Hôm nay là ngày giỗ của Trần Nhạc, anh trai của Trần Tố. Hứa Luật Khôi vừa đi Tây Tạng về, người có chút mệt mỏi nhưng anh vẫn cố gắng tới khu nhà cũ của gia đình Trần Nhạc. Cách đây 2 năm, trong một nhiệm vụ nguy hiểm ở Tân Cương, Trần Nhạc vì cứu cả đội mà ôm boom tự sát. Cái chết của anh khiến đồng đội đều ăn năn, mà Hứa Luật Khôi lại chính là người được anh phó thác sở nguyện. Anh vì vậy chiếu cố cho Trần Tố, đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Anh nhìn di ảnh người quân nhân, nếu Trần Nhạc còn sống thì năm nay anh ta 28 tuổi, ra đi khi vẫn còn quá trẻ. Tần Minh thắp hương xong sau đó đi ra sau bếp phụ mẹ của Trần Nhạc. Trần Tố dọn đồ lên bàn ăn, năm nào cũng vậy, những người đồng đội của anh trai sẽ tới thăm. Trần Tố hướng ánh mắt của mình về người đàn ông kia, " Em... không nghĩ anh vẫn sẽ đến." Cô khe khẽ nói.
" Đã nghĩ nhiều, hôm nay là ngày giỗ của Trần Nhạc." Anh cúi đầu xuống, lấy trong túi áo ra một huy chương sau đó đặt lên bàn thờ của Trần Nhạc, " Anh đã hứa với anh ấy năm nào cũng sẽ đến."
Trần Tố nghe anh nói vậy chẳng hiểu sao có chút buồn, nếu như không phải vì anh trai thì có phải chăng... anh ấy sẽ không bao giờ đến đây không.
Một bàn đồ ăn được mang ra, toàn những món ăn truyền thống. Phó Kình tới muộn, anh ôm theo một đống đồ để gửi cho mẹ của Trần Nhạc, " Dì Trần, con nghe nói dì vừa đi khám chân về nên có đặt một ít thuốc bổ cho dì."
Trần mẹ nhận lấy, rưng rưng nước mắt, " Mấy đứa làm dì cảm động quá."
Ngồi vào bàn, mọi người đều ăn khá hợp miệng, tay nghề nấu ăn của Trần mẹ quả nhiên giống như lời Trần Nhạc thường hay khoe khi ở trong quân ngũ.
" Luật Khôi, dì dạo này khoẻ rồi, con không cần phải cử người cứ mỗi tuần tới massage cho dì nữa đâu." Trần mẹ gắp cho anh một miếng thịt, giọng ấm áp.
Hứa Luật Khôi cười nhẹ, " Dì Trần, dì không cần phải lo lắng đâu. Trời mùa đông lạnh, chân dì đau vẫn là nên có người chăm sóc. Tố Tố đi quay ở ngoài thường hay vắng nhà cho nên con không yên tâm."
Trần Tố nghe anh gọi tên mình thì sắc mặt có chút đỏ. Dì Trần đương nhiên nhìn ra đứa con gái của mình thích người này, một người đàn ông ưu tú như Hứa Luật Khôi, lại biết quan tâm người khác, mấy năm nay vẫn luôn săn sóc mẹ con bà, Trần Tố thích anh cũng không phải chuyện lạ. Chỉ là, bà đương nhiên biết rõ Hứa Luật Khôi thuộc tầng lớp nào mà con gái bà cho dù có là diễn viên nổi tiếng đi chăng nữa thì vẫn là không môn đăng hộ đối. Thêm nữa, Hứa Luật Khôi không có ý gì với Trần Tố, người ta đối với cô chỉ là áy náy. Bà không muốn cô trầm luân quá sâu.
" Luật Khôi, cháu năm nay đã 27 tuổi rồi, đã tính đến chuyện kết hôn chưa ?" Dì Trần dịu giọng hỏi anh.
Trần Tố đang ăn cơm đột nhiên đơ cứng người lại, cô có chút khó hiểu nhìn mẹ mình.
Phó Kình vốn hay nhiều chuyện, anh liền kể ngay chuyện về Lâm Hiểu Khê, " Dì Trần, con quên chưa kể với dì, bạn gái của Hứa quân trưởng về rồi đấy, bây giờ đang ở trong đội chúng con. Cô ấy rất xuất sắc." Tần Minh ở dưới bàn lấy chân đá Phó Kình một cái, Phó Kình liền im bặt.
