" Tránh ra, tất cả các người tránh ra !" Người con gái nắm lấy mảnh thuỷ tinh gào lên, máu chảy thấm đỏ cả bộ váy trắng mà cô mặc trên người. Xung quanh cô là rất nhiều mảnh vỡ, khuôn mặt cô có vết xước qua đang rỉ máu. Tóc dài cô buông xuống, nước mắt hoà cùng máu.
Bữa tiệc mừng thiên kim của Tĩnh gia trở về không ngờ lại trở thành một bữa hỗn loạn do chính chủ nhân của nó gây ra. Những người xung quanh đều sợ không dám tiến tới gần cô, máu đã chảy càng lúc càng nhiều, đột nhiên có người đi tới, anh cẩn thận từng bước tiến gần cô, " Tiểu Khê, anh vứt cây đàn đó rồi."
Lâm Hiểu Khê giống như không biết đau, hai mắt vô hồn nhìn anh, sau đó cô mấp máy, " Anh nói dối.."
Hứa Luật Khôi lúc này đã đi tới sát cô, chỉ cần một bước nữa là chạm được, " Không, Luật Khôi không bao giờ lừa đối Tiểu Khê. Cây đàn đó đã bị anh đập nát, anh thậm chí còn cho xe đằn lên nó." Anh đưa tay về phía cô, lòng bàn tay anh vững chãi, " Cho nên, em thả miếng thuỷ tinh ra được không ?"
Lâm Hiểu Khê nhìn thuỷ tinh đã nhuốm đầy máu trong tay mình, cô run run chậm rãi đưa lên sau đó thả vào tay anh, máu cũng vì vậy mà bắn lên áo vest của Hứa Luật Khôi, cô lại nhìn xuống tay mình, có mấy mảnh vỡ vẫn còn đang ở trong tay cô, cô nhìn vết sẹo dài ở lòng bàn tay mình, như một tia thanh tỉnh, cô loạng choạng lùi về phía sau, rồi ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh mình, mọi người đang đặt tâm điểm về phía cô, cô thấy mẹ và ba đang lo lắng, bà nội sắc mặt tái nhợt, còn Hứa Luật Khôi, anh đang dịu dàng nhìn cô, giống như nói cho cô rằng anh không trách cô.
Cô quay người lại, mang theo một người đầy máu chạy ra khỏi bữa tiệc, như một kẻ bị bắt quả tang, vội vã. Hứa Luật Khôi không đuổi theo cô, anh cũng không cho phép ai tới làm phiền, " Đừng, đừng tìm cô ấy. Hãy giữ cho cô ấy một chút an toàn."
" Tôi thật sự không biết... tôi nghe nói Lâm tiểu thư là thần đồng chơi đàn vĩ cầm nên mới mang cây đàn đó đến tặng. Không ngờ mọi chuyện sẽ đi tới bước này." Một cô gái trẻ giống như bị doạ sợ, đứng ra giải thích. Cô ta làm sao biết được Lâm Hiểu Khê vừa nhìn thấy cây đàn này thì đã phát hoảng như vậy chứ.
Lâm Thiên Dương không nói gì, anh nhìn cây đàn bị quăng vỡ nát ở ngoài sân, đó là món quà của ông nội tặng cho Lâm Hiểu Khê vào năm cô 20 tuổi. Đó cũng là khởi nguồn của mọi bi kịch.
" Tiểu Khê, mẹ tưởng con bé đã vượt qua được." Phượng Ngọc Trân nhìn sàn nhà loang lổ máu, đó là máu của con gái bà, nghĩ tới đó mà bà đau muốn nghẹn. Lâm Tĩnh Viên ôm lấy vợ, khoé mắt cũng ẩn có chút buồn.
Tất cả đều bắt đầu từ một cây đàn.
Vốn dĩ ngày hôm nay Tĩnh gia mở tiệc chào mừng Lâm Hiểu Khê, mời rất nhiều danh môn thế gia đến. Lâm Hiểu Khê được trang điểm kĩ càng, lại mặc chiếc váy trắng bồng hở vai do chính mẹ cô thiết kế cho cô. Đứng trước gương, không khỏi cảm thán bản thân, cô thật sự không hợp với cái dịu dàng này nhưng trong mắt người lớn, cô trông rất ngoan ngoãn. Lâm Thiên Dương nhìn em gái, có chút không quen, cô toàn ăn mặc không hở hang thì đen bọc, nay trang nhã như vậy, anh thấy lạ. Vốn dĩ từ bé tới năm 20 tuổi, Lâm Hiểu Khê luôn ăn mặc như một cô tiểu thư quyền quý nhưng sau khi đi tới Pháp 7 năm, xăm hình ở vị trí nhạy cảm, nhuộm tóc sáng, mặc đồ khiêu gợi. Haiz, đúng là trời Tây làm thay đổi hình người mà.
