Editor: Hạ Y Lan
Chủ nhiệm lớp lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ Diêu An Ninh không chịu chuyển lớp, chờ Diêu An Ninh đi cô lập tức đi báo cáo chuyện này. Lớp của cô tuy không phải là lớp quá giỏi nhưng cũng thuộc trong top đầu, nhưng lần nào cũng bị Diêu An Ninh kéo chân sau, tuột xuống phía dưới, ảnh hưởng đến việc đánh giá bình xét của cô, tiền thưởng cũng ít đi.
Nói chung muốn vào một trường học trọng điểm, nếu không có thành tích vượt bậc thì trong nhà cũng phải có tiền có quyền, tóm lại phải vượt trội một phương diện nào đó.
Diêu An Ninh có thể đến đây hiển nhiên là dựa vào vế sau.
Cấp bậc chia lớp phân từ lớp A đến lớp E, tuy nhiên vẫn có hai lớp đặc biệt, lớp S giỏi nhất, một lớp khác đương nhiên chính là lớp F mới mở rồi.
Diêu An Ninh đứng trước cửa phòng học lớp F, đang muốn đi vào trong, một cái chân để ngang trước mặt.
"Hôm qua cô nói với Trần Trì cái gì?" Sắc mặt Thẩm Kỳ không tốt chất vấn.
Vốn những gì Diêu An Ninh nói là chuyện riêng tư, Thẩm Kỳ cũng không muốn thăm dò làm gì, nhưng ngày hôm sau Trần Trì không đến trường, lúc hai người gọi điện thoại nói chuyện cũng ấp úng, làm anh em tốt, hắn không thể không hỏi một câu, hắn vốn định trong giờ học đi tìm Diêu An Ninh hỏi, không ngờ ở nơi này gặp được.
"Cậu chắc chắn muốn biết?" Diêu An Ninh nhìn Thẩm Kỳ.
Vào thời điểm Diêu An Ninh nhìn hắn, trong lòng hắn thoáng ngập ngừng, không biết sao hắn cũng không quá chắc chắn.
"Chuyện của một nam một nữ, cậu còn muốn tôi nói ra sao?" Diêu An Ninh hào phóng như muốn nói ra.
Thẩm Kỳ lập tức lắc đầu, đề tài này thật sự không tốt để thảo luận.
"Chân."
Thẩm Kỳ vội vàng để chân xuống cho Diêu An Ninh vào phòng, hắn đứng tại chỗ, nhìn người đang lựa vị trí tốt ngồi xuống, tại sao hắn lại có cảm giác sợ thế này?
Sau khi Diêu An Ninh vào, bao gồm Thẩm Kỳ, lục tục lại có mấy người tiến vào, cho đến chuông vào học vang, tổng cộng trong lớp có mười mấy người.
Nói là tùy vào năng lực để giảng dạy, nhưng những người trong lớp này ai cũng có cá tính, Thẩm Kỳ thì không cần nói, hắn gác chân lên bàn, chóp đầu đỏ chói, cùng với mấy màu tóc sặc sỡ bên cạnh nói chuyện hăng say, trong góc có ngồi một người, cả người như bao phủ một tầng khí vô hình, tay không rời khỏi laptop của mình, những người còn lại thì tụ thành một vòng, chơi đến náo nhiệt.
Chủ nhiệm lớp F vào phòng học, chỉ là có anh hay không có anh cũng chẳng có khác biệt lớn, người phía dưới nên làm cái gì vẫn làm cái đó.
"Các bạn học, đến lớp, xin mời im lặng ngồi xong." Chủ nhiệm lớp là một thanh niên đeo mắt kính lịch sự, xem ra tuổi tác không lớn, cũng không quá mạnh mẽ: "Trước tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Hoàng, là chủ nhiệm lớp của các bạn, dạy Ngữ Văn, các bạn phía dưới hãy tự giới thiệu về mình."
Vậy mà chẳng có một ai thèm phụ họa với anh, qua thật lâu cũng không ai tự giới thiệu mình.
Lớp học không yên lặng, sắc mặt thầy Hoàng cũng khó thể duy trì được, ngay cả Diêu An Ninh cũng không khỏi thay anh lúng túng. Thầy Hoàng quan sát tới lui nhiều lần, cuối cùng dời tầm mắt lên người Diêu An Ninh, thấy thế nào đi nữa người trong lớp dễ khơi thông nhất cũng chỉ có cô.
"Bạn học này, không bằng bắt đầu từ em nhé?" Đôi mắt thầy Hoàng sáng lên, bên trong tràn đầy hi vọng và khẩn cầu.
Trong cái nhìn chăm chú và mãnh liệt như vậy, Diêu An Ninh đành phải đứng dậy.
"Em tên là Diêu An Ninh, đến từ lớp C." Sau khi nói xong, lại an vị ngồi xuống.
Mặc dù màn giới thiệu này đơn giản, nhưng cuối cùng cũng để anh xuống đài được, có Diêu An Ninh mở đầu, mười mấy người phía sau cũng báo ra tên của mình, duy nhất một người không lên tiếng, chỉ có máy chiếu trong lớp tự động mở lên mới biết được tên cậu ta.
