Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 8: Đa Lạp Và Sát Thủ




Ăn xong cơm tối, Hạ Trọng Hiểu quay về phòng lấy bài tập ra làm, nội dung mới học hôm nay cũng cần phải nghiên cứu lại. Biết rõ nhược điểm của mình là gì, nàng nhất định phải cố gắng hơn nữa, mong rằng có thể đỗ vào được đại học danh tiếng trong thành phố.

Ngồi trên ghế xoay, miệng cắn bút, chốc lát lại hạ tay chăm chỉ giải bài tập.

Kim dài trên đồng hồ vẫn di chuyển liên tục, biểu cảm của Doraemon cũng thay đổi, từ vui vẻ đến giận dỗi phình to hai má. Bàn học dụng cụ đều là Doraemon, ngay cả ghế tựa hay thảm lót sàn đều như vậy, có thể nói Hạ Trọng Hiểu chính là fan cuồng của Doraemon.

Trong lúc đang giải bài tập, điện thoại đột nhiên rung lên, hiển thị tin nhắn từ một số lạ. Hạ Trọng Hiểu thoáng chốc hoài nghi, nàng không bao giờ đưa Wechat cho người lạ, sao người này lại có Wechat của nàng?

Điện thoại lần nữa rung lên, là gửi hình ảnh, sau khi nhìn rõ ảnh được gửi là cái gì Hạ Trọng Hiểu liền biết là ai nhắn cho nàng. Gửi một loại bánh gato phô mai, nhất định chỉ có thể là Uy Tử Cầm, lướt xem tin nhắn phía trên là vỏ hộp một loại bánh quy.

Khóe môi kịch liệt rút trừu, bạch kim cận vệ cư nhiên xem nàng là người hầu hoàng gia mà sai khiến?

[Không được yêu cầu, ta thích loại gì sẽ mua loại đấy.]

Bên kia hiển nhiên không vừa lòng với câu trả lời này của nàng, yên lặng khoảng năm phút thì gửi một tin nhắn.

[Bánh quy hôm nay rất ngon.]

Đây chẳng phải ám chỉ bảo nàng mua thêm loại bánh quy đó sao?

Hạ Trọng Hiểu bĩu bĩu môi, nếu không phải vì cải thiện khả năng tính toán nàng cần gì phải mua đồ ăn vặt cho Thổ Áo cận vệ. Lại không thể tại chỗ xé rách mặt, nhắn lại một chữ ‘sẽ’, sau đó tiếp tục làm bài tập.

[Bánh gato cũng rất ngon.]

[Ngươi ăn cả một cái bánh rồi, không sợ béo phì sao?]

[Béo thế nào cũng không bằng ngươi.]

Xem xong tin nhắn này Hạ Trọng Hiểu suýt chút lật bàn học lên, cái gì mà béo không bằng nàng?

Đồ xấu xa! Càn nguyên đều là một lũ xấu xa!!

Có lẽ biết được bên kia màn hình Hạ Trọng Hiểu lửa giận ngút ngàn, Uy Tử Cầm nhắn thêm một tin dập lửa.

[Không bằng Doraemon của ngươi.]

Hạ Trọng Hiểu thở phì phì, dứt khoát bỏ chuyện bánh ngọt qua một bên: [Ngươi add Wechat của ta không phải số này.]

Lần này tận mười phút sau mới hồi đáp: [Ta là cận vệ, điện thoại đều phải được kiểm tra, lấy điện thoại dự phòng add lại ngươi.]

Cuối cùng cũng có được câu trả lời, Hạ Trọng Hiểu lắc đầu, làm cận vệ hoàng gia quả thật không dễ dàng, đến cả vật dụng riêng tư cũng bị kiểm tra.

[Ngươi bận rộn thì cứ đi làm.]

[Ta đang trốn trong bãi cỏ, muỗi Cáp Á Lợi các ngươi có vẻ rất hâm mộ ta, đốt đến hai chân đều là vết đỏ.]

Hạ Trọng Hiểu xích một tiếng cười văng cả nước bọt, vội vàng lấy khăn giấy chà lau khóe miệng, cũng may là nàng đang ở một mình trong phòng.

Quả báo nhãn tiền, cho ngươi cầu thực!

[Muỗi Cáp Á Lợi chỉ đốt người xấu xa.]

Chờ năm phút không có hồi đáp, Hạ Trọng Hiểu tính tắt điện thoại đi ngủ, nào ngờ tin nhắn lại đến.

