Lâm Hiểu Khê đoán được điều này, nhưng ý cô đã muốn thì sẽ không ai cản được.
" Vậy thì em sẽ quay lại Iraq." Một câu của cô liền khiến sắc mặt của Lâm Thiên Dương tái mét. Cô luôn biết cách khiến người khác phải cam lòng. " Anh đừng tưởng em không biết gì."
Cuối cùng Lâm Hiểu Khê vẫn không nhận được điều gì từ anh trai nhưng cô biết cô đã khiến anh dao động. Rời khỏi phòng của anh, cô nhìn thấy thư kí của anh đang nhìn cô, " Anh trai tôi bây giờ tâm trạng không ổn, cô nhớ chú ý sắc mặt." nói xong cô mới rời đi.
Lâm Hiểu Khê tính nhẩm đồng hồ, một chiếc xe xuất hiện, cô đi vào xe, Jack ngồi ở phía trong đợi cô, bộ dạng anh rất nhàn nhã, đưa tay tới kéo cô ngồi sát lại mình, thấy cả người cô cứng nhắc, anh liền bật cười, " Tiểu Khê, ngoan !" Cô liếc mắt nhìn anh, bộ dạng chán ghét, sau đó từ trong túi lấy ra một con dao kề trên cổ anh, " Đừng đụng vào tôi."
" Nếu không thì ?" Jack mỉm cười, để cho dao cứa tới cổ mình, máu đỏ lan trên lưỡi dao. Lâm Hiểu Khê thấy vậy liền rút dao, " Em không dám giết tôi."
Lâm Hiểu Khê đương nhiên không dám giết hắn, thu tay lại, máu chảy trên sơ mi trắng của hắn, " Tôi ghét anh, ghét đến tận xương tuỷ."
Jack không nói gì, tựa người xuống ghế, " Đời này tôi chỉ mới nghe em nói yêu tôi duy nhất một lần. Nói xong em lần đục phát đạn vào ngực tôi." Như giễu cợt cũng như ác hận, hắn đưa tay lên bóp lấy cổ cô, " Hứa Luật Khôi tốt tới vậy sao ?"
Tay hắn không dùng lực nhưng Lâm Hiểu Khê không giãy dụa được, cô nhìn hắn, " Hứa Luật Khôi không tốt nhưng vừa vặn lại là người hợp với tôi."
Mắt của Jack nheo lại, anh từ từ thả tay ra, " Có một ngày tôi sẽ tự tay giết em, khi tôi chán ngấy sự kiêu ngạo và xấc xược của em thì cổ em sẽ bị tôi cắt đứt. Tôi sẽ phân xác em ra từng mảnh để cho bọn Tứ đại gia tộc phải đi tìm. Và cái đầu của em tôi sẽ ngâm nó trong dung dịch, đặt nó trong phòng thí nghiệm để em chứng kiến tôi từng bước giết hại người em yêu."
Lâm Hiểu Khê rùng mình nhưng cô không được để hắn biết, " Tại sao không phải là bây giờ, giết tôi ngay không phải thuận cho đôi đường ư ?"
Jack lắc đầu, " Không, em vẫn chưa nhớ ra hết, tôi muốn em nhớ ra toàn bộ những điều em đã làm, như vậy giết em mới có niềm vui. Em tuyệt vọng tôi mới hài lòng."
Cô không biết nên vui hay buồn nữa vì chỉ có hắn muốn cô nhớ lại quá khứ. Cô bật cười, tuyệt vọng của cô cũng sẽ không cho hắn thấy.
Hứa Luật Khôi sau khi nghe cuộc điện thoại từ Lâm Thiên Dương sắc mặc u trầm. Vậy là cô lại muốn đâm đầu vào cái chốn này. Anh không đề phòng cô thì cô liền tính kế anh. Sự tức tối trong người khiến anh muốn xé toạc toàn bộ mọi thứ ngay lúc này. Lâm Hiểu Khê luôn biết lừa người, lừa một mạch từ bé tớ giờ, cô có thể ngủ ngay bên cạnh anh nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa anh. Anh hoài nghi phải chăng cô ngon ngọt về bên anh chỉ để lợi dụng. Giống như năm đó, triền miên bên nhau cuối cùng chỉ đổi lại một câu nói lạnh nhạt chia tay, " Hứa Luật Khôi hoá ra cũng chỉ có như vậy." Nói xong câu đó rồi sao, đi biền biệt 3 tháng rồi nằm trên sa mạc. Cho đến giờ anh vẫn không biết cô có thật sự yêu anh một lần nào không !
