnh, cô biết ống thuốc đó là gì. Với tay vứt nó vào sọt rác, đứng dậy định đi ra ban công thì đã bị anh giữ chặt lại, anh áp mặt vào bụng cô, hơi thở anh xuyên vào trong người cô, nóng, rất nóng. Da thịt anh cũng nóng, " Lần sau...đừng rời đi như vậy nữa."
Lâm Hiểu Khê để tay lên vai của anh, " Ừ."
Cố Trình Châu ngửi thấy mùi xà phòng tắm trên người cô, đây không phải là mùi mà bọn họ dùng, mùi hương này mạnh hơn, có hương bạc hà. Quần áo trên người cô cũng đã đổi thành bộ khác. Vì sao cô lại thay đồ, vì sao mùi xà phòng trên người cô cũng không giống như thường ngày. Anh đương nhiên biết, anh biết từ khoảnh khắc cô rời đi, biết từ lúc thấy cô hôn Hứa Luật Khôi, anh có thể đoán bọn họ sẽ xảy ra điều gì cho nên anh đã quay về, mặc kệ đầu óc đang không ngừng căng lên. Đêm hôm nay, Lâm Hiểu Khê đã cùng một người đàn ông khác... ngủ cùng nhau.
Cố Trình Châu muốn cười nhạo bản thân mình, anh là đang ghen tị ư... Có điên anh mới ganh tị, anh chỉ là không thoải mái. Cô ở bên anh lâu như vậy vậy mà vẫn không quên được tên họ Hứa đó, giống như anh ở bên cô, mỗi ngày đều nhủ lòng mình phải căm hận cô, có như vậy thì Tiểu Linh ở trên thiên đàng mới được an ủi. Đúng, phải hận cô, nếu không vì cô, thì có lẽ Tiểu Linh đã vẫn còn sống.
Anh bóp chặt eo cô, Lâm Hiểu Khê kêu lên, nhưng người đàn ông này vẫn không hề nhẹ.
" Cố Trình Châu, anh làm đau em." Cô khẽ nói.
Anh tỉnh táo lại, thả tay ra, nằm xuống lên giường, tay đưa lên trán che mắt lại. Hận cô, khiến cô đau khổ, khiến cô rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, phá vỡ sự kiêu ngạo đến chán ghét của cô. 4 năm trước, không giết được cô, giết nhầm người nhưng không ngờ lại có thể biến cô trở thành ngày hôm nay. Có lẽ anh nên nhanh chóng khiến cô triệt để tuyệt vọng.
" Lâm Hiểu Khê, ngủ đi."
********
Sau ngày hôm đó, Cố Trình Châu trở nên trầm mặc với cô, anh không về phòng vào buổi tối, thời gian ban ngày làm việc cũng không nói năng gì. Lâm Hiểu Khê nhạy cảm biết anh đang tránh né cô, cô cũng mặc kệ anh. Hứa Luật Khôi ngủ với cô một đêm rồi cũng mất tích. Cô nhàm chán nên mỗi ngày đều vào làng thăm mẹ Nina. Đứa trẻ kia đang dần quen với thế giới bên ngoài, cô nắm lấy bàn tay bé xíu của em bé, " Em bé đã có tên chưa ?"
Mẹ Nina đang nằm bên cạnh nghe cô hỏi thì lắc đầu, " Chồng tôi chưa trở về nên tôi không biết."
Lâm Hiểu Khê có hơi chạnh lòng cho những người phụ nữ ở nơi này, dựa dẫm vào chồng đến hèn yếu.
" Ivan được không ?" Cô ngẩng đầu hỏi mẹ Nina. Người phụ nữ đó lúc đầu có hơi lúng túng nhưng sau đó liền gật đầu.
Cô áp má xuống bàn tay nhỏ bé, " Ivan, chào em, chị là Lucy."
—— Lâm Hiểu Khê, tớ là Ivan, cậu chính là Lucy của tớ.
