Lâm Hiểu Khê ngáp ngắn ngáp dài ngồi canh chừng mấy phòng giam, cô quay sang nhìn Tiểu Trình, anh ta sao có thể khoẻ mạnh và tươi tỉnh như vậy chứ. Tiểu Trình đem cà phê cho cô, sau đó thay cô giám sát. Lâm Hiểu Khê uống một ngụm, vị đắng này thật sự làm cô ớn lạnh.
" Đã từng có ai vượt ngục ở đây chưa ?" Cô bỗng nhiên hỏi.
Tiểu Trình hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của cô nhưng anh vẫn thành thật trả lời, " Chưa, có điều cô nên biết một chuyện."
" Chuyện gì ?" Lâm Hiểu Khê ôm cốc cà phê, vẻ mặt tò mò.
" Người ở đây được phép sử dụng vũ khí, nếu như tù nhân trốn thoát thì có thể xử bắn ngay mà không cần suy xét."
" Vậy là chỉ cần tù nhân có hành động mờ ám thì liền có thể bị xử ?"
" Đúng hơn là vượt ngục."
Lâm Hiểu Khê hiểu ra, cô gật đầu sau đó bắt đầu suy xét. Như vậy ra khỏi đây chỉ có thể là người chết... một tia sáng loé lên, cô liền nhếch mép, vậy thì để "người chết" ra vậy.
Tiểu Trình cảm giác được sự thay đổi trong tâm trạng của cô, anh ta có hơi chút thấy bất an, tại sao đang yên đang lành lại có suy nghĩ vượt ngục. Nhưng không nói ra, có lẽ cô chỉ là tò mò, hơn nữa cô là vợ chưa cưới của quân trưởng nên sẽ không có hành động gì.
Lâm Hiểu Khê đi kiểm tra từng phòng, đến phòng của Vĩnh Thiều thì dừng lại, " Ra đây hỏi."
Vĩnh Thiều nghe lời đi ra, đứng đối diện cô, cách một song sắt, " Vậy bao giờ em ra được ?"
" Ghét ai nhất ở nhà tù này ?" Cô hỏi.
" Ai cũng ghét." Vĩnh Thiều thẳng thắn, chỗ khốn này chẳng có gì hay ho cả, biết thế năm đó không dại đi vào đây.
" Tìm đại một đứa nào đó, để hắn đánh một trận." Lâm Hiểu Khê quan sát xung quanh rồi mới nói.
Vĩnh Thiều hai mắt chợt loé lên, nghi hoặc trong lòng nhìn cô, " Ồ, giả chết sao ?"
Lâm Hiểu Khê biết Vĩnh Thiều thông minh, đương nhiên nhìn ra cô muốn gì, cô đưa tay vào nắm lấy tay anh, chậm rãi nói, " Làm điều cậu giỏi nhất đi !"
Vĩnh Thiều cảm nhận được sự ấm áp của tay cô, anh đưa tay cô lên môi sau đó hôn xuống, lưu luyến không muốn bỏ ra, " Chỉ cần chị muốn !"
" Vĩnh Thiều, cẩn thận, thứ tôi muốn là cậu chứ không phải là một cái xác."
Cô hài lòng thu tay về, rất bình tĩnh đi sang kiểm tra các căn phòng khác. Vĩnh Thiều đi về nằm lên giường, nhìn bức tường bên cạnh được anh dùng máu khắc lên một khuôn mặt. Ngón tay trỏ bị chà cho bật máu đưa lên, chà xát lên bức tường, tô màu máu vào đôi môi của người trên tường, anh mỉm cười, cô đã trở về. Khuôn mặt người trên tường hiện rõ với đôi môi đỏ đang chảy máu xuống, đôi mắt sắc sảo cuốn hút. Máu vẽ trên tường trắng khiến cho bức tranh càng thêm lãnh khốc. Vĩnh Thiều ngắm nghía tác phẩm của mình, đó là Lâm Hiểu Khê, là người con gái của anh. Anh sẵn sàng làm mọi thứ vì cô, cô muốn anh chết anh sẽ chết, cô muốn anh sống thì anh sẽ sống. Trên đời này, không ai có thể làm anh điên loạn hơn cô. Cho dù cô có yêu Hứa Luật Khôi nhiều như thế nào thì anh cũng chấp nhận, chỉ cần cô không khóc, cái gì anh cũng đều sẵn sàng dâng hiến cho cô.