[Có lẽ ban đêm quá tối, muỗi không nhìn thấy đường nên mới đốt nhầm người lương thiện là ta.]

[Hoang tưởng.]

Hạ Trọng Hiểu xoay ghế về phía sau, duỗi thẳng hai chân gác lên giường, nhắn qua thêm một tin: [Làm cận vệ hoàng gia đều bận rộn như vậy sao?]

[Phải đi tuần đêm, muỗi lại đốt ta.]

Sau đó lại phát cho Hạ Trọng Hiểu một tấm hình, là chụp đôi chân dài thẳng tắp đầy những vết muỗi đốt sưng đỏ. Cảm giác giống như tiểu hài tử uông uông nước mắt cáo trạng với mẹ, có lẽ tuần đêm trong biệt thự quá gian khổ, đành phải hướng nàng tìm chút an ủi.

[Ngươi còn ở trong đó làm gì? Mau đi ra ngoài về phòng ngủ, muỗi trong bụi cỏ rất độc nha!]

[Không được, để thống lĩnh phát hiện sẽ bị phạt.]

[Ngươi chui vào bụi cỏ sẽ không bị phạt hay sao?]

Qua thêm năm phút thời gian, Uy Tử Cầm bên này đột nhiên phát liên tục hình ảnh. Hạ Trọng Hiểu hồ đồ mở ra xem thử, nguyên lai là hình chụp biệt thự hoàng gia, nhưng do ban đêm đèn mở ít có nhiều góc không thể nhìn thấy rõ.

[Ngươi chụp cái này làm gì?]

[Ta nói có sát thủ, mọi người đều chạy loạn ngươi không thấy sao?]

Hạ Trọng Hiểu “…”

Hóa ra không phải chụp biệt thự mà là chụp nữ hầu cùng cận vệ hoảng loạn chạy khắp nơi tìm kiếm sát thủ ẩn nấp. Quả nhiên nhàn rỗi không có gì làm, lấy mọi người ra trêu chọc, đến lúc bị phát hiện không biết Uy Tử Cầm sẽ được cắt ra làm mấy khúc.

[Ngươi không sợ bọn họ phạt ngươi à?]

[Bọn họ chạy loạn ta mới có cơ hội nhắn tin với ngươi, nhớ thưởng thêm cho ta bánh quy.]

Trong đầu cũng chỉ có bánh quy!!

Hạ Trọng Hiểu liếc muốn cháy màn hình điện thoại: [Được rồi, không rảnh rỗi như ngươi, ta đi ngủ trước đây.]

Đem điện thoại sạc pin trước, Hạ Trọng Hiểu duỗi người nằm lăn ra giường, tiện tay kéo chăn lên đến ngực. Mắt vừa nhắm chưa được hai giây đã nghe thấy tiếng đẩy cửa, chị hai theo thường lệ bước vào kiểm tra xem nàng có lén xem phim không, đồng thời chỉnh lại nhiệt độ của điều hòa.

“Vào thu trời mát lên không ít, ngươi mở điều hòa lạnh như vậy làm gì?”

Hạ Phượng Vũ tăng thêm vài độ, quét mắt nhìn Hạ Trọng Hiểu: “Tịch thu điều khiển, đi ngủ đi.”

Hạ Trọng Hiểu bĩu môi, kéo chăn qua đỉnh đầu, cuộn người đi ngủ. Lúc này đại tỷ sẽ giúp nàng chỉnh sửa góc chăn, bật đèn ngủ ở cạnh giường rồi mới tắt đèn phòng đóng cửa ra ngoài.



“Tử Cầm! Uy Tử Cầm!!”

Nhét vội điện thoại vào túi áo khoác, Uy Tử Cầm nhanh như sóc chạy ra, hướng về phía Lạc Uyển đang đi tới. Cận vệ hoàng gia vẫn đang ráo riết truy lùng sát thủ mà Uy Tử Cầm nói, bất quá cầm đèn pin soi hết toàn bộ khuôn viên biệt thự cũng chẳng thấy gì.

“Ngươi nói với thống lĩnh có sát thủ đột nhập sao lại ngồi ngoài này? Mau trở về phòng, ở đây rất nguy hiểm.”

“Không có gì, ta đang kiểm tra.”