Cô không yêu anh nhưng anh thật lòng yêu cô, cho dù cô lợi dụng hay trêu đùa thì anh cũng sẵn lòng quỳ gối dưới chân cô. Lâm Hiểu Khê là vết dằm trong tay hắn, nhức nhối đau đớn nhưng không làm sao cởi bỏ được. Một kẻ ngông cuồng như anh vốn dĩ đâu muốn đi vào quân ngũ, anh muốn được giống như ba ở trong giới xã hội đen thao túng hắc đạo nhưng chỉ vì một câu " Muốn anh làm người tốt" của cô vào nhiều năm trước mà dấn thân vào quân ngũ, mặc cha mẹ phản đối. Cô chỉ nói một câu thôi hắn cũng đã xem thành chân lí. Bảo bọc cô như vậy, cuối cùng cô vẫn luôn tự ý làm điều mình muốn.
Hứa Luật Khôi cầm lấy đồng hồ ném về tường, vỡ nát.
*****
Quả nhiên, cô đã làm cho Lâm Thiên Dương phải đồng ý với mình. Ngày mai, thư triệu tập đã đến, cô nhìn bộ quân phục cất kín ở trong phòng của Lâm Thiên Dương, trên đó vẫn còn quân hàm của cô. Anh luôn trân trọng đồ của cô.
Tuy nhiên chắc chắn việc này của cô Hứa Luật Khôi đã biết được vì dù sao anh ta cũng là người to nhất ở đó. Sự im lặng mấy ngày hôm nay chính là đang giận cô. Cô biết mình lại khiến anh thất vọng. Nhưng lúc này, cô thật sự không thể mềm mỏng với anh.
Ngày đầu tiên đi làm cô chỉ là tới nhận quyết định, Hứa Luật Khôi chỉ nhàn nhạt nhìn cô sau đó đưa quyết định cho cô. Cô chào anh rồi rời đi, không quay đầu. Khu cô được điều tới chính là trại giam, cô nghiễm nhiên trở thành quản ngục mới. Lâm Hiểu Khê không sợ tù nhân, cô chỉ cần tìm một người. Sự xuất hiện của cô ở trong tù không khiến cho Vĩnh Thiều ngạc nhiên, trái lại dường như là đều được tính sẵn.
" Tôi biết ngay chị sẽ về bên cạnh tôi." Vĩnh Thiều gấp gọn quyển sách, nhìn thấy cô đang ngồi trong phòng giam của anh thì vui mừng.
Tên tội phạm IQ cao này là một kẻ điên trong mắt người khác nhưng hắn nguyện trở thành một người bình thường khi ở bên cạnh Lâm Hiểu Khê. Bởi vì từ năm 13 tuổi, anh đã được cô bảo hộ, 8 năm trôi qua, anh vào tù được 1 năm cũng là đợi cô.
" Vì sao lại giết người ?" Cô chậm rãi hỏi.
Vĩnh Thiều suy nghĩ, mấy người kia tìm đến anh để cầu xin anh cho bọn họ chết không sợ hãi, anh thoả mãn ước vọng của họ, cuối cùng lại thành kẻ giết người. Tuy nhiên, anh không sợ vào tù, bao năm cũng được nhưng bây giờ cô ở đây rồi, xem như anh được an ủi.
" Tôi không giết người." Anh nói. Anh đang thăm dò cô, xem cô có tin tưởng anh không, anh muốn cược xem cô có để mình trong lòng.
Bốp...
Lâm Hiểu Khê ấy vậy mà lại thẳng tay cho anh một tát, rất mạnh, cảm thấy má phải của mình đang nóng lên. Hai mắt chực chờ rơi nước mắt, anh nhìn cô, " Chị không tin tôi ư ?"
" Nhớ lần đầu tiên tôi gặp cậu, tôi đã nói gì không ?" Cô đứng trước mặt anh, sắc mặt lãnh nhạt.
Năm Lâm Hiểu Khê 18 tuổi gặp được Vĩnh Thiều đang bị côn đồ đánh ở trong ngõ. Cô không hề ra tay cứu giúp, chỉ nhìn anh thương tích rồi sau đó mới tiến tới đưa anh đi bệnh viện. Anh không hiểu cô gái đó tại sao lại để mình bị đánh lâu như thế, rồi lại đưa đi chữa thương, cho đến khi thấy cô mỉm cười, " Vui vẻ không ? Hành hạ mình như vậy có vui không ?"
Đúng, Vĩnh Thiều của năm 13 tuổi đã là một tên thần kinh thích hành hạ bản thân, anh thích đau, thích bị người ta đánh. Nhưng khi bị cô hỏi, anh lại chần chừ, " Không biết."
Bây giờ 8 năm trôi qua, cô lại lần nữa đào lên sự ngu xuẩn của anh, " Chị thất vọng về tôi sao ?" Như đứa trẻ sợ hãi, vội vàng nắm lấy tay cô, " Chị đừng thất vọng được không ! Em xin lỗi, chỉ cần chị muốn em sẽ ngay lập túc phá bỏ thôi miên cho chị."
Lâm Hiểu Khê để mặc Vĩnh Thiều ôm tay cô, năm nay 21 tuổi nhưng anh ta lại chỉ là một đứa trẻ có sự chiếm hữu cao. Bám dính lấy cô mấy năm không buông, nguyện ý vào tù đợi cô, đúng là sự chân thành của anh khiến cô lay động.
" Vĩnh Thiều, nói cho tôi biết ! Vì sao tôi lại muốn xoá kí ức !" Cô đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
" Là vì Cố Trình Châu. Anh ta chết rồi, chị sống không yên. 5 năm trước chị nhảy lầu tự tử, nhưng Hứa Luật Khôi lấy người làm đệm đỡ cho chị. Vì thấy chị giày vò mình nên anh ta đã nói em xoá kí ức cho chị."
Lời thốt ra khiến Lâm Hiểu Khê trầm mặt, lại là cái tên đó. Cố Trình Châu rốt cuộc là ai, có thể ám ảnh cuộc đời cô như vậy !
" Lúc tôi xoá kí ức của chị, chị đã từng dặn tôi rằng nếu một ngày chị tìm tới tôi thì nhất định tôi phải đáp ứng chị vô điều kiện." Vĩnh Thiều nói tiếp, " Chị thấy tôi ngoan rồi phải không, cho nên đừng giận tôi nữa."
Lâm Hiểu Khê không nói gì, ánh mắt đầy phiền muộn, " Tôi có nói Cố Trình Châu là ai không ?"
" Có, chị nói anh ấy là người mà chị không thể bỏ rơi, nhưng anh ta chết rồi, nhảy lầu chết, chết trong lòng của chị. Vì cứu chị nên mới nhảy lầu. Trò chơi của chị và Jack đã đẩy anh ta vào chỗ chết."
————————-
Lời tâm sự của tác giả: LHK được mình xây dựng dựa theo câu chuyện mà mình từng được kể qua, về một người phụ nữ luôn đi tìm kí ức của mình. Cho nên các bạn thấy đó, cô có chấp niệm khá sâu với thứ đã bị tước đoạt đi. Hứa Luật Khôi trong những chương đầu đương nhiên sẽ chưa làm gì, bởi vì anh đã thể hiện bộ dạng mà LHK muốn nhìn thấy ở anh. HLK được xây dựng là một tên xã hội đen lưu manh đang giả vờ bị thuần hoá. Vĩnh Thiều thì xem LHK như một chân lí trong đời nên sẽ đối xử với cô theo cách của riêng anh. Jack thì mù quáng, tình yêu thì ít mà hận thù thì nhiều. Thấy đó :)) tuyến nhân vật rất căng phải hông ! Nma đừng lo, ai rồi cũng có kết cục của mình.