Một màn này, khiến Diêu An Ninh có mấy phần ngạc nhiên, cô nghĩ người trong góc này phải là một hacker, cậu ta xâm nhập máy chiếu, trên màn hình đen xuất hiện hai chữ “Vương Hạo.”
"Bạn Trần Trì không có ở đây sao?" Mỗi người báo tên, thầy Hoàng đều đánh dấu điểm danh, duy chỉ có tên Trần Trì là không thấy.
"Cậu ấy xin nghỉ." Làm anh em tốt của Trần Trì, Thẩm Kỳ trả lời vấn đề này.
"Xin nghỉ? Chỉ mới hôm nay hay là mấy ngày rồi? Cậu ấy có nói với chủ nhiệm lớp trước chưa?" Thầy Hoàng vừa mới nhận lớp này, trước đó chỉ đến gặp mấy chủ nhiệm lớp, họ chỉ đưa tài liệu cho anh, không hề nói thêm cái gì, nhưng từ lời nói và thái độ của mấy thầy cô đó có lẽ cũng không thích bọn họ.
"Không biết, thưa thầy, vào học lâu rồi hay là bắt đầu học thôi." Thẩm Kỳ dời đi đề tài, mấy người xung quanh hắn cũng ồn ào lên theo.
Thầy Hoàng không còn cách nào, đành bắt đầu giảng bài.
Một tiết rất nhanh, lúc nãy mấy người kêu gào học, bắt đầu học thì chẳng nghiêm túc nghe, cười cười nói nói, cãi nhau ầm ĩ không nghe giảng.
Dưới tình huống hỗn loạn này thầy Hoàng kiên trì xong một tiết học.
Anh nhìn học sinh dưới bục giảng, thở dài một hơi rồi đi, cũng không biết là than cho tình cảnh của bản thân hay những người dưới đó.
Từ đầu đến cuối Diêu An Ninh đều an tĩnh đợi, mấy bài học ở trường trung cấp chẳng là gì với cô, kiếp trước, lúc cô còn đi học, chưa bao giờ rời khỏi top ba, cộng thêm cô xem qua là không quên được, dù học lại lần nữa cũng không có gì khó khăn.
Đối với cô mà nói, phiền nhiễu lớn nhất, chính là nguyên nhân cái chết của cô, đến cùng do ai đã hại cô.
Những ngày này, cô cố gắng nhớ lại những chuyện trước khi cô chết, cuối cùng trí nhớ vẫn dừng lại ở cuộc tại nạn xe kia.
Lúc ấy cô đang đi ký hợp đồng, cô ở trong xe xem tài liệu, sau đó xe đột nhiên thắng gấp lại, cô ngẩng đầu chỉ thấy một chiếc xe hàng lớn đang vọt tới. Tỉnh lại lần nữa, cô đã trở thành Diêu An Ninh.
Muốn nói có người hại cô chết, trong khoảng thời gian ngắn, cô thật nghĩ không ra sẽ là ai.
Mặc dù đây chỉ là một câu nói của Giang Huân, còn là đối thủ nhiều năm, bọn họ giao chiến nhiều lần, giữa những lần đó có thắng lẫn thua, nhưng cũng chính vì vậy, cô biết chắc Giang Huân sẽ không bắn tên mà không có mục đích, trong tay anh ta nhất định có chứng cớ.
Nhớ tới những lời Giang Huân nói trước mộ, Diêu An Ninh thật sự không muốn nghĩ hung thủ là người thân của mình.
Suy nghĩ nảy ra, Diêu An Ninh thấy đầu đầy mâu thuẫn.
Đột nhiên, bàn học của Diêu An Ninh bị đụng trúng kêu thật to.
"Xin lỗi, tớ không cố ý."
Diêu An Ninh ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một người khom lưng nhặt thứ gì đó bị đánh rơi.
"Thật sự xin lỗi, vừa rồi bọn tớ chơi hơi quá." Người nọ đặt đồ lên bàn, lại nói một tiếng xin lỗi.
"Không sao." Diêu An Ninh lễ phép trả lời một câu.
Một câu nói đơn giản như vậy, ngược lại làm cho người nói xin lỗi sửng sốt một chút, sau đó liền khom người cúi đầu xuống, cách Diêu An Ninh chỉ có mấy cự ly: "Tớ là Kiều Trăn."
Tất nhiên Diêu An Ninh biết người trước mắt tên gì, cô dời về phía sau một chút, duy trì khoảng cách giữa hai người trong phạm vi nhất định.
Người trước mặt, một đầu tóc ngắn gọn gàng, mang theo bông tai màu đen, khóe miệng nhỏ, rõ ràng chỉ là cô gái, lại ăn mặc vô cùng trung tính, dù có bị nhầm lẫn thành nam sinh đẹp trai cũng không có gì lạ.
"Diêu An Ninh." Diêu An Ninh cũng không vì hành động kỳ lạ của Kiều Trăn mà né tránh, biểu hiện rất hào phóng.
Lần này, trong mắt Kiều Trăn càng kinh ngạc, cô cười hì hì, kéo ghế bên cạnh qua ngồi với Diêu An Ninh: "Chúng ta có thể làm bạn không?"