Bữa tiệc được trang hoàng rất sang trọng, một tháp li cao chừng 2m nổi bật, rượu vang đỏ rót hết vào tất cả các li. Ánh đèn màu cam nhạt chiếu xuống, ánh sáng khúc xạ một màu nâu ấm áp. Lần này, Tĩnh gia làm rất lớn như vậy là để cho mọi người đều biết được viên ngọc quý của Tĩnh gia vẫn luôn rực rỡ và vô giá.
Tiêu Tiểu Diệp mặc váy màu ngọc lục bảo, tóc đen được bối cao, cùng Lâm Hiểu Khê vui vẻ chụp ảnh trước. Lâm Tĩnh Viên được giao trọng trách chụp ảnh cho hai cô tiểu thư nên rất nghiêm túc, ông phải làm hài lòng hai quý cô này thì mới vui vẻ được.
" Con chào bà nội, chú dì Lâm ạ." Hứa Luật Khôi cùng với ba mẹ tới, vẫn như lúc bé, lịch sự chào hỏi trước. Ánh mắt anh hướng đến quý cô váy trắng, mỉm cười, sau đó tiến tới gần, nắm lấy tay cô, hôn lên, " Tiểu thư xinh đẹp."
Lâm Hiểu Khê cười, anh đêm nay mặc âu phục màu đen khói, vóc người anh cân đối, mặc vào đúng là cực phẩm. Mái tóc ngắn được vuốt ngược về sau, trên áo vest đeo huy hiệu của Hứa gia. Cô ôm lấy cánh tay anh, thì thầm, anh cúi xuống để nghe cô nói, " Nhìn anh giống mấy người xã hội đen."
Anh ghé tai cô, " Thì anh là xã hội đen thật mà."
Cô rụt tai về, hơi thở nóng ấm của anh khiến tai cô đỏ ửng, " Ngốc... anh ngầu lắm !"
Hứa Luật Khôi cũng khen cô, " Tiên nữ." Chiếc váy trắng này được thiết kế rất đặc biệt ở chỗ nó được đính bởi 200 viên đá bắt sáng ở dưới tà váy nên ánh đèn màu nâu rượu chiếu đến khiến trở nên thêm rực rỡ. Người toả ra tia lấp lánh, giống như tiên nữ.
Những gia tộc khác cũng dần dần có mặt, có rất nhiều vị tiểu thư, thiếu gia lần đầu tiên gặp được Lâm Hiểu Khê, bọn họ đều rất thân thiện tới chào hỏi. Lâm Hiểu Khê nhìn một số gương mặt mới, chà, thành phố X bây giờ lắm người giàu thật. Hầu hết những vị khách được mời tới đây, gia tộc của bọn họ có làm ăn hoặc dây mơ rễ má với Tĩnh gia. Một buổi ra mắt xem như cũng là một buổi giúp bọn bọ kiếm nhiều nguồn giao dịch.
Chấn Bách Niên đem theo một hộp quà đến, bên trong là một con búp bê sứ được làm dựa theo hình mẫu của Lâm Hiểu Khê, người làm rất điêu luyện, dù là sứ nhưng 8.9 phần giống cô rồi. Cô không ngờ nhiều năm như vậy rồi, Chấn Bách Niên vẫn nhớ tới lời hứa sẽ tặng búp bê sứ do anh tự tay làm cho cô.
" Tiểu gia hoả của tôi, tôi mà thất hứa chỉ sợ cậu liền đoạn tuyệt quan hệ." Chấn Bách Niên nhờ người làm mang cất búp bê đi, tươi cười nói.
" Cảm ơn Niên Niên." Cô ngọt giọng kêu.
Vẻ mặt của Chấn Bách Niên hiện rõ sự ớn lạnh, anh tức giận, " Đừng có mà Niên Niên gì đây !"
" Rồi rồi." Lâm Hiểu Khê xua tay.
Bạch Ngạn Lâm tối nay đến một mình, Bạch Niên Vũ mang mẹ Tôn Lệ về quê thăm người thân nên chỉ có anh đại diện cho Hứa gia. Bạch Ngạn Lâm không mặc đồ âu, anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen, bên ngoài là một chiếc áo dạ, vừa thấy cô thì đã chạy tới, " Nói, đưa tài khoản cậu đây để gia chuyển tiền."
