Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Chương 4: Người trở về từ quá khứ (4)




Lâm Hiểu Khê cầm li trà sữa, " Mà nếu sớm biết thì tôi đã nán lại ở đó lâu hơn chút rồi."


Lucas im lặng, tại sao cái tên kia lại như vậy cơ chứ.


Cô vẫn bộ dạng đùa cợt, cầm điện thoại lên gọi tới cho Hứa Luật Khôi, nhưng gọi mấy cuộc đều không có ai bắt máy. Có lẽ lại bận hoặc là tránh cô, 7 năm qua số cuộc gọi mà anh ta nghe của cô đúng là đếm trên đầu ngón tay. Thở dài, " Gay rồi, nếu tiểu bảo bối mà mách lẻo thì tôi đúng là oan ức."


Cách 2 dãy bàn phía sau cô, một người đàn ông lặng lẽ ngồi đó nãy giờ, cốc trà nóng gọi ra đã không còn bốc khói. Sắc mặt anh ta âm trầm đến phát sợ, người ngồi đối diện anh ta cũng không nhịn được mà có chút không thoải mái. Rõ ràng lúc nãy thiếu gia bảo anh lái đến chỗ tiệm lẩu nhưng chẳng biết thấy cái gì mà vội bắt anh ta đưa tới quán trà sữa này rồi kéo anh vào quán ngồi. Vị trí của bọn họ không quá xa bàn của đôi nam nữ kia, cuộc nói chuyện của bọn họ anh ta cũng nghe câu được câu không nhưng loáng thoáng thấy nhắc tên vị thiếu gia đang ngồi trước mặt anh và cả cái gì mà " từ hôn".


" Hữu Lượng, anh có biết người ngồi phía sau tôi là ai không ?" Hứa Luật Khôi uống một ngụm trà để giải toả tức giận trong lòng, nhàn nhạt hỏi.


" Có phải là Lâm tiểu thư không ?" Hữu Lượng thành thật trả lời.


" Ha, đúng rồi đó, cô tiểu thư đó vừa mới nói là muốn từ hôn tôi." Hứa Luật Khôi nghiến răng tức giận, đứng dậy rời khỏi quán, trước khi đi còn không quên nhìn về phía bàn của hai người, bắt gặp ánh mắt vô tình của Lucas, anh mỉm cười. Lucas hoảng sợ, sao anh ta lại ở đây, tầng ớn lạnh lan khắp người. Đúng là một buổi tối "vui vẻ" mà.


Bọn họ về khách sạn lúc tầm 11h hơn. Vừa kéo vali vào đại sảnh lại thấy cái bản mặt của cô ảnh hậu Trần Tố, Lâm Hiểu Khê rủa thầm trong lòng. Cô ngồi trên ghế sofa chờ cho vị ảnh hậu kia check-in, có cần phải lâu thế không biết. Cô bây giờ rất muốn được đi tắm, mùi lẩu khó chịu làm cô không thích chút nào. Cuối cùng cũng xong, cô đi tới lễ tân, đưa hộ chiếu của cô cho họ, mấy người đó nhìn xong thì có chút kinh ngạc. Vội vàng đem thẻ phòng cho cô, cô ném một cái cho Lucas sau đó đi tới thang máy, nhác thấy cửa sắp đóng thì mở ra, cô kéo Lucas vào chung với ảnh hậu Trần Tố và một người nữa. Mùi lẩu trên người bọn họ trái ngược với mùi nước hoa trên người hai người kia nhưng Lâm Hiểu Khê lại chẳng quan tâm, ồ thế lại hay, cô và tình địch của mình lại cùng một tầng. Cô rút điện thoại ra, nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ từ Hứa Luật Khôi, đưa điện thoại sang cho Lucas, " Tôi gọi anh ta 3 cuộc, anh ta chỉ gọi 1 cuộc."


Lucas vẫn nhớ ánh mắt lúc nãy của Hứa Luật Khôi, anh lại bắt đầu rùng mình, " Xin đi. Mấy người là bọn đáng sợ."


Thang máy mở ra, cô kéo vali tìm tới phòng của mình, cô và Lucas ở bên cạnh phòng nhau còn cô ảnh hậu kia ở đối diện phòng cô. Lúc quẹt thẻ vào phòng, Lâm Hiểu Khê cảm nhận được một ánh mắt không mấy thiện cảm nhắm vào cô. Vừa vào cô đã liền tắm nước nóng gột rửa hết mùi trên người, thay đồ ngủ sau đó đi ra ngoài, sấy tóc. Thói quen độc hại này của cô đúng là khó bỏ. Cô sấy khô tóc xong thì lấy máy tính của mình ra, xem một số thứ rồi mỉm cười, ồ, USB của cô đã có người mở rồi. Gõ phím rồi chuyển sang một hệ thống thuật toán, cô vào trong trang page của công ti điện ảnh đang quản lí Trần Tố. Dường như công ti khá ưu ái cô ta, cô thấy thế liền vào weibo của Trần Tố, múa phím bóc phốt cô ta.


