Biển mùa đông không đẹp như mùa hè tuy nhiên Lâm Hiểu Khê lại thích nghe tiếng sóng. Cô mở cửa xe, cởi áo khoác, mặc kệ sự lạnh lẽo liền chạy xuống biển, để chân mình ngâm trong làn nước lạnh thấu. Cô ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng bạc, đưa tay muốn nắm giữ nó.
" Có gì đẹp mà em lại thích tới như vậy ?" Hứa Luật Khôi không xuống biển, anh đứng trên bờ hỏi cô.
" Không, em chỉ là thích sự tàn nhẫn của nó." Cô cúi đầu xuống, nhìn chân mình đã chuyển sang màu trắng xanh. " Biết sẽ không có được nhưng vẫn cố đem bản thân bước vào."
Đột nhiên người cô bị nhấc bổng lên, Hứa Luật Khôi ôm cô, ánh mắt cô đối diện với anh, anh thở dài, " Biết sẽ không chạm đến nhưng vẫn đâm đầu."
" Đêm này trăng không đẹp, cũng không có rượu." Cô mỉm cười, đưa tay lên ôm cổ anh.
" Nhưng có em." Anh bế cô đưa vào xe, sau đó đóng sầm cửa lại. Cô thấy anh tăng điều hoà sau đó kéo cô ngồi lên người anh. " Chân em lạnh tê rồi."
" Người anh nóng bừng." Cô hôn lên môi anh, tay bắt đầu cởi áo sơ mi. Thẩm Bình Tây nói biết bao cô gái muốn xé rách áo này của anh nhưng mà cô lại là người duy nhất là được. Vòm ngực lớn của anh lộ ra, cô hôn xuống bả vai rồi xương quai xanh, cuối cùng là hôn xuống điểm nổi bật giữa ngực anh.
Hứa Luật Khôi xốc cô lên, anh ngậm lấy môi cô, cảm nhận được sự căng mềm của bờ môi, lưỡi tiến vào đón lấy lưỡi cô, dây dưa không muốn dừng. Phần trên váy của cô bị anh dễ dàng cởi xuống, miếng dán ngực của cô cũng bị anh gỡ, " Để như này không sợ sau này xấu sao ?"
Lâm Hiểu Khê cảm nhận được sự nóng bỏng từ tay của anh, cô cựa người, " Không, kiểu gì anh cũng không được chê."
Hứa Luật Khôi mỉm cười, hai bên ngực cô bị anh nắm chặt. Cô kêu lên, nhưng tiếng kêu đó lại bị anh nuốt chửng. Giữa một đêm trời mùa đông lạnh lẽo, bên cạnh là bãi biển với tiếng sóng vỗ lên cao. Sóng trong xe lại càng vội vã hơn, Lâm Hiểu Khê tóc tai rũ rượi, anh ở trong cô đang càng ngày càng nhanh, cô ôm chặt lấy cổ anh, bàn tay anh vuốt ve khắp lưng cô, nốt chai khiến cô bị mê hoặc. Dần đi tới cao trào, cô đan tay vào tóc anh còn anh thì tham luyến mùi hương nơi cổ cô. Sau đó một đợt nóng bỏng đi vào, Lâm Hiểu Khê thở dốc, trán chạm trán anh, hai mắt cô nhắm nghiền.
" Lâm Hiểu Khê, đời này anh có thể không có được nhiều thứ nhưng chỉ riêng em là nhất định phải có." Anh thì thầm bên tai cô bằng thanh âm khàn khàn.
Lâm Hiểu Khê dịu đầu vào cổ anh, " Em nhất định là của anh, mà anh chỉ có thể thuộc về em."
Ánh sáng đầu tiên của ngày mới ló rạng, Lâm Hiểu Khê vẫn ngồi trong người Hứa Luật Khôi. Cô đã dần lấy lại hơi thở của mình, anh cẩn thận lấy giấy lau cho cô. Mặc lại đồ cho cô, tuy nhiên miếng dán ngực không được nữa, Lâm Hiểu Khê lấy áo mặc rồi kéo khoá vào. Vừa đặt chân xuống, người cô như nhũn ra, Hứa Luật Khôi quyết định ôm cô ngồi trên mui xe, mặt trời dần lên hẳn, ánh nắng chiếu lên vóc dáng hai người.
" Không đẹp như ở Iraq nhỉ ?" Cô đột nhiên nói.
" Ừ. Nắng đây không rực rỡ bằng." Anh thuận miệng nói nhưng nói xong lại thấy hối hận, cô lại gài bẫy anh.
Môi của Lâm Hiểu Khê cong lên, anh đúng là đồ ngốc.