Có một cậu bé lúc nhỏ đã nói với cô những lời đó, bây giờ, bọn họ đều trưởng thành rồi nhưng không ai là của ai. Ivan của cô đã trở thành Hứa Luật Khôi - Phantom phương Đông; còn cô, cô từ Lucy quay về thành Lâm Hiểu Khê tầm thường. Cô đeo túi lên rồi đi ra ngoài, trời hôm nay vẫn rất nóng bức, cô đi qua chợ rồi về căn cứ. Một đoàn người bắt đầu rời đi, Cố Trình Châu đi tới phía Bắc để giúp một ngôi làng ở đó. Cô không đi cùng anh, khi anh vừa định lên xe thì thấy cô, sau đó anh bước xuống, tiến lại gần, " Tiểu Khê, chờ anh về."
Lâm Hiểu Khê gật đầu. Mấy chiếc xe nhanh chóng rời đi, bụi bay thành đường mịt mù lên. Lòng bàn tay cô đầy mồ hôi ẩm ướt, cô nhìn theo, nét mặt buồn rầu. Cố Trình Châu...anh lại muốn cho tôi bất ngờ gì ?
Cô quay người lại, vừa vặn đụng phải một người, sắc mặt cô tái nhợt, cánh tay bị anh bắt lấy, anh đưa tay cô lên trước mặt, môi chạm vào vết sẹo sâu trên tay cô, " Tiểu Khê, vẫn không chịu nghe lời tôi sao ?"
Cô vùng vằng muốn hất tay ra nhưng lại không thể, cô nhìn quanh, cũng không có ai ở đây nữa. Nhất thời sợ hãi cô gằn giọng, " Jack, thả tôi ra !"
Hắn mỉm cười, cô gái trước mặt anh mặc đồ kín chỉ lộ đôi mắt, nhưng lúc này anh lại có thể thấy rõ mọi điều đang xảy ra trong tâm trí cô. Bàn tay mà anh đang cầm đầy mồ hôi, thân người cô run rẩy, anh thả tay cô, lần lên cổ, " Bao nhiêu lâu chưa gặp nhỉ ?"
Lâm Hiểu Khê né tránh anh, hậu quả chính là cả người bị anh khiêng lên trên vai, " Thả ra !"
Cô đánh mạnh vào người anh ta nhưng anh ta giống như bức tường thép, không thể nào di chuyển. Jack hôm nay cho cô cảm giác lạ, giống như đây không phải là anh ta... áo anh ta bị gió thổi tốc lên, một hình xăm ở bên eo lưng xuất hiện. Cô kinh hoàng, đây không phải là Jack.
" Lâm Hiểu Khê, nếu là Jack thì anh ta nhất định sẽ thả cô ra nhưng mà tôi không phải." Người kia thấy cô bất động thì hiểu ra cô đã nhận ra mình.
" Anh là ai ?" Cô lạnh giọng.
" Hàn."
Bước chân anh vững chắc, khiêng cô đi một đoạn dài đến chỗ chiếc xe việt dã đỗ ở ngoài. Cửa mở ra, cô bị ném vào trong, đầu cô nằm trên người của một người, cô lăn xuống dưới sàn, người kia giữ cô lại bằng hai chân của mình, " Tiểu Khê."
Lâm Hiểu Khê lúc này mới thật sự tin đây là Jack, sắc mặt anh ta trắng bệch như người mới ốm dậy, bờ môi nhợt nhạt, Hàn ngồi xuống bên cạnh, cô quỳ giữ sàn, dù như thế nào cũng không hợp. Jack đưa cô ngồi trên đùi mình, khăn đội đầu đã rơi xuống, khuôn mặt của cô lộ ra, Hàn đưa tay lên chạm vào mặt cô, " Xinh đẹp như vậy, không trách anh mê đến nỗi mất ăn mất ngủ."
Jack đẩy tay của Hàn ra, anh kéo cô vào trong người mình, hai tay ôm lấy cô, " Đừng đụng vào người của tôi."