Lâm Hiểu Khê tối hôm đó đến gặp Thẩm Bình Tây, anh ta đã vạch ra được một bản kế hoạch hoàn hảo cho cô. Thứ mà cô cần bây giờ chính là khiến cho Jack bắt cô đi, tạo một bằng chứng không xuất hiện. Còn Vĩnh Thiều, cô tin anh ta biết cách khiến bản thân "chết", trò đó anh ta giỏi nhất mà.
Thẩm Bình Tây nhìn toàn bộ lộ trình cướp người mà mình vừa vạch ra, anh vẫn không hoàn toàn tin tưởng kế hoạch này nhưng đây là cách duy nhất. Đưa mắt nhìn Lâm Hiểu Khê đang ngồi lắp súng trên ghế, anh cảm giác có chút kinh sợ cô gái này. Lần đầu tiên gặp Lâm Hiểu Khê đã khiến anh phải khiếp người vì độ tàn nhẫn của cô, cô tàn nhẫn ngay cả với chính bản thân mình nên việc cô tính kế trên đầu Hứa Luật Khôi đương nhiên là không có gì là không bình thường. Anh nhớ lời người kia đã từng nói với anh, bảo vệ cô gái này, cười nhạt, Cố Trình Châu, cô gái của anh có vẻ như không cần tôi bảo vệ.
Tiếng súng lên nòng, Lâm Hiểu Khê bỏ nó vào hộp đàn rồi đóng lại, không nói có lẽ không ai biết được trong đó có một cây súng dùng để bắn tỉa. Lâm Hiểu Khê đứng dậy, đi lại giày cao gót, kéo váy xuống, " Nhìn được không ?"
Thẩm Bình Tây kéo lại cổ váy trễ xuống cho cô, " Cô đi giết người chứ không phải đi quyến rũ ai !"
Lâm Hiểu Khê nhướng vai, đeo hộp đàn lên, " Nhớ đấy, đến ngày kia không thấy tôi trở lại thì phải tìm đến Luật Khôi."
Thẩm Bình Tây gật đầu. Cô rời khỏi phòng, đi tới địa điểm cần xử lí. Tháp đôi Lotus là biểu tượng của thành phố X, hai toà nhà đối diện nhau sững sừng gần trăm tầng nổi bật lên. Lâm Hiểu Khê đến phòng mà mình đã thuê, mở hộp đàn ra sau đó từ cửa sổ của phòng khách sạn cẩn thận gác súng lên. Đêm nay là giáng sinh nên đúng nửa đêm sẽ có pháo hoa, thuận tiện cho cô nổ súng. Cô thông qua ống ngắm nhìn về toà nhà đối diện, một bữa tiệc mừng giáng sinh đang được tổ chức ở đó. Một bữa tiệc ở ngoài dưới bầu trời tuyết đúng là không chê vào đâu được. Đêm nay tuyết không lớn lắm, sẽ không ảnh hưởng tới đường bắn của cô.
Kim đồng hồ bắt đầu đếm ngược, Lâm Hiểu Khê tập trung vào ống ngắm, đối tượng của cô chính là David Kim, tên lính đánh thuê đã giết đi nguồn tin về tay nhà báo Steve Lincolns mà cô cần. Cô đêm nay chính là muốn hắn nạp mạng. Lucas phải vất vả lắm mới tìm được ra kẻ ra tay giết hại anh ta cho nên cô đương nhiên sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.
Piu..... Đoàng....
