Lâm Hiểu Khê vừa ra ngoài không lâu thì lại có điện thoại, cô nhướng mày, người gọi tới là Jack. Cô tắt máy, sau đó quay lại phòng ăn. Lâm Thiên Dương dài dòng bắt đầu bài sớ mừng sinh nhật của mình. Mấy người xung quanh thuận tiện trêu đùa anh vài câu. Lâm Hiểu Khê ngồi bên cạnh Hứa Luật Khôi, điện thoại cô cứ rung lên không ngừng, sau đó, một bức ảnh được gửi tới, cô đã định xoá đi nhưng sau đó lại ấn vào, bên trong toàn là máu mà cô thì lại đang ôm lấy xác của một người. Lâm Hiểu Khê rùng mình bật dậy, mọi người nhìn cô, Lâm Thiên Dương có chút lo lắng, " Sao vậy ?"
Lâm Hiểu Khê lắc đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Cô chạy ra ngoài chỗ bãi cỏ, gọi điện tới cho Jack, cô hét lên, " Đó là ai ?"
" Phải như vậy em mới chịu nghe lời tôi đúng không ?" Jack bên kia mang theo một thanh âm giễu cợt, anh biết điểm yếu của cô. Cô không có kí ức nên cô nhạy bén với mọi chuyện.
" Trả lời tôi !" Cô vò tóc, tay cô run rẩy, dường như cô cảm nhận được một cỗ bi thương đang chiếm lấy người cô. Rốt cuộc người đàn ông mà cô ôm đó là ai ?
" Trước đây em và tôi cùng chơi một trò chơi, quy luật của nó rất dễ, ai là người sống cuối cùng, cùng chơi với em có một người nữa. Bảy năm qua rồi thì em biết rồi đó." Jack vui vẻ chiêm ngưỡng tất cả biểu hiện của cô. Anh đang ở rất gần cô, cô nằm trong lòng bàn tay anh, chỉ cần anh bóp chặt một chút thì nhất định cô sẽ tiêu đời.
" Jack, làm ơn..." Điện thoại của cô bị giật lấy, Hứa Luật Khôi vừa cướp nó, anh lãnh khốc nói với người ở bên kia, " Để cô ấy yên."
Jack nghe được giọng người quen, sự phấn khích trong lòng càng tăng cao, " Luật Khôi, bao giờ anh mới chịu nói cho cô ấy biết giữa hai người có một mạng người đây."
Hứa Luật Khôi tắt máy, anh nhìn sang Lâm Hiểu Khê, vẻ sợ hãi vẫn chưa thoát khỏi, mắt cô ửng đỏ, Lâm Hiểu Khê ôm lấy anh, " Phải làm sao đây ?" Hứa Luật Khôi thấy màn hình điện thoại là bức ảnh đó, anh thở dài. Dù cho cách xa bao năm thì người đó vẫn là nỗi đau của cô.
" Trở về đi. Anh trai em lo lắng cho em rồi. Đừng biến sinh nhật của anh ấy trở thành bữa lộn xộn." Anh vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng.
Lâm Hiểu Khê biết cô đã phá hỏng không khí bữa sinh nhật. Cô lau vội nước mắt sau đó nhìn Hứa Luật Khôi, anh vẫn rất dịu dàng ôm cô, " Em không biết nên làm như nào." Hứa Luật Khôi lau sạch nước mắt trên người cô sau đó hôn cô. Sau khi thấy cô đã bình tĩnh hơn thì anh mới dẫn cô quay lại. Mọi người đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô, cô cố cười, " Chỉ là bên Pháp có chuyện chưa giải quyết xong." Những người ở đây đều hiểu chuyện không đơn giản như vậy nhưng không muốn làm khó cô. Cô về chỗ, Lâm Thiên Dương ngồi bên cạnh cầm lấy tay cô, " Thật sự không sao ?"Cô gật đầu, " Thật sự."
Buổi tiệc sau đó vẫn diễn ra bình thường, mọi người vẫn nói chuyện vui vẻ với nhau chỉ có sắc mặt của Lâm Hiểu Khê trầm hẳn nhưng khi được hỏi tới thì cô vẫn đáp lại thoải mái. Hứa Luật Khôi quan sát cô sau đó thở dài.
Buổi chiều có hẹn đi đánh golf,mọi người ăn xong đều trở về soạn sửa đồ. Lâm Hiểu Khê không muốn đi nên cô quyết định sẽ cùng với Lục Đình và Quan Triết đi thư giãn đầu óc. Bọn họ đi massage, tay nghề ở đây khá được. Phụ nữ đi với nhau đương nhiên là nói chuyện của phụ nữ. Lục Đình trước đây làm cảnh sát nhưng bây giờ đã ra quân, cô hiện tại chỉ đang kinh doanh tiệm hoa nhỏ. Lâm Hiểu Khê quen biết Lục Đình vì trước đây Chấn Tưởng Niên vì chỉ thân mỗi cô là con gái nên luôn cầu cạnh cô chỉ anh cách theo đuổi Lục Đình. Còn Quan Nhĩ vì người mới nên khá ngại nhưng sau khi nói chuyện một lúc thì cũng dần quen thuộc.
" Chị Tiểu Khê, em mạo muội hỏi chị một chuyện được không ?" Ngồi trong phòng xông hơi, Quan Triết nhìn vết sẹo nơi tay của Lâm Hiểu Khê rồi đánh bạo hỏi.
Lâm Hiểu Khê gật đầu, cô biết với người làm tâm lí như Quan Triết nhất định sẽ rất nhạy cảm.
" Chị có vấn đề về tâm lí, nói đúng hơn là trầm cảm phải không ?" Quan Triết làm việc cũng khá lâu, cô hỏi thẳng.
Lâm Hiểu Khê im lặng hồi lâu rồi trả lời, " Căng thẳng quá độ, rối loạn tâm thần có xu hướng tự sát." Cô vừa nói xong thì cả Lục Đình và Quan Nhĩ đều kinh ngạc. Nhìn cô không giống người sẽ tự sát.
" Sao em nhận ra được ?" Cô hỏi, cô tưởng cô đã giống người bình thường.
" Cách chị nói chuyện với mọi người. Người bị bệnh thường hưng phấn, muốn nói chuyện, khi nói chuyện thường rất phấn khích dẫn đến nói nhanh, nói nhiều và to hơn so với bình thường. Tuy nhiên lại không kiểm soát được điều đó khiến cho người khác khó có thể theo kịp. Lúc trưa ở bàn ăn, phản ứng của chị cho thấy chị dễ kích động, thường khi đối diện với những điều mới hoặc lạ, ta sẽ mất thời gian để tiếp nhận nhưng hành động của chị lại rất đột ngột và có chút thái quá. Em đã từng gặp nhiều người như chị. Còn nữa từ trưa đến giờ chị đang ở trạng thái căng thẳng." Quan Triết dựa vào suy nghĩ của mình suy đoán. Cô lại chú ý đến vết sẹo trong lòng bàn tay của Lâm Hiểu Khê, " Vết sẹo đó là do cắt vào tay rất nhiều lần, sẹo chồng lên sẹo. Em có một bệnh nhân cũng làm như vậy, anh ta vì giải toả áp lực của mình mà sẽ rạch lên tay, vết này chưa lành thì đã rạch thêm vết nữa. Cứ như vậy mà hình thành nên vết sẹo như thế."
Lâm Hiểu Khê kinh ngạc, cô không nghĩ tới vết sẹo này lại là do nhiều vết sẹo tạo nên. Trước David cũng có xem qua cho cô, anh chỉ nói đó là vết sẹo do tác động nhiều lần. Tuy nhiên anh không đề cập đến việc liệu nó có phải do cô làm không. Lâm Hiểu Khê sững người sau đó buồn bã nói với Quan Triết, " Chị không biết nó từ đâu xuất hiện. Một ngày tỉnh dậy thì đã thấy mọi thứ thay đổi và có nó."
Lục Đình nghe câu chuyện của cô thì đau lòng, Tiểu Khê trong kí ức của cô là một cô gái nhỏ đáng yêu luôn đi kè kè với cô rồi nói tốt về Chấn Tưởng Niên. Nhưng hôm nay, cô nhận ra một Lâm Hiểu Khê hoàn toàn xa lạ, cô đã từng gặp nhiều người, họ cũng có sự thay đổi như vậy. Bọn họ gây án xong lại không hề biết bản thân mình đã làm gì. Đương nhiên Lâm Hiểu Khê không nằm trong diện ác nhân nhưng có thể cô cũng có tâm lí giống bọn họ. " Em bị mất trí nhớ sao ?"
" Em không biết nữa, lúc em nhớ rất rõ, lúc lại không. Em cảm tưởng kí ức 7 năm qua của mình như được ai đó kể lại, em chỉ dựa theo lời đó mà nhắc đến." Ánh mắt hiện không che giấu được sự mất mát, cô đã sống giày vò như vậy.
" Có khi nào chị bị thôi miên không ?" Quan Triết chợt nhớ ra điều gì, cô học tâm lí nên biết qua về phương pháp này. Tuy nhiên rất ít người có khả năng thôi miên được như vậy.
Lâm Hiểu Khê cũng đã từng nghĩ đến phương pháp này, nhưng David nói muốn thực hiện được nó phải có ám hiệu, hơn nữa xoá được kí ức và sắp xếp lại một thứ mới tận nhiều năm thì rất ít ai có khả năng làm được như vậy.
" Không sao đâu, cuối cùng thì sẽ có ngày chị tìm được lại nó." Lâm Hiểu Khê cười nhạt, cô úp tay lại, không để bản thân nhìn vào vết sẹo, " Nếu một ngày đau khổ không chịu nổi thì chị sẽ nhảy lầu tự tử." Cô nói rất bình thản nhưng hai người kia lại sợ. Đâu ai nói về cái chết bằng giọng điệu như vậy.
" Tại sao lại phải là nhảy lầu ?" Quan Triết nắm lấy tay Lâm Hiểu Khê, có vẻ như cô đã bị bệnh rất nặng.
" Không biết, có lẽ do trong lúc ngủ có người nói với chị rằng muốn được tự do như chim muông thú, thả mình rồi nhận cái chết tang thương." Nói xong, Lâm Hiểu Khê chợt giật mình, là ai đã nói với cô điều này ?
Quan Triết nắm được tia bất an trong cảm xúc của Lâm Hiểu Khê, cô giữ tay của cô chặt hơn, bóp mạnh vào chỗ tay bị thương của cô, để cho cơn đau phân tán sự chú ý của thần kinh. Lâm Hiểu Khê vì đau mà như tỉnh lại, Quan Triết vẫn đang nắm chặt tay cô.
Lục Đình nhìn thấy vẻ mặt tái đi của Lâm Hiểu Khê nên nói cô mong chóng ra ngoài. Quan Nhĩ thả tay của cô ra. Ba người rời khỏi phòng xông, Lâm Hiểu Khê dần ổn định, cô trở về phòng trước. Quan Triết đứng ở phía sau nhìn bóng cô, ái ngại quay sang nói với Lục Đình, " Chị biết không, em cá là chỉ cần lúc nãy có một con dao thì nhất định chị ấy sẽ lấy nó đâm vào vết sẹo của mình. Người bị bệnh nặng như vậy mà vẫn tỉnh táo được như bây giờ thì quả thật là lần đầu tiên em thấy."
Lục Đình thở dài, " Nếu như em gặp cô ấy sớm hơn thì so sánh với bộ dạng bây giờ em cũng sẽ bị đánh lừa giống như chị."
Quan Triết không nói gì, cô chỉ thắc mắc, liệu những người thân xung quanh Lâm Hiểu Khê có biết việc này của cô hay không ?