Hàn cười khẩy, kéo lại chiếc váy đã bị đẩy lên tận đùi cao xuống cho cô, ngón tay anh ta lướt qua đùi cô khiến cô lạnh sống lưng. Lúc này cô lựa chọn quay vào trong người Jack, ít ra anh ta sẽ không làm hại cô. Jack nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo Hàn, Hàn thu tay về. Chiếc xe việt dã nhanh chóng rời đi.
Jack đưa cô tới một căn nhà lớn nằm tách biệt khu dân cư Iraq. Cô bị anh ta khoá lại trong phòng, chân tay bị xiềng xích cố định trên giường. Hàn đứng bên cạnh nhìn cô, " Tội nghiệp cô gái nhỏ."
Lâm Hiểu Khê nằm im, không muốn đoái hoài đến hai người bọn họ. Cô thấy Jack rút ra một ống kim tiêm, lau sạch tay cô rồi sau đó rút máu của cô, cô bị bất ngờ hét lên. Hàn đưa tay ra giữ trán cô lại, " Ngoan nào."
Jack lấy được lượng máu vừa đủ thì rút ra, máu theo đường kim chảy xuống uốn lượn trên cánh tay cô. Anh ta cầm máu lại, đem ống máu cho Hàn. Hàn rời đi, căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
" Không phải họ Hứa thì sang họ Cố. Lâm Hiểu Khê, mị lực của em không tồi." Tay của Jack vuốt ve lòng bàn tay có sẹo của cô.
Cô không trả lời anh ta, ánh mắt cô hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.
Jack đưa tay bóp cằm bắt cô nhìn mình, " Lâm Hiểu Khê, em biết tại sao lại bị tôi bắt lại không ? Là tên họ Cố bán đứng em đó."
Ánh mắt thất vọng và tức giận của cô thành công khiến Jack hài lòng. Anh đưa tay xuống gỡ đồ của cô ra, nhìn cơ thể trắng mịn của cô trên giường, đối lập với màu đen của ga trải. Lâm Hiểu Khê không ngờ Jack sẽ làm như vậy với mình, trước đây bọn họ ở bên nhau nhưng thật sự không làm gì nhau cả, ngay cả hôn cũng không, vậy mà bây giờ anh ta lại muốn.....
Tay của Jack dừng lại ở nơi trái tim đang đập nhanh của cô, cảm nhận sự gấp gáp và sợ hãi từ tận sâu trong người cô đối với mình, anh ngẩng đầu lên, " Tiểu Khê, sợ tôi tới vậy à ? Sợ như vậy sao lúc đầu còn tiếp cận tôi !"
Cô muốn gạt bàn tay lạnh lẽo đang đặt ở trước ngực cô ra nhưng chân tay bị khoá khiến cô chỉ biết nằm đơ đó.
Jack thấy được vẻ tuyệt vọng của cô, kẻ xấu trong anh lại rục rịch rồi.
Aaaaaa
Lâm Hiểu Khê hét lên, tay của Jack đang bóp chặt lấy cánh tay vừa bị lấy máu của cô. Cô đau đến phát nghẹn, hai mắt lưng tròng nước, " Jack, để tôi trở về." Cô rưng rưng nói.
Jack nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cô, thu tay lại, " Chỉ cần em đúng như lời của Cố Trình Châu nói thì em nhất định sẽ được tự do." Anh đứng dậy, lấy khăn lau máu nơi tay của mình, " Tiểu Khê, tôi sẽ xử chết tên Cố Trình Châu."
Cô hoảng sợ, " Không được !"
" Sao... em quên ai là người đã đặt bẫy trong hộp đàn giết chết ông nội em à ?" Anh bất ngờ hỏi.
Lâm Hiểu Khê tái nhợt không ngừng lắc đầu, " Anh đừng đụng tới anh ấy."
Jack cúi người, hôn xuống môi cô, cắn mạnh đến nỗi bật máu, " Tiểu Khê, anh muốn xem là anh giết anh ta hay em cứu anh ta nhanh hơn."