Lâm Hiểu Khê: đại ca, có cần thiết thực vậy không.
Sau đó, một chuỗi số dài được chuyển đến điện thoại của cô. Cô đau mắt, mẹ nó, sao lũ bạn của cô trở nên giàu có vậy.
Bốn người trò chuyện với nhau một lúc lâu thì có người tới tìm Lâm Hiểu Khê, thông báo cô nên tới bắt đầu bữa tiệc. Lâm Hiểu Khê gật đầu, cô đứng ở vị trí nổi bật, tay cầm li rượu vang, " Cảm ơn mọi người đêm nay đã bớt chút thời gian quý báu của mình để tới bữa tiệc này. Bảy năm chưa trở về không ngờ mọi người vẫn yêu quý tôi tới vậy. Lần trước rời đi, không có thông báo cụ thể, lần này tôi tổ chức tiệc mừng này cũng là để tạ lỗi vì 7 năm trước. Hi vọng mọi người tận hưởng đêm nay. Cheer !"
Mọi người cùng lúc nâng li với cô, Lâm Hiểu Khê không làm quá lâu, dù sao cũng không quan trọng. Cô đi xuống, có một tiểu thư bắt chuyện với cô, cô thoải mái trò chuyện với họ.
" Rất lâu rồi không gặp lại, Lâm tiểu thư vẫn xinh đẹp như ngày nào." Hạ tiểu thư của gia tộc nào đó bắt đầu chiêu thức làm quen.
Phương tiểu thư: " Tôi đã nghe nói về tài chơi đàn vĩ cầm của Lâm tiểu thư, trước đây vẫn luôn xem cô là hình mẫu để cố gắng. Tôi có rất nhiều video về các buổi biểu diễn lúc trước của cô."
Doãn tiểu thư: " Cũng thật tiếc, rất lâu rồi tôi chưa được xem buổi biểu diễn nào của cô. Nhớ năm nào ở trường, cô luôn nổi bật trên sân khấu."
Lâm Hiểu Khê cười trừ, " Vâng, bây giờ tôi không có hứng thú với đàn vĩ cầm lắm."
" Ôi thật sao.... như vậy..." Doãn tiểu thư có chút thất vọng, " Cô tài năng tới vậy mà."
" Tôi bây giờ đang làm quân nhân ở quân khu X.... à..." Đột nhiên Lâm Hiểu Khê không nói gì nữa, sắc mặt tối sầm, cô đẩy mấy vị tiểu thư đó ra, chạy tới trước mặt một người. Cô tiểu thư kia hình như thấy cô vội vã tìm mình thì hơi sợ, sau đó nhớ lời ba mẹ dặn ở nhà là phải cố gắng tiếp cận cô, liền nở một nụ cười, đem hộp đàn mà mình đã chuẩn bị sẵn trước tới trước mặt cô, " Lâm tiểu thư, tôi là An Bình, đây là quà gặp mặt của ...tôi." Thanh âm của cô ta cùng lúc càng nhỏ lại bởi vì người trước mặt cô giống như gặp phải chuyện gì kinh hoàng, " Lâm tiểu thư, có chuyện gì sao ?"
Lâm Hiểu Khê hoảng sợ, đoá hoa khắc trên cây đàn đó khiến cô như gặp ma. Cô giật lấy hộp đàn sau đó ném mạnh xuống. Tiếng va chạm dưới nền nhà kêu rất to, mọi người đều bị giật mình, nhìn về nơi xảy ra ồn ào. An Bình sợ hãi, tại sao lại...
" Ai cho phép cô, ai cho phép cô đem nó đến đây !" Lâm Hiểu Khê hét lên, cô lùi lại về phía sau, không để ý nên cô đã va vào bàn có tháp li, những chiếc li rung lắc rồi rơi xuống ồ ạt, mảnh thuỷ tinh bắn ra tung toé. Lâm Hiểu Khê ngã ở ngay đó, tay chân có đầy vết xước, bên má phải chảy máu. Cô cố ngồi dậy, tay nắm lấy một mảnh vỡ, để cơn đau giúp mình thanh tỉnh.
Máu, cô nhìn thấy sàn nhà đầy máu, có một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, là ông nội, kí ức bảy năm trước quay về khiến cô đau đớn. Có rất nhiều người muốn tiến tới để giúp cô nhưng đã bị cô xua đuổi, cô giống như bị đả kích, mặc kệ tay bị thương, đôi mắt đầy tia đỏ nhìn rất hung dữ.