[ @Trần Tố ngang ngược hống hách, nghĩ mình là trung tâm hạ lệnh bắt quán lẩu đuổi khách. Thiết nghĩ cô ta xem trời bằng vung hay cậy kim chủ phía sau nên không xem ai ra gì.] bình luận của cô được đăng ngay dưới bài mới nhất của cô ta, cô cài đặt mặc định không cho xoá bình luận, không cho chặn tài khoản. Gì chứ mấy cái trò này đối với cô là chuyện nhỏ.


Ngay lập tức bình luận này đã gây nên sự bùng nổ trên mạng xã hội. Trần Tố đọc được thì tức giận, biết ngay cô ta đúng là không yên mà. Cô định xoá bình luận thì thấy không thể, chặn tài khoản cũng không được. Sau đó cô ta lại thấy mình xuất hiện trên hotsearch, #Trần Tố bị tố mắc bệnh ngôi sao. Cô ta điên lên, vội gọi điện cho Hứa Luật Khôi nhưng lại không gọi được, gọi cả mấy cuộc đều không, tâm trạng cô ta bắt đầu không yên. Làm sao đây !


Quản lí sang tìm cô, vội vàng, " Chị, chị có biết bình luận này là của ai không ?"


Cô ta tức điên lên lắc đầu.


" Tài khoản cao cấp nội bộ trong công ti chúng ta. Em đã liên hệ với bên phòng truyền thông của công ti, bọn họ nói không thể giải quyết việc này, hơn nữa người này chị cũng không động tới được." Quản lí được một loạt tin nhắn của mình với bên kia. " Rốt cuộc chị đã động tới người nào rồi đây."


Trần Tố bắt đầu lo lắng, cô đánh liều đi sang gõ cửa phòng đối diện, mặc cô ấn chuông bao nhiêu lần người phía trong cũng không mở cửa, sau đó quản lí của khách sạn xuống yêu cầu cô về phòng vì cô ta đang gây ảnh hưởng tới các vị khách khác. Cô ta đành phải về phòng, một đêm đó, weibo của cô ta trở thành một cái chợ hỗn loạn. Trần Tố mất ngủ cả đêm trái ngược với Lâm Hiểu Khê ngủ một mạch tới 10 giờ trưa.


Lucas nhìn trò mèo của Lâm Hiểu Khê, anh ta đương nhiên biết cô bày trò, bây giờ lướt tin tức đâu cũng là tai tiếng về cô ảnh hậu kia. Anh đi sang nhấn chuông phòng của Lâm Hiểu Khê, cô ra mở cửa, trên mặt là một mảng xanh lè, " Tôi đang đắp mặt nạ." Lucas đi vào thấy đồ trong vali bị cô đảo tứ tung, theo thói quen sạch sẽ anh cẩn thận gấp lại cho cô.


Lâm Hiểu Khê đi vào nhà tắm rửa mặt sau đó đi ra, " Anh nói rằng cách đây 3 năm tôi có gặp một người, sau đó biến mất tăm gần tháng mới trở về. Anh có nhớ tôi kể về người đó như thế nào không ?"


Lucas dùng máy tính của cô, gõ tên một người sau đó xoay máy về cho cô, " Steve Lincolns." Là một nhà báo tự do làm việc tại Iraq, hiện tại đang sinh sống ở Bắc Kinh, Trung Quốc.


" Anh ta ư ?" Lâm Hiểu Khê cảm thấy mình không có ấn tượng gì với người này.


" Tôi chỉ thấy cô đi với anh ta thôi." Lucas ngả người vào ghế, miệng làu bàu.


Lâm Hiểu Khê đứng ngó nghiêng một hồi rồi kéo Lucas đi ăn mì vằn thắn. Vừa xuống đại sànhe thì thấy một người mặc áo đen đang chờ sẵn ở bàn trà, tiến tới chỗ cô, " Tiểu thư, chìa khoá xe."


" Ok." Lâm Hiểu Khê gật đầu, bên ngoài là một chiếc xe thể thao hạng sang màu trắng, là của BMW, bé cưng của cô nhanh vậy đã đưa được tới đây. Cô mở cửa xe, Lucas ngồi một bên, " Này, tổ tông, Tứ Xuyên đất chật người đông làm ơn lái xe cẩn thận."


Lâm Hiểu Khê gật đầu sau đó phóng đi với tốc độ 50km/h. Lucas kinh hoàng, chiếc xe thể thao lướt qua một đống xe rất điêu luyện, tiếng bánh xe ma sát với đường đúng là nghe đã tai. Đến góc cua, ôm cua gắt vang lên tiếng kít. Lucas cảm giác mình như vừa mới sống lại. Cuối cùng cũng đến tiệm mì vằn thắn, cô tấp vào lề rồi kéo Lucas đang ngẩn tò te ra. " Nào, đừng có ỉu xìu thế chứ !"