Lạc Uyển tựa hồ không hài lòng với câu trả lời này, thô lỗ nắm lấy cổ tay Uy Tử Cầm kéo nàng vào trong biệt thự, ra lệnh nữ hầu đem cửa chính đóng lại cẩn thận. Đi qua hành lang xoắn ốc, mỗi bậc lát đá hoa cương dưới ánh đèn chùm càng thêm sáng bóng, hai bên thành gắn kính cường lực chịu được áp lực nặng. Hai người đi băng băng qua hành lang gấp khúc, hầu nữ nhìn thấy đều quỳ xuống hành lễ, vừa ngẩng đầu lên thì người cũng đã biến mất.

Lạch cạch mở khóa cửa, kéo Uy Tử Cầm cùng theo vào. Lạc Uyển hai chân mày nhíu chặt, quan sát nàng từ trên xuống dưới, rất không hài lòng với việc nàng trốn trong bụi cỏ.

“Đều là càn nguyên lôi lôi kéo kéo không thấy kỳ quặc sao?” Uy Tử Cầm dựa lưng vào cạnh bàn, chọn một món đồ để nghịch: “Nữ hầu bọn họ sẽ cho rằng ta tính hướng có vấn đề, vài ngày lại dẫn đến một càn nguyên mặt bôi đầy phấn vậy thì dọa chết ta rồi.”

Lạc Uyển phốc một tiếng bật cười, duỗi thẳng lưng tiến đến đoạt đồ vật trong tay Uy Tử Cầm: “Ngoài kia nguy hiểm, ngươi đừng đi lung tung.”

“Được thôi.”

Xác định Uy Tử Cầm không đi lung tung nữa, Lạc Uyển mới quay về phòng của mình. Bất chợt nhớ đến một chuyện, vội quay lại, chìa tay ra trước mặt đối phương.

“Cái gì?” Uy Tử Cầm lùi lại, kéo kéo áo ra, đầy mặt vô tội nói: “Ta không có giấu sát thủ trong áo, cho ngươi đến xem.”

“Ta không nói sát thủ.” Lạc Uyển dở khóc dở cười chỉ vào túi áo khoác phồng lên của nàng: “Đưa ta điện thoại của ngươi.”

“Điện thoại gì? Không phải ở chỗ thống lĩnh sao?”

“Đừng giả vờ trước mặt ta, ta biết ngươi có điện thoại dự phòng, mau đưa đây.”

Uy Tử Cầm đảo mắt, xoay người ngồi xuống ghế bành, hai cánh tay gác lên mặt bàn. Cảm thấy tư thế này không ổn, vội cong chân gác lên cái ghế đối diện, hai tay đặt lên thái dương xoa xoa mấy cái.

“Ta đầu thật sự đau quá, có khi nào dính phải thuốc mê không?”

Dứt câu liền ngửa cổ ra đằng sau, giả vờ hôn mê bất tỉnh.

“Ngươi nghĩ ta không biết ngươi giấu điện thoại ở đâu?”

“Thôi được rồi.”

Biết không thể trốn Uy Tử Cầm đành ngồi thẳng dậy, buồn bực vò mớ tóc dài: “Cái kia cũng bị lấy mất, cái này để ta giữ lại bên người không được sao?”

“Giữ bên người làm gì? Ở đây ngươi quen biết được bao nhiêu người để cần liên lạc, đem qua chỗ thống lĩnh bảo hắn giúp ngươi cất giữ.”

“Không cần đâu!”

Uy Tử Cầm chống tay lên bàn đứng dậy, tay đút vào trong túi áo khoác, xoay người muốn ra ngoài cửa. Nhưng cổ tay rất nhanh đã bị Lạc Uyển nắm lấy kéo trở về, trên mặt hiển lộ tia bất mãn, nhướn mày chất vấn Uy Tử Cầm muốn làm gì.

“Đưa điện thoại cho thống lĩnh a.”

“Ta không phải hài tử, ngươi đừng bày trò trước mặt ta.” Lạc Uyển liếc mắt nhìn túi áo khoác của nàng: “Liên lạc với Hạ đồng học sao? Các ngươi thân thiết như vậy từ khi nào?”

“Bản thân ngươi cũng thấy rồi đi, bọn ta có giao dịch.”

“Ta biết, ngươi giảng bài cho nàng còn nàng thì cho ngươi đồ ăn vặt đi?”

“Ân, ta cần điện thoại để nhắc nhở nàng, coi như nể tình chúng ta ngươi đừng báo lên với thống lĩnh ta có điện thoại riêng.”

Lạc Uyển thả cánh tay Uy Tử Cầm, kéo ghế ngồi xuống: “Các ngươi thân thiết như vậy khiến ta cũng có chút ghen tỵ.”