" Tiểu Khê, con làm sao vậy ?" Tiếng kinh hô sợ hãi của Tĩnh thái thái càng làm cho cô trở nên kích động.
Hứa Luật Khôi cùng Bạch Ngạn Lâm và Chấn Bách Niên lúc này đang ở phía ngoài bữa tiệc, khi nghe thấy tiếng đổ vỡ thì cả ba người liền chạy vào. Lâm Hiểu Khê đứng ở giữa một đống thuỷ tinh vỡ, chiếc váy trắng của cô bị rượu và máu làm cho bẩn. Cô không cho ai tiếp cận tới mình. Anh chú ý có một hộp đàn vỡ ở trên sàn, nhìn kĩ một chút, anh hoảng hốt, " Là do cây đàn."
Lâm Thiệ Dương cũng nhận ra, anh cẩn thận tới gần cô, đem hộp đàn vỡ nát ôm lên, sau đó đưa cho Hứa Luật Khôi, " Vứt nó ở ngoài." Hứa Luật Khôi nhanh chóng chạy đi vứt.
Lâm Thiên Dương đau lòng nhìn em gái, anh nhẹ giọng, " Tiểu Khê, anh đã mang nó vứt rồi."
Lâm Hiểu Khê lắc đầu, " Không, nó vẫn còn ở đó, vẫn ở đó." Cô chỉ xuống sàn nhà đầy máu.
Lâm Thiên Dương vội xua tay, "Thật mà, Tiểu Khê, em nhìn lại xem."
" Nó mang ông nội đi. Tại nó mà ông nội..." Mảnh thuỷ tinh cắm càng lúc càng sâu vào tay của Lâm Hiểu Khê, vết thương bị cắt lần trước chưa khỏi bây giờ lại chồng thêm vết thương mới. Nhưng cơn đau nơi tay không thể nào bằng cơn đau trong ác mộng của cô.
" Tiểu Khê, anh vứt cây đàn đó rồi." Một giọng nói quen thuộc phát ra khiến cô cứng đờ người, cô lắc đầu, dưới sàn vẫn còn rất nhiều máu, " Anh nói dối..."
" Không, Luật Khôi không bao giờ nói dối Tiểu Khê. Cây đàn đó bị vứt rồi, anh còn cho xe đằn lên nó."
Thật ư... cô ngẩng đầu lên, là Hứa Luật Khôi, anh đang tiến tới gần cô, nhưng, sàn nhà toàn mảnh vỡ, còn có cả rượu... ý thức cô thanh tỉnh, là rượu, không phải máu.
Một bàn tay đưa tới trước mặt cô, cô lại nhìn tay mình, đây mới thật sự là máu. Cô thả miếng thuỷ tinh vào lòng bàn tay đó, máu vấy lên áo sơ mi trong của người này. Cô biết, có rất nhiều người thấy được bộ dạng thảm hại của cô bây giờ. Cô vội nắm lấy váy chạy ra ngoài, đi tới trốn trong vườn hoa hồng, cô ôm gối trốn trong đó, giống như lúc nhỏ chơi trốn tìm cùng ông nội.
Cô không biết mình ngồi ở đó bao lâu, chỉ khi cô bình tĩnh lại, máu trên tay đã khô.
" Tiểu Khê !" Có người gọi cô. Cô biết, đó là ba của cô.
Cô im lặng.
" Tiểu Khê trốn kĩ quá, ba mắt mờ không thấy. Tiểu Khê làm ám hiệu cho ba tìm được không ?" Giọng nói ấm áp giống như lúc còn bé, ba của cô thường giả vờ nói như vậy để lừa cô.
Nhưng cô vẫn cố ý tin ba, giả ho một cái, đánh dấu vị trí của mình.
Ba Lâm đi tới chỗ cô trốn, nhìn con gái đang uỷ khuất ngồi trong khóm hoa hồng, một thân váy nhếch nhác, ông quỳ xuống, " Ba ở đây, ba bảo vệ con."
Lâm Hiểu Khê oà khóc, cô ôm lấy cổ ba, " Ba, con thật sự không biết, trong cây đàn đó có dao phóng ra. Con đã gọi ông nội nhưng ông không tỉnh lại."
Lâm Tĩnh Viên đau lòng vỗ sau lưng con gái, " Ba biết, ông nội không phải do con hại. Con đừng khóc, cả nhà rất lo lắng cho con."
********
Tác giả: Bi kịch...đoán xem ai gửi đàn đến ! Tội nghiệp con gái Tiểu Khê của má