" Hứa Luật Khôi, cho dù quá khứ đã xảy ra chuyện gì nhưng em có thể chắc chắn một điều đó chính là em không hề muốn làm tổn thương anh."
Hứa Luật Khôi tựa cằm lên đầu cô, không hề nói gì. Vòng tay ôm cô càng lúc càng chặt, sau đó cô nghe anh nói, " Tiểu Khê, anh luôn làm mọi thứ để cho em hạnh phúc, từ quá khứ đến hiện tại."
——————-
Jack trong một đêm lục cả thành phố X để tìm Lâm Hiểu Khê, rõ ràng cô đã hẹn với anh nhưng lại thất hẹn. Để anh chờ rồi làm anh thất vọng, anh muốn bóp chết cô gái điên đó.
" Khốn kiếp !" Anh đẩy toàn bộ đồ ở trên bàn xuống, tiếng vỡ toang nghe rất kinh khủng. Sắc mặt của Jack không tốt chút nào. Gân xanh nổi lên, mắt đỏ ngầu.
Hàn đứng bên cửa hút thuốc, mặc kệ Jack nổi điên, " Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái." Anh thở một hơi khói, giọng nói ảm đạm.
Jack lắc đầu, " Không, cô ấy đặc biệt, là kẻ đầu tiên dám khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi."
" Anh cũng đâu phải thiếu phụ nữ, cô ta quên hết cũng tốt, tay Cố Trình Châu đó giao thứ kia cho cô ta, cô ta không nhớ xem như không ai liên luỵ." Hàn đẩy đống vụn trên ghế sofa, nhàn nhã ngồi xuống. Nhìn người có khuôn mặt giống mình đang hệt như kẻ điên, có chút chán. Anh không hiểu Lâm Hiểu Khê đó có gì đặc biệt mà khiến cho Jack Din phải vật vã suốt mấy năm trời đuổi theo tới vậy. Jack thông minh như một thiên tài nhưng lại bại dưới váy của cô gái đó.
Jack cầm gậy đánh golf đánh bể hết toàn bộ đồ trong phòng, phát tiết sự điên khùng của bản thân, " Hàn, anh không hiểu, không hiểu ! Ai cho phép cô ta quên tôi, ai cho phép hả ! Nhất định tôi sẽ khiến cô ta nhớ lại, sau đó cắt thịt lột da cô ta ra."
Hàn biếng nhác không thèm trả lời, bình thản tận hưởng chất kích thích đang lan khắp cơ thể. Đáng lẽ bọn họ không nên ở đây, Lâm Hiểu Khê giống như có ma thuật khiến cho Jack luôn trong tình trạng bất ổn. Anh nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ta, lúc đó vẻ mặt vẫn còn non nớt, nhận nhầm anh với Jack. Cử chỉ rất thân mật, vừa nhìn thấy đã liền ngồi vào lòng anh, tựa người sát, " Jack, anh đã không liên lạc với em suốt mấy tuần liền." Nhưng khi cô ngẩng đầu lên quan sát anh thì lại rời khỏi người anh, " Anh không phải là Jack." Ít ai phân biệt được Jack và Hàn, vì cả hai chính là bản sao của nhau nhưng cô gái này lại có thể. Mặc dù luyến tiếc sự mềm mại của cô nhưng quả thực anh đánh giá cao khả năng của cô gái này.
" Jack, nếu một ngày anh không có khả năng giết Lâm Hiểu Khê thì tôi là người sẽ ra tay." Hàn ra khỏi mộng tưởng, giọng nói chắc nịch, anh không thể để một cô ả phá hỏng kế hoạch của mình.
Jack cười rộ lên, cầm gậy golf đập phá lung tung, " Không, tôi sẽ giết, không gì có thể ngăn cản tôi."
Lâm Hiểu Khê trở về nhà liền ngâm mình trong bồn tắm, nhìn một loạt cuộc gọi nhỡ từ Jack, cô rất hài lòng, mọi thứ đều đang đi đúng kế hoạch. Tiếp theo, cô chỉ cần một cái cớ để làm bằng chứng ngoại phạm. Chút rượu nhanh chóng làm cô thấy ấm người, cô bất chợt nhớ tới hơi ấm của Hứa Luật Khôi, anh bao bọc cô chặt chẽ nhưng cô lại từng bước tính kế anh. Lâm Hiểu Khê đúng là thất vọng về bản thân mình mà, cô ích kỉ chỉ biết giày vò anh, cậy anh yêu cô. Đi ra khỏi bồn tắm, nhìn bản thân trần truồng trước gương, khắp người có đầy dấu đỏ và cả vết bàn tay nắm chặt chưa tan. Nhớ lại đêm qua Hứa Luật Khôi kịch liệt đòi hỏi cô ở trên xe, lần đó anh làm không hề nhẹ nhàng, dường như là đang phát tiết, rõ ràng anh chưa tha thứ cho cô.