Dì Trần mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn có chút tiếc nuối.
Hứa Luật Khôi buông đũa xuống, " Cô ấy là Lâm Hiểu Khê, thanh mai trúc mã của con, gia đình có đính ước. Khi nào đó con sẽ đưa Tiểu Khê tới thăm dì, cô ấy rất thân thiện, dì gặp sẽ hài lòng."
Trần Tố tay nắm chặt lại, nước mắt lại rơi xuống, không muốn để bản thân thất thố, cô liền đứng dậy nói xin lỗi rồi vụt chạy ra khỏi nhà. Bữa cơm cũng vì vậy mà trở nên lúng túng. Dì Trần áy náy định nói điều gì thì đã bị Hứa Luật Khôi xoa dịu, " Dì Trần, mặc kệ em ấy đi."
" Đúng là, dì đã hỏi điều không nên hỏi." Dì Trần buồn bã nói.
" Con biết tâm ý của Trần Tố dành cho con nhưng con không có ý gì với cô ấy."
Dì Trần thở dài, đứa con gái này của bà...
Hứa Luật Khôi ăn xong cơm, đứng dậy, anh nói anh đi tìm Trần Tố, cầm theo ô, từ từ đi ra phía ngoài ngõ, quả nhiên Trần Tố đang ngồi xổm ở trong góc khuất, mặt úp vào đầu gối, có tiếng nức nở khe khẽ. Anh nghiêng ô che cho cô, " Đứng dậy đi, để người khác nhìn thấy không hợp với thanh danh em bây giờ."
Trần Tố ngẩng đầu lên, vóc dáng anh cao lớn, chiếc ô che thấp, anh đứng ở ngoài mưa, cô chợt nhớ lại đám tang hai năm trước của Trần Nhạc, cô khóc ngất ở giữa màn mưa mà anh, cũng thật dịu dàng lấy ô che cho cô, mặc cho bộ quân phục trên người ướt sẫm, " Tố Tố, Trần Nhạc nói rất nhiều về em. Anh là Luật Khôi, từ nay sẽ thay anh trai chiếu cố em."
" Vì sao vậy ?" Cô lấy tay lau nước mắt đứng dậy, đối diện với anh, giọng khàn đi.
" Vì sao cái gì ?" Anh chậm rãi hỏi cô.
" Em ở bên cạnh anh mấy năm nay, cả những lúc anh bị vết thương giày vò, mọi buồn vui của anh em đều đã chứng kiến, vì sao..." vẫn là không cho cô lấy một cơ hội.
Hứa Luật Khôi nhìn ánh đèn nhạt nhoà ở ngoài đường chiếu vào, mấy năm qua, quả thật Trần Tố đã ở bên cạnh anh, buồn hay vui vẫn là cô ở bên cạnh. Bị thương nặng, cô chăm sóc anh. Có lúc, anh đã tưởng mình rung động với cô nhưng khi tỉnh táo lại, anh nhận ra một điều.
" Trần Tố, em giống với Lâm Hiểu Khê của năm 20 tuổi. Cô ấy cũng đã mất ông nội của mình, bị đẩy tới Pháp để bảo toàn tính mạng. Đối xử tốt với em, một phần là do anh đã hứa với Trần Nhạc, cũng một phần là do anh nhìn em, anh nhớ tới cô ấy. Lúc cô ấy đau khổ và cô đơn nhất, anh đều không ở bên cạnh cô ấy. Cô ấy nhất định rất thương tâm, anh không muốn em cũng như vậy." Những lời từ sâu trong lòng rất nhiều năm cuối cùng cũng được bộc bạch. Hứa Luật Khôi muốn bù đắp cho Trần Tố hoá ra cũng là vì Lâm Hiểu Khê.
Trần Tố cảm giác trái tim mình đã bị xé rách, hoá ra là vậy. Cô, cũng chỉ là con gấu bông để người ta hoài niệm.
" Lâm Hiểu Khê có yêu anh nhiều như anh yêu cô ấy không ? Cô ấy có biết đến vết thương sau lưng anh không ? Có biết đến... nỗi đau mấy năm nay của anh không ?" Cô không phục, sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ.