Gọi hai bát vằn thắn nóng hôi hổi, cô lấy muỗng uống một ít nước dùng, thật sự là ngọt mà. Ăn tù tì hết hai bát, Lâm Hiểu Khê cảm thấy mình quá nhớ đồ ăn ở đây rồi mà.


" Bao giờ cô về thành phố X." Lucas hỏi.


" Mai. Anh về với tôi, tôi cần anh làm lí do từ hôn." Cô vừa uống sữa đậu nành nóng xong, rất thoả mãn.


" Này... Tôi không muốn bị gia tộc của cô kè cựa đâu." Anh hoảng lên.


Lâm Hiểu Khê cười, " Ngốc, không có sự cho phép của tôi ai dám bắt nạt anh."


Lucas biết vậy nhưng người mà anh sợ chính là chồng chưa cưới của cô đó. Tối qua anh bị anh ta gọi điện đe doạ, đến giờ vẫn chưa hết rùng mình.


Lâm Hiểu Khê thấy điện thoại có người gọi đến. Là từ Thẩm Bình Tây, anh ta lại có việc gì nhờ cô sao ?


" Kito, cô đang ở đâu vậy ?" Thẩm Bình Tây chưa biết cô đã trở về Trung Quốc.


"Tứ Xuyên. Sao anh đến nhà tôi ở Pháp à ?" Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là buổi tối ở Pháp.


" Có người ở Trung Quốc muốn hẹn gặp cô, anh ta nói muốn nhờ cô mở khoá một thứ." Thẩm Bình Tây lúc này đã ngồi ở trong nhà của Lâm Hiểu Khê ở Pháp, nhìn mọi thứ được dọn sạch sẽ anh ta cũng biết được cô sẽ không trở lại.


Lâm Hiểu Khê chính là Hacker Kito gây nên bao nhiêu lỗ hổng của các tập đoàn trên thế giới. Cái tên của cô được săn đón từ giới hắc cho đến bạch. Tuy nhiên trong ấn tượng của mọi người thì Kito nên là một người đàn ông. Lâm Hiểu Khê không hứng thú với mấy vụ mở khoá này cho mấy.


" Thẩm Bình Tây, anh nên nhớ tôi mà vào tù thì tôi sẽ khai anh là Kito chứ không phải tôi. Tôi đã nhận được lịch hẹn trước cả anh, chiều nay sẽ tới đó." Cô đặt hẹn giờ.


" Rồi."


Lâm Hiểu Khê đem chìa khoá xe cho Lucas, " Lái về đi, tôi đi mua đồ."


Lucas thoát được khỏi cô thì mừng rỡ, vội leo lên xe chuồn đi. Lâm Hiểu Khê gọi taxi, đi đến cửa hàng đồ hiệu. Vừa bước vào, nhân viên đã nhanh chóng ra tiếp đón cô. Cô đã ưng ý một chiếc váy lụa bóng của cửa hàng này, đặt trước nên bây giờ chỉ đến lấy. Nhìn váy được đưa ra không khác gì mẫu, cô hài lòng, quẹt thẻ thanh toán, tiện thể đi mua thêm đôi cao gót đen hợp với váy. Trời mùa đông lạnh, cô xách túi đồ ra, nhìn tuyết từ từ rơi xuống, cô bỗng nhiên mỉm cười.


Địa điểm hẹn là ở khách sạn Novel tại khu trung tâm đắt đỏ của Tứ Xuyên. Lâm Hiểu Khê thay đồ, váy lụa với phần cổ xẻ sâu dài tay, ôm lấy đường eo cong và xoè ở phần đuôi tôn lên vóc dáng, áo lông chồn trắng kết hợp giày cao gót cao khiến cô càng thêm hút hồn. Mái tóc bạch kim được cô làm xoăn sóng quyến rũ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo. Lái chiếc xe trắng của mình tới khách sạn, vừa vào sảnh, cô không vội mà lại bình thản ngồi uống trà ở phòng chờ. Quan sát một vòng xung quanh đại sảnh bỗng nhiên thấy thú vị, hôm nay là buổi hẹn hay là buổi vây bắt đây. Bình trà nguội đi, cô quá hẹn 15 phút, lúc này mới bình thản đứng dậy, đi tới tầng hẹn. Vào thang máy, nhân viên trực thang máy hỏi cô bấm tầng, cô nói tầng thượng cao nhất, ánh mắt của nhân viên khẽ biến đổi. Lâm Hiểu Khê xem đồng hồ, thang máy mở ra, một thân ảnh cao to đứng trước đợi cô, bộ âu phục lịch lãm màu đen trông lại hợp với bộ váy cô đang mặc. Anh ta hơi bất ngờ vì người đến là cô, hay nói thẳng là không ngờ Kito lại là phụ nữ. Cô mỉm cười, đưa tay ra chào, " Hi, tôi là Kito."