Với tay xả nước từ vòi hoa sen xuống, cẩn thận tắm rửa cho mình. Lâm Hiểu Khê làm xong thì mặc lại đồ, sấy tóc rồi lên giường nằm. Đêm qua vận động nên bây giờ phải ngủ bù, cô bắt đầu đếm số, cơn khó ngủ chẳng mấy chốc qua đi. Cô đi vào trong giấc mơ của mình.
Hứa Luật Khôi không nghỉ ngơi, anh ngồi trong vườn hoa suy nghĩ tới đơ người. Ngay cả khi ba anh xuất hiện anh cũng không biết.
" Luật Khôi ?" Hứa Kiệt lay tay anh, kéo anh ra khỏi suy nghĩ.
" Ba à." Anh bóp trán, vẻ mặt mệt mỏi.
" Con có chuyện gì sao ?" Hứa Kiệt nhìn sắc mặt anh, nhàn nhạt hỏi.
Hứa Luật Khôi lắc đầu, " Chỉ là có chút việc suy nghĩ không được."
" Là công việc.... hay là Tiểu Khê ?" Hứa Kiệt suy đoán.
Anh im lặng rồi một lúc mới hỏi lại ba mình, " Ba có yêu mẹ không ?"
Hứa Kiệt có chút không ngờ con trai sẽ hỏi mình điều này, ông nhìn mấy khóm hoa hồng vì lạnh mà co ro lại, sau đó cất lên một tiếng thở dài, " Ba yêu mẹ con." Cho dù năm tháng hai người sống bên nhau không hạnh phúc nhưng Hứa Kiệt thật lòng yêu vợ mình.
" Mẹ con có biết ba yêu mẹ không ?"
Hứa Kiệt và Tố Nguyệt nên duyên vợ chồng cũng qua hứa hôn. Gia tộc nhà Tố Nguyệt vốn không quá nổi trội ở thành phố X nhưng thanh danh của Hứa Kiệt cùng gia tộc của ông lại rất nổi tiếng. Năm đó hai người lấy nhau đã gây hoang mang một thời do nhà họ Tố chẳng đem được lại lợi ích gì cho Hứa Kiệt. Tuy nhiên tin đồn về việc cơm không lành canh không ngọt của đôi vợ chồng này thì cả thành phố X này đều biết. Mấy năm đầu kết hôn, không có ngày nào mà Hứa Kiệt không xuất hiện ở hộp đêm giải sầu, có một lần, có người tận mắt chứng kiến Hứa Kiệt đau lòng ôm lấy điện thoại bật khóc gọi tên vợ. Sau đó một thời gian, Tố Nguyệt mang bầu thì Hứa Kiệt không còn xuất hiện ở hộp đêm nữa. Tuy nhiên, chuyện tình cảm đến giờ vẫn còn quá nhiều suy đoán. Có lời đồn rằng Hứa Kiệt cậy quyền thế đoạt Tố Nguyệt nên khiến bà hận mình không nguôi.
Bây giờ trải qua nhiều năm, Hứa Kiệt hồi tưởng lại, chỉ cười từ, " Mẹ con biết rõ ba yêu bà ấy nên mấy năm nay mới có cái gan làm loạn. Bà ấy biết chỉ cần một giọt nước mắt của bà ấy thôi cũng đủ khiến ba ăn năn, mềm lòng."
Hứa Luật Khôi cũng sợ nước mắt của Lâm Hiểu Khê, từ bé đến lớn, chỉ cần cô khóc thì anh đều phải nghĩ cách dỗ cô. Bây giờ trưởng thành, Lâm Hiểu Khê không giống như lúc trước, cô biết anh yêu cô nên luôn lấy nước mắt để tính kế anh nhưng lúc nào anh cũng bất lực với giọt nước mắt ấy. Dù biết nó rơi xuống chỉ để khiến anh đáp ứng cô nhưng anh vẫn ngu muội nghe theo. Có lẽ anh giống ba mình, sau này nếu may mắn lấy được cô về làm vợ thì vẫn sẽ tình nguyện cúi đầu phục tùng cô.
" Luật Khôi, đến một lúc nào đó con sẽ hiểu một điều rằng chỉ cần có người con yêu bên cạnh là đủ, cho dù vĩnh viễn không biết được tình yêu thật sự của người đó ở đâu." Hứa Kiệt vỗ vai con trai, ông đại khái đã hiểu được suy nghĩ trong lòng của anh, dù sao cũng là bậc trưởng bối, ông vẫn muốn khuyên nhủ con một chút.