Khi pháo hoa nổ tung trên bầu trời thì bên kia bữa tiệc đột nhiên nháo nhào lên, có tiếng người hét ầm ĩ. Lâm Hiểu Khê thu súng lại, đóng cửa sổ, cất mọi thứ vào hộp đàn rồi rời khỏi phòng. Cái chết của tên David Kim đó nhất định sẽ khiến khu này bị phong toả. Lâm Hiểu Khê từ tốn bước vào thang máy, đi xuống sảnh tầng 1, may mắn chưa có ai xuất hiện. Cô trả thẻ phòng rồi đi vào xe của mình nhưng vừa mới rời khỏi khu Lotus thì đã bị đuổi theo. Lâm Hiểu Khê thầm chửi rủa, tốc độ xe phóng mỗi lúc một nhanh, bị đuổi trên đường lớn sẽ hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát nên cô cố ý đi ra khu ngoại thành. Một đống đạn bắn về phía xe cô nhưng may mắn xe này khả năng chống đạn cao. Đột nhiên một chiếc xe lao ra chặn đầu xe cô lại, Lâm Hiểu Khê phanh gấp, xe kéo theo một loạt va chạm. Xe cô bị đâm móp, bị kẹp giữa hai chiếc xe không thể nào di chuyển được. Lâm Hiểu Khê phải leo ra ngoài bằng cửa sổ trời ở trên nóc. Chật vật ngồi trên nóc xe, nhìn Jack bước xuống xe đi tới chỗ cô, ánh mắt anh ta vẫn phẳng lặng. Cô thì cắn môi nhìn anh, sau đó giả bộ nặn ra một nụ cười, " Giáng sinh vui vẻ !"
Jack nhìn người ngồi trên nóc xe, trán do va chạm mà máu chảy xuống, chiếc váy xộc xệch để lộ bắp đùi trắng nõn, một khuôn mặt tươi cười thanh khiết nhưng cô ta vừa mới bắn chết một người của anh. " Quà của em đúng là có chút tàn nhẫn." Anh bắt lấy tay cô sau đó kéo cô ngã từ trên xuống, chật vật ngồi trên đường. Lâm Hiểu Khê cảm giác cổ tay mình như sắp bị bóp nạt, vừa rồi anh ta kéo cô xuống khiến chân cô giường như bị trật.
Con ngươi màu đen mang theo một sự tức giận, tóc của Lâm Hiểu Khê bị kéo ra phía sau, cô cảm tưởng như da đầu mình đang sắp rời đi. Cô cắn môi mạnh hơn, ánh mắt vẫn quật cường nhìn thẳng về phía anh với tia nhạo báng. Họng súng chĩa thẳng vào trán cô, cô không sợ bởi vì cô biết một điều, " Anh không dám giết tôi, Jack ạ."
Sự kiêu ngạo của cô ngay lúc này khiến cho Jack muốn đập nát đầu cô vào thành xe nhưng cô nói đúng, anh không dám giết cô. Jack hạ súng xuống, tay kia cũng thả mớ tóc đen của cô bị anh nắm chặt ra, một ít sợi tóc nằm trong lòng tay anh, anh kéo cô ngồi dậy, lôi vào trong xe của mình giống như lôi một bao tải. Cô bị anh thô bạo đẩy vào trong xe, chưa kịp định thần thì tay anh đã nắm chặt lấy bàn chân cô, cơn đau nhói xông lên tận óc, cô hét lên, " Đau !"
Jack càng bóp mạnh hơn cho đến khi Lâm Hiểu Khê hai mắt ngập nước nắm lấy tay anh thì anh mới không tấn công cô nữa. Chân trái bị tím bầm, Lâm Hiểu Khê cho dù kiềm chế đến đâu cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Cô uỷ khuất lau đi dòng lệ vừa chảy xuống, kéo chân lại ngồi ép vào một góc. Jack không nhìn cô nữa, anh ta cho xe đi đâu cô cũng mặc kệ.
" Ai cho em cái lá gan đó hả ?" Jack im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên nói.
Lâm Hiểu Khê không trả lời, chỉ tựa người vào thành xe. Sự kiên nhẫn của Jack cũng có giới hạn, anh liếc sang nhìn cô, môi bị cắn cho chảy máu, váy trên người thì tơi tả, hai tay ôm lấy nhau, ánh mắt vô hồn. Jack chợt nhớ tới mấy năm trước, đôi mắt của cô cũng như vậy, trống rỗng ôm lấy cái xác lạnh cóng đó. Dáng vẻ cô cũng chật vật và cô đơn như vậy. Jack thở dài, sau đó không nhìn cô nữa.
