Nghỉ ở nhà hai ngày Hạ Trọng Hiểu thấy khỏe hơn rất nhiều, tràn ngập năng lượng quay về trường học. Chỉ vài ngày không gặp đột nhiên bị đồng học dùng ánh mắt kì quái mà quan sát, lúc đi ngang còn cố tình cách cả sải tay để không đụng trúng nàng. Lờ mờ cảm giác đồng học khiếp sợ nàng, nhưng nàng nhớ rõ mình chưa từng đe dọa hay đánh đập ai, sao bọn họ phải sợ nàng?
Đột nhiên nhớ đến lời Uy Tử Cầm nói hôm trước, có vẻ như bọn họ thấy nàng được công chúa điện hạ đích thân cứu khỏi ma trảo của Thẩm Thiên Thu mới kiên dè như vậy. Kết quả này cũng không tính là xấu, tai được yên tĩnh phần nào, vui vẻ quay trở về lớp học.
Bạn học thấy nàng vào liền ngừng bàn tán, chạy sang dãy bàn bên cạnh, tránh Hạ Trọng Hiểu như tránh tà. Hạ Trọng Hiểu một mình một cõi, mặc dù có hơi cô đơn nhưng vẫn tốt hơn là bị một đám cùng nghi kéo đến đánh hội đồng.
Giáo sư ôm tài liệu bước vào lớp học, nhìn quanh một lượt sinh viên rồi nói: “Bài tập lần trước đã có kết quả, các ngươi đều làm không tồi nhưng nhân vật các ngươi khai thác chưa đủ hào quang hoặc câu hỏi chưa đủ sâu sắc. Ở đây có một bài khai thác triệt để những điều mà đồng học hiếu kì về công chúa điện hạ, mặc dù có vài câu hỏi hơi tạp nham và theo thị hiếu nhưng cũng không tồi. Hạ