Uy Tử Cầm nhún nhún vai, lưng dựa vào cánh cửa, tùy thời Lạc Uyển muốn tịch thu điện thoại thì nàng liền chạy ra ngoài.

“Ban đầu tại sao ngươi lại ngồi bên cạnh Hạ đồng học?”

Câu hỏi này Lạc Uyển để trong lòng rất lâu, với những gì nàng hiểu về Uy Tử Cầm, đối phương nhất định không thích ngồi cùng bàn với người khác.

“Ta thấy nàng dáng người khá nhỏ, ngồi cùng nhất định sẽ thoải mái hơn ngồi với càn nguyên mập mạp bàn trên, nào ngờ nàng lại giành mất sáu phần bàn của ta.”

Lạc Uyển bật cười thành tiếng: “Ngươi nhượng bộ.”

“Trọng Hiểu nói không phải không có đạo lý, nàng đến trước thì nàng có quyền quyết định, cũng không thể lấy danh nghĩa hoàng gia Thổ Áo mà giành lại được.”

Uy Tử Cầm cảm thấy lưng có hơi mỏi muốn tìm chỗ ngồi, nhưng lại ngại khó đào tẩu nên quyết định đứng yên tại chỗ, chờ đợi Lạc Uyển kết thúc câu chuyện để nàng còn về giường nằm.

Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói: “Công chúa điện hạ, đã kiểm tra xong, không có sát thủ.”

Lạc Uyển liếc mắt nhìn Uy Tử Cầm, chậm rãi đứng dậy: “Ta biết rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, công chúa điện hạ.”

Tiếng bước chân rầm rập nhỏ dần, có lẽ thống lĩnh đã dẫn cận vệ rời khỏi hành lang. Lạc Uyển cũng đứng dậy, quét mắt nhìn Uy Tử Cầm, lúc đi ngang qua không quên vỗ vai nàng hai cái.

Uy Tử Cầm tự mình mở cửa tiễn công chúa, đợi người đi rồi liền đóng chặt cửa lại. Quay trở về giường, thuận tay lấy điện thoại ra xem, tin nhắn cuối cùng bảo nàng về phòng ngủ còn Hạ Trọng Hiểu thì ngừng hoạt động nửa tiếng trước.

Thả lại điện thoại vào túi áo khoác, xoay người lại, đầu vùi vào gối từ từ chìm vào giấc ngủ.

Một đêm náo loạn cứ như thế an tĩnh trôi qua.

Nói đến Hạ Trọng Hiểu, mãi đến tiếng rống thứ mười của Hạ Tề Ngọc vang lên mới mờ mịt tỉnh dậy, bên giường là nhị tỷ đang giúp nàng gấp gọn chăn màn, còn đại tỷ thì đem tập ngày hôm nay nhét vào balo.

“Chị hai, chị ba, Tề Ngọc sáng tốt.”

“Sáng tốt, mau đi rửa mặt đi.”

Hạ Trọng Hiểu gật gù như gà mổ thóc, kéo ống quần lên cao một đoạn rồi mới bước xuống giường. Vào nhà vệ sinh mười phút thì trở ra, đồng phục mặc tươm tất, trên mặt vẫn còn buồn ngủ, tay chân lóng ngóng tiếp nhận balo Doraemon.

Được ba tỷ tỷ hộ tống xuống lầu ăn sáng, Hạ Trọng Hiểu vừa thấy trên bàn có hồn đồn hai mắt liền sáng lên, vứt bỏ cơn buồn ngủ ra sau đầu chạy ngay vào chỗ mình.

“Đa, ngươi có chuẩn bị đồ ăn trưa cho ta không?”

“Ở đây.”

Hạ Vũ Thần đẩy thực hạp về phía Hạ Trọng Hiểu, xoa xoa gò má bánh bao hồng nhuận của nàng: “Bên trong đều là món ngươi thích, phải ăn cho hết, Vũ Vũ, ngươi nhớ xem muội muội ngươi ăn cơm.”

“Ta nhớ rồi đa.” Hạ Phượng Vũ chăm chỉ rót sữa vào ly, hai mắt cong lên mỉm cười: “Hiểu Hiểu nhà chúng ta không cần nhắc nàng vẫn tự ăn được.”

Hạ Tề Ngọc thản nhiên cầm ly sữa uống một ngụm: “Cho nên nàng mới béo thành như vậy.”

Hạ Trọng Hiểu nổi giận đùng đùng đá vào chân Hạ Tề Ngọc, nhe răng múa vuốt: “Ngươi mới béo!”