Hào Môn Kế Nữ

Chương 3: Không biết xấu hổ




Editor: Hạ Y Lan

Diêu An Ninh hiểu ý của bà.

Đứng trước lợi ích thì hy sinh cô sao?

Diêu An Ninh rũ đầu, trầm mặc không nói.

Diêu Nhan tự cho là cô đã cam đoan, vừa lòng tươi cười rời đi.

Diêu An Ninh vuốt vết cắt trên cổ tay, xem ra cô không có duyên với tình thân, dù đời trước hay đời này vẫn vậy.

Hôm nay ở nghĩa trang, lời Giang Huân nói vẫn vang vẳng trong đầu cô không tan, ruốt cuộc ai đã hại cô chết, nhưng hiện tại thế lực của cô đơn bạc, muốn tìm ra chân tướng cũng không dễ dàng, chỉ có thể từ từ suy tính.

Nghĩ một lúc, Diêu An Ninh liền đi vào giấc ngủ, ngày mai cô còn phải đến trường, bây giờ cô mới mười sáu tuổi, đang học năm nhất, bởi vì tự sát nên phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, tĩnh dưỡng tốt rồi cũng nên tiếp tục việc học.

Sáng hôm sau, Diêu An Ninh chuẩn bị đầy đủ liền xuống lầu.

Diêu An Ninh thức dậy cũng coi như sớm, nhưng mà Diêu Nhan so với cô còn sớm hơn, nhìn dáng vẻ chắc đã bận việc một lúc lâu.

“Con tự cầm chén vào nhà bếp lấy đồ ăn đi, bữa sáng đã chuẩn bị cho con rồi.” Diêu Nhan còn đang bận bịu, nhìn thấy Diêu An Ninh cũng chỉ thuận miệng qua loa một câu.

Diêu An Ninh cầm chén vào nhà bếp, sau đó liền thấy bữa sáng đã được chuẩn bị.

“Cẩm Xuyên, con dậy rồi à, hôm nay cũng rất sớm, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây đều có, con muốn ăn cái gì?” Giọng Diêu Nhan truyền từ bên ngoài vào, ân cần lại thân thiện.

“Má Vương.” Lục Cẩm Xuyên căn bản không quan tâm đến Diêu Nhan, mà hô gọi người bên cạnh.

Má Vương đã giúp việc ở Lục gia nhiều năm, ngay cả Lục Chính Bình cũng do bà chăm sóc lớn lên, huống chi là Lục Cẩm Xuyên.

Má Vương lên tiếng, đưa cháo và bữa sáng lên, còn chuẩn bị một ly nước trái cây.

Bữa sáng thật phong phú, cháo cũng đầy đủ loại, Diêu An Ninh nhìn bánh mì và một hộp sữa trong tay mình, đãi ngộ khác biệt như vậy, cô thật nghi ngờ có phải mình do Diêu Nhan nhặt được không?

Diêu An Ninh cũng không hờn giận, ăn xong bánh mì và sữa, cô liền xách cặp ra cửa.

Lấy thái độ làm ngơ của trên dưới người nhà họ Lục, căn bản không có người chú ý đến cô.

Ngày trước Diêu An Ninh đều ngồi xe công cộng đến trường, nhưng từ Lục gia đến trạm xe bus còn phải đi bộ một đoạn đường dài, lần này, Diêu An Ninh không tính đi xa như vậy.

Không bao lâu, Lục Cẩm Xuyên cũng ra cửa chuẩn bị đến trường.

Sau khi lên xe, Lục Cẩm Xuyên liền thấy trong xe có nhiều hơn một người.

“Cô ở đây làm gì?” Lục Cẩm Xuyên lạnh lùng hỏi.

“Đi học.” Diêu An Ninh hỏi một đằng trả lời một nẻo, cố ý xuyên tạc vấn đề của Lục Cẩm Xuyên.

Tất nhiên Lục Cẩm Xuyên nhìn ra ý đồ của Diêu An Ninh, anh lạnh giọng bảo: “Đi xuống.”

“Tôi cho rằng sự tồn tại của tôi đối với anh đâu có bao nhiêu ảnh hưởng, anh vẫn luôn làm lơ tôi, cứ tiếp tục như vậy là được.” Đối với tình cảnh xấu hổ như vậy nhưng Diêu An Ninh vẫn nói ra không e dè, thái độ cũng phi thường hào phóng.

Lục Cẩm Xuyên khẽ nhíu mày, quả nhiên cảm giác ngày hôm qua không sai, Diêu An Ninh không giống thường ngày, anh liếc nhìn người bên cạnh, anh muốn nhìn xem Diêu An Ninh sẽ giở trò gì.

“Lái xe.” Lục Cẩm Xuyên không quản đến Diêu An Ninh nữa, thái độ vẫn giống mọi lần, xem người như không tồn tại.

Cũng may, Diêu An Ninh cũng không phải là người thích gây chuyện, cô lẳng lặng đợi cho đến trường học.

“Cảm ơn.” Diêu An Ninh khách khí nói cảm ơn, xuống xe trước một bước.

Lục Cẩm Xuyên nghi hoặc nhìn bóng dáng cô rời đi, đối với thái độ khác thường của Diêu An Ninh rất khó hiểu.

Diêu An Ninh dựa vào trí nhớ đi vào trường, dọc theo đường đi có không ít người đều nhìn cô nhỏ giọng nghị luận, còn có người chỉ trỏ vào cô.

Diêu An Ninh không chỉ chiếm lấy thân xác này, mà còn mang theo một chút ký ức, sở dĩ nguyên chủ tự sát là do trong trường đã lưu truyền những lời đồn vô căn cứ, cuối cùng đè chết một cọng rơm là ‘cô’.

Tính cách của ‘Diêu An Ninh’ hướng nội, nhút nhát sợ sệt, luôn cúi đầu một chỗ, nhưng có một ngày lại dính dáng đến tên công tử ăn chơi có tiếng trong trường, trong nhà tên này có tiền, lại đặc biệt mê chơi, có thể nói nóng lạnh gì cũng ăn, thanh danh cực kém, phàm là nữ sinh có dính dáng đến hắn ta đều sẽ bị mang thành kiến.

Có một ngày, tên công tử ăn chơi này lại nói với ‘Diêu An Ninh’ một câu, tư vị không tồi.

Một câu này bị người có tâm nghe, truyền bá khắp nơi, càng truyền càng quá quắt, nói ‘Diêu An Ninh’ thành một nữ sinh tùy tiện, các loại từ ngữ dơ bẩn đều mắng xối xả vào người cô.

Lời đồn đãi như mãnh hổ, ‘Diêu An Ninh’ liền táng thân nơi miệng hổ.

Lưng cô thẳng tắp, một chút nhút nhát cũng không thấy, hoàn toàn không bị những lời đồn gây ảnh hưởng, ánh mắt cô trầm tĩnh, khí thế bức người.

Tới lớp học, tất cả mọi người đều tránh cô như rắn rết.

Nhưng Diêu An Ninh không ngại, cô tìm vị trí của mình ngồi xuống.

“Có người da mặt thật dày, đã thế còn dám xuất hiện ở trường.” Giọng điệu trào phúng vang lên, âm lượng còn cao như sợ mọi người không nghe được.

Diêu An Ninh lạnh mặt lướt nhìn qua người nọ, cô có thể nắm trong tay công ty của một gia tộc, loạn trong giặc ngoài, không chỉ bảo vệ được vị trí của mình, còn làm công ty lớn mạnh, thủ đoạn không cần phải nói.

Nữ sinh mở miệng trào phúng bởi vì cái liếc mắt lạnh đến thấu xương, liền nuốt những lời muốn nói xuống, thậm chí còn tránh tầm mắt của cô, vừa rồi cái liếc mắt của Diêu An Ninh còn khiến cho những tên thương nhân lâu năm phải khiếp sợ không dám lên tiếng, huống chi chỉ là một nữ sinh chưa bước ra cổng trường.

Người bị kinh sợ không chỉ là Nhiếp Giai Lan, mà toàn bộ người trong lớp đều tự giác trầm mặc.

Cho đến khi vào tiết học, trong lớp cũng không phát ra tiếng vang.

Mấy tiết qua đi đều bình an không có việc gì, cho đến một giọng nói phách lối phá vỡ yên tĩnh.

“Diêu An Ninh có ở đây không?”

Một tên thanh niên đầu tóc đỏ đứng trước cửa, giọng vô cùng lớn.

Người trong lớp liếc mắt đều nhận ra hắn ta là ai, Thẩm Kỳ, người của tên công tử ăn chơi kia.

Tiếng nghị luận bị áp lúc trước lại nổi lên, lần này có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.

Thẩm Kỳ kêu xong liền thấy Diêu An Ninh, thấy cô không có phản ứng, tự mình đi qua.

“Này, cô bị điếc à, kêu cô, cô không nghe sao?” Giọng điệu Thẩm Kỳ không kiên nhẫn, không khác gì đến gây sự.

Mọi người vây xem thiếu điều muốn tránh ra xa, sợ lan đến gần mình, phải biết rằng người trong đám đó, mỗi người đều không dễ chọc.

Diêu An Ninh ngước mắt, đập vào mắt chính là một màu đỏ như ngọn lửa, đối với thái độ tồi tệ của hắn ta cũng không tức giận: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Trần thiếu muốn gặp cô.”

Thẩm Kỳ nói xong, một đám đứng xem náo nhiệt tức khắc phát ra một trận xôn xao, Trần thiếu không phải ai khác, chính là tên công tử ăn chơi nói một câu đã khiến Diêu An Ninh lâm vào u ám.

Diêu An Ninh nghĩ một hồi, lời đồn đãi cũng nên giải quyết một chút, vì thế liền đi theo Thẩm Kỳ.

“Phi, thật không biết xấu hổ.” Nhiếp Giai Lan thấy người đi rồi, oán độc mắng một câu.