Trong lúc Lâm Hiểu Khê đang thực hiện kế hoạch của mình thì Vĩnh Thiều cũng bắt đầu giở trò. Ở cái nhà giam này, người bạo lực nhất chắc chắn là Dư Minh, mà hắn cũng chướng mắt anh, anh ta sẽ trở thành kẻ phù hợp. Trong thời gian ăn cơm, Vĩnh Thiều cố ý khiêu khích Dư Minh vài câu, tên kia nhanh chóng phát khùng xông tới đánh anh, bình thường thì Vĩnh Thiều sẽ đánh trả nhưng lần này, anh ta lại im lặng chịu trận. Trong lúc xô xát, Vĩnh Thiều lấy cây nĩa rơi trên nhà cắm mạnh vào bụng mình, bởi vì trong lúc ẩu đạ nên không ai chú ý đến. Máu bắt đầu chảy loang lổ, mấy tên tù nhân sợ khiếp vía. Cảnh ngục nhanh chóng xuất hiện dẹp loạn, cầm máu cho Vĩnh Thiều, sau đó cho anh lên xe cứu thương rời đi.
Vĩnh Thiều cố gắng để bản thân thanh tỉnh, khi vừa tới bệnh viện, nhìn thấy tay bác sĩ đi tới đưa anh lên cáng thì anh mỉm cười, " xong rồi nhé !" Thẩm Bình Tây đúng là không ngờ Vĩnh Thiều làm đến cách này, vốn dĩ chỉ muốn anh ta giả sốc chút, ai ngờ chơi cả trò máu me. Khi đưa vào phòng phẫu thuật, trong phòng xuất hiện một người khác, dường như vừa mới chết không lâu, người chưa cứng, đây chính là cái xác tráo đổi với Vĩnh Thiều. Thẩm Bình Tây thấy mọi việc đã thuận lợi, xem qua vết thương cho Vĩnh Thiều, phân nửa cây nĩa đã cắm vào trong người anh ta. Cẩn thận rút ra rồi bắt đầu xử lí, Thẩm Bình Tây không tham gia phẫu thuật nhưng anh ta lại xuất hiện ở đây để giám sát. Những bác sĩ ở đây ngày hôm nay đều đã được mua chuộc, hơn nữa chắc chắn mấy người ở quân khu X sẽ điều tra vụ này nên bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ bước tự cứu. Con bài nằm ở chỗ Hứa Luật Khôi.
Sau một tiếng phẫu thuật, cuối cùng cũng an toàn. Thẩm Bình Tây thấy sự xác nhận của bác sĩ thì yên tâm. Anh bắt đầu chuyển giai đoạn, đó chính là khiến " Vĩnh Thiều chết". Hoán đổi cái xác lên, Vĩnh Thiều sẽ ở lại trong phòng phẫu thuật còn cái xác sẽ đưa ra ngoài. Sau khi bên phía quân khu xác nhận thì lúc này Vĩnh Thiều mới thật sự được đưa đi. Thẩm Bình Tây để anh nằm dưới chiếc giường đẩy có chứa cái xác của anh ta.
Lúc này nói thật Thẩm Bình Tây không an tâm chút nào, mấy người quân khu X kiểm tra rất chặt chẽ. May mắn anh ta đã làm một chiếc da mặt thật hoàn hảo, rờ vào sẽ không dễ phát hiện. Hơn nữa lúc nãy khi đưa đến Vĩnh Thiều cũng một mặt sưng vù nên bây giờ khó nhận dạng. Sau khi bên quân khu xác nhận " cái chết do thủng lá lách và vỡ mật" của Vĩnh Thiều xong thì xác được được vào nhà xác. Thẩm Bình Tây biết đã qua hoạn nạn, thở phào, bây giờ xem như yên tâm, chỉ lo sợ bên Lâm Hiểu Khê thôi.