Ánh mắt của Hứa Luật Khôi chùng xuống, màn mưa bắt đầu dừng lại, tiếng nước róc rách chảy xuống từ trên mái nhà, " Cô ấy đã từng yêu anh. Người gây ra vết thương sau lưng anh chính là cô ấy, nỗi đau suốt mấy năm qua của anh cũng là do cô ấy. Trần Tố, đau khổ hay hạnh phúc của anh đều xuất phát từ người con gái vô tâm đó."
Trần Tố nghe xong thì cuối cùng cũng hiểu rõ, cô vẫn là không thể bằng được người trong lòng của anh.
" Em biết rồi, từ giờ em sẽ không yêu anh nữa, nhưng em thật lòng mong anh hạnh phúc. Em hi vọng.... Lâm Hiểu Khê có thể yêu anh nhiều như anh yêu cô ấy."
" Ừ, đi vào nhà thôi, đừng để mẹ lo." Anh che ô cẩn thận cho cô, dẫn cô vào nhà.
Trần Tố trở về, cẩn thận xin lỗi mọi người rồi đi vào phòng của mình. Phó Kình sau khi bị Tần Minh dạy dỗ thì cuối cùng cũng biết sai. Dì Trần ngồi trên sofa gọt hoa quả. Thấy con gái trở về, cuối cùng cũng bớt lo lắng, " Lại làm phiền cháu rồi."
" Không có gì ạ." Hứa Luật Khôi nói.
Trên TV đang chiếu tin tức về vụ bắt cóc Tây Tạng, về cái chết của Tô Hiểu Mỹ cũng chỉ nói qua là tự sát.
" Cô gái tội nghiệp." Dì Trần thương xót cho cô y sĩ bị bắt cóc đó, " Ông trời có mắt sẽ trừng phạt những kẻ ác ôn."
Tần Minh ngồi im lặng.
" Luật Khôi, cô gái đó, cháu có gặp được cô ấy không ?"
" Có gặp."
" Vậy..."
" Dì Trần, người đã chết rồi, chúng ta đừng nhắc đến nữa." Tần Minh nhanh chóng chuyển dời câu chuyện, anh không muốn nhắc tới chuyện về cái người kia. Dì Trần là người ngoài, chỉ nhìn được phiến diện nhưng bọn họ là người trong cuộc, hiểu cặn kẽ nên không muốn bàn tán.
" Ừ, ừ, dì đúng là lắm chuyện."
Ngồi một lúc thì mọi người cũng ra về. Hứa Luật Khôi rời đi trước, anh có chút không khoẻ nhưng con đường về nhà bây giờ lại bị tắc vì sự kiện bắn pháo hoa. Anh ngồi trong xe, đầu bắt đầu nhức lên. Tiếng pháo hoa bên ngoài vang lên khiến anh chán nản, thứ này có gì mà phải ngắm nhìn cơ chứ. Đột nhiên, anh nhìn thấy hai thân ảnh nắm tay nhau chen ra từ trong đám đông, giây phút đó, đầu anh như muốn nổ tung, anh vội vã mở cửa xe, đi tới gần hai thân ảnh đó, càng tiến gần thì cơn nhức đầu càng tăng. Sau đó, người con gái quay lại, đi tới phía anh rồi ôm chầm lấy anh, giống như bị bất ngờ, anh vẫn chưa tiếp nhận được.
Trên người cô có mùi hoa oải hương, thơm nhẹ phảng phất khiến anh lưu luyến. Ba năm trước, khi anh đuổi kịp đến chỗ cô và Vĩnh Thiều thì thuật thôi miên đã hoàn thành. Cô nằm yên trên giường, Vĩnh Thiều nói cô đang ngủ, một lúc sau cô sẽ tỉnh lại. Sau đó có một khung ảnh vườn hoa oải hương được đem cho anh, đó là món quà tạm biệt kí ức của cô dành cho anh. Anh tuyệt vọng nhưng không thể nói gì, nắm chặt lấy tay cô, để nó về phía trái tim mình: " Tiểu Khê, quên đi cũng được, rồi anh sẽ lại đến tìm em, khiến em yêu anh thêm một lần nữa. Kí ức của mấy tháng qua hãy để anh gìn giữ, em cứ ngẩng cao đầu tiến về phía trước. Anh sẽ chờ em, vĩnh viễn sẽ đứng ở phía sau chờ em, chờ em có thể một lần mà quay đầu lại."
Ba năm sau, người con gái đó cuối cùng cũng quay đầu lại, anh đợi được cô rồi.