Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Chương 15: Người của hiện tại (6)




Hứa Luật Khôi trở về không thấy Lâm Hiểu Khê ở đâu cả, anh nhớ lúc nãy cô cùng Bối Bối rời đi. Anh đi tìm Trình Kiêu thì thấy anh ta nói trong phòng chỉ có Bối Bối không có ai khác. Anh bắt đầu hoảng sợ nhưng không muốn đánh động đến người ngoài nên anh tự đi tìm cô. Bây giờ đã là 2 giờ sáng, tuyết rơi rất lớn, anh chạy tới chỗ lễ tân hỏi thăm thì được lễ tân thuật lại là lúc nãy cô đưa thẻ phòng thì có hỏi phòng ở nhà đối diện. Anh lờ mờ đoán ra được gì, hỏi lại số phòng rồi tự mình đến đó. Gõ cửa, bên trong có người đi ra, là một đôi vợ chồng, họ rất ngạc nhiên. Hứa Luật Khôi không nghĩ tới điều này, anh xin lỗi rồi lại đi xuống. Điện thoại lúc này rung lên, từ một số lạ gửi tới, " Cô ấy đang ở bên tôi, ngày mai sẽ trở về."


Hứa Luật Khôi đoán được người gửi là ai, anh do dự một lúc rồi mới nhắn lại, " Đừng làm cô ấy tổn thương." Anh biết Jack hận cô, ba năm trước đã rất hận, ba năm sau càng hận hơn. Đặc biệt khi anh ta biết cô đã quên sạch sẽ anh ta, chắc chắn con người với sự máu lạnh và ích kỉ đó sẽ không chấp nhận. Nhưng anh chỉ hi vọng với tình yêu của Jack đối với cô, anh ta sẽ không làm hại cô.


Không thấy phản hồi nhưng anh biết anh ta sẽ không làm gì cả. Trở về phòng, anh đốt một điếu thuốc sau đó hút, vị thuốc tràn vào khoang phổi khiến anh chỉ thêm đau, anh nhìn bầu trời tuyết ở ngoài, đáy mặt tưởng như trở về cách đây bốn năm. Anh vì cô đuổi đến Iraq nhưng chào đón anh lại là hình ảnh cô đang ôm Jack. Dưới ánh nắng vàng gắt, cô và anh ta trở nên chói loá. Hoá ra rời khỏi anh, cô cũng có thể tìm thấy được một ngôi sao cho riêng mình. Đã định rời đi, định trở về nhưng cô lại nói cho anh một bí mật: " Jack chỉ là đối tượng của em." Nhưng, cô thân mật với anh ta, anh ghen tị, cô ôm anh ta, anh tức giận, bởi vì, cô ngoại trừ đêm trưởng thành 18 tuổi đổ lỗi do rượu ra thì cô chưa từng ôm anh.


" Tiểu Khê, có phải em cũng xem anh như một đối tượng của em không ?" Anh ngày đó tuyệt vọng hỏi cô, trốn ra khỏi doanh ngũ, đi rất xa để tới Iraq tìm cô cuối cùng chỉ để hỏi một câu khiến anh trằn trọc. Cô biết thừa anh yêu cô nhưng lại không chịu cho anh lấy nổi tia hi vọng.


Lâm Hiểu Khê luôn như vậy, cô luôn làm việc một mình, không bao giờ để ai xen vào thế giới riêng tư của mình nên tâm tư của cô cũng không ai đoán được. Đối diện với câu hỏi của anh, cô chỉ im lặng. Sự im lặng đó đã giết chết sự chờ đợi của anh. Anh quyết định trở về, cho dù đối diện với hình phạt nào đi chăng nữa thì anh cũng không muốn ở cạnh cô. Lúc đó anh không hề biết có một căn bệnh đã lấn vào người của Lâm Hiểu Khê, khiến cô đang dần chết mòn từ phía trong, anh không nghe được câu trả lời của cô vì đã vội vàng rời đi. Từ đó cho đến hết một năm, anh liều mạng tham gia hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, dùng sự căng thẳng để ngăn bản thân nghĩ về một người. Nhưng, cuối cùng anh vẫn phải đến Iraq thêm một lần nữa, vì nhiệm vụ được giao và cũng là để xem bản thân đã vượt qua được nỗi đau đó chưa... Lần này, bên cạnh cô không phải là Jack mà lại là một người khác. Người đó luôn khiến cô mỉm cười, thậm chí còn có thể làm cho cô tiểu thư đanh đá làm mình làm mẩy khi xưa chịu thua. Anh mới hiểu một điều rằng cho dù không phải là anh thì sẽ vẫn có người khác đến bên cô. Hoá ra những nhiệm vụ với độ khó cao ấy, những lần tác chiến bị thương tưởng chết kia đều không hề khiến anh ngừng lại nỗi đau về cô.


" Anh ấy là Cố Trình Châu." Cô dẫn người đàn ông gầy gò đến đến giới thiệu với anh. Anh ta rất gầy, trắng xanh vì bệnh tật nhưng ánh mắt lại sáng. Cô bảo vệ và luôn quan tâm tới việc của anh ta.


Hứa Luật Khôi chỉ gật đầu giới thiệu qua loa rồi trở về doanh trại đóng quân của mình. Sau đó anh mới biết được hoá ra Cố Trình Châu là bác sĩ quân đội rất tài giỏi ở Mĩ, anh ta đi theo quân đội Mĩ đến Iraq còn Lâm Hiểu Khê ở đây lại là trợ lí của anh ta. Nhưng có vẻ mối quan hệ này đã không dừng lại ở cộng sự.


Một ngày cô tìm tới anh, cầu xin anh đi tìm Cố Trình Châu giúp cô, cô nói anh đã đi tới vùng có phiến quân hoạt động, nhưng anh đã từ chối cô, quân đội không cho phép anh mạo hiểm và làm vậy. Đêm đó cô cứ vậy bỏ trốn khỏi doanh trại, anh vậy mà trái lệnh của cấp trên chạy đuổi theo cô. Bọn họ tới khu loạn nhất của Iraq, Cố Trình Châu bị giữ làm con tin. Đường tới chỗ đó khó khăn vô cùng, đặc biệt bọn họ lại là người nơi khác rất dễ bị phát hiện. Chen được tới ngôi làng trọng yếu đó, bọn họ đã phải giết không ít người.


" Lâm Hiểu Khê, Cố Trình Châu là gì mà khiến em phải mạo hiểm tính mạng mình tới như vậy ?" Anh tức giận hét lên với cô, vì sao cô cứ không nghĩ cho bản thân mình như vậy...


Lâm Hiểu Khê lúc đó nhìn anh sau đó bật khóc, " Cố Trình Châu là ai không quan trọng nhưng em không thể để anh ấy chết." Vì một lời nói ấy, Hứa Luật Khôi đã buông tay cô để trở về doanh trại. Nếu như anh biết vì anh rời đi mà gây ra một chuỗi bi kịch sau này thì nhất định lúc đó anh sẽ ở lại, cho dù trái tim có ngày ngày bị cứa đứt thì anh vẫn không rời đi, ở lại với cô.


Cứ như vậy, một tuần sau Lâm Hiểu Khê mang theo Cố Trình Châu trở về, nhưng không lành lặn. Người đàn ông gầy gò đó đã mất đi một cánh tay của mình, đối với bác sĩ, đó là điểm chết. Lâm Hiểu Khê không hề nói trong suốt một tuần đó đã xảy ra chuyện gì nhưng mỗi đêm cô đều bật khóc bên giường bệnh của Cố Trình Châu. Còn Hứa Luật Khôi, anh đã trở về Trung Quốc.


Nhưng, sự dằn vặt mỗi đêm đều khiến anh không thể chịu nổi, khuôn mặt ngập trong nước mắt của cô luôn ám ảnh anh, anh biết chuyện của Cố Trình Châu, anh không tha thứ nổi cho bản thân. Cho nên một lần nữa anh lại tới Iraq, anh tìm tới chỗ Cố Trình Châu nhưng lại nhận được tin rằng anh ấy đã nhảy lầu tự tử còn Lâm Hiểu Khê đã rời đi cùng một người, mà theo như lời họ nói lại chính là Jack. Hoá ra từ đầu đến cuối vẫn luôn là một người, chưa từng thay đổi.


Hứa Luật Khôi bây giờ ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy tuyết ở bên ngoài, sắc mặt uể oải, anh biết không có liều thuốc quay lại quá khứ nhưng anh trân trọng hiện tại. Tất cả nỗi đau ở quá khứ của cả cô và anh đều đã được anh gánh vác, anh muốn bảo vệ cô thêm lần nữa, không một tìm cô trên sa mạc chết hay mất đi một ai. Anh nhìn đồng hồ trên tay, 4 giờ sáng, cô biến mất vẫn chưa trở về. Anh nhìn đống tàn thuốc, cả một đêm như vậy đã bay đi bao thuốc của anh. Thở dài, lấy điện thoại, gọi tới cho một người, " Lucas, thời gian qua tôi bảo anh đi theo cô ấy có phát sinh chuyện gì không ?"


Người bên kia bị đánh thức vào lúc 4 giờ sáng hết sức bực bội nhưng nghe ra giọng của anh thì lại không dám oán trách, " Cô ấy bình thường."


" Có nhớ ra gì không ?"


" Không biết."


————-


Lâm Hiểu Khê hôn mê ngủ say, trong mơ cô nhìn thấy giữa đại lộ New York, có một cô gái mặc đồ tang lễ quỳ xuống giữa biển người bật khóc. Cô chen chúc giữa đám người đó để tiến lại gần cô ấy nhưng khi vừa đến được, khuôn mặt cô gái đó khiến cô giật mình. Là cô, nước mặt chảy dài trên mặt, làn da xanh xao gầy gò, cô đang nhìn cô.


" Lâm Hiểu Khê, đừng cố đào bới bất cứ chuyện gì nữa ! Tôi đã rất khổ sở vì kí ức này quá lâu rồi." " Cô" nắm chặt lấy tay cô, nắm rất chặt, không ngừng khóc.


Lâm Hiểu Khê hoảng hốt sau đó cô nhìn thấy bàn tay của "cô" đang chảy máu mà cô lại đang không ngừng cứa dao vào tay mình. Sợ hãi, cô lùi lại phía sau dần dần cô thấy máu chảy tới chân mình, cô hét lên nhưng dường như không ai nghe thấy, cô cầu xin bọn họ hãy cứu lấy cô, đáp lại chỉ là sự vô tâm.


" Tiểu Khê." Cô bừng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong lòng của Hứa Luật Khôi, mùi thuốc lá gay lên mũi khiến cô hơi khó chịu, anh đang nhìn cô với ánh mắt hoảng sợ.


Lâm Hiểu Khê bật dậy đẩy anh ra rồi đi vào nhà tắm, cô không hiểu tại sao bây giờ mình lại về phòng rồi nhưng giấc mơ đó quả thật ám ảnh cô. Cô xả nước lạnh rửa mặt, lúc này nhìn lên gương mới thấy rõ hai mắt đã đỏ hoe. Cô run run nhìn xuống vết sẹo nơi lòng bàn tay, " Tại sao ?" Tại sao cô ở trong giấc mơ đó lại cứ tra tấn bản thân như vậy ?


Cô vừa đi ra khỏi phòng thì đã thấy Hứa Luật Khôi, anh nhìn cô bất an, " Em có sao không ?"


" Em chỉ là gặp ác mộng. Em về đây bằng cách nào ?" Cô cố trấn tĩnh mình.


" Anh tới đưa em về." Hứa Luật Khôi trả lời cô, sau đó anh đưa tay lên chạm vào mặt cô, da cô lạnh ngắt, anh liền ôm cô vào người mình, " Lần sau đừng như vậy nữa." Lâm Hiểu Khê không nói gì, chỉ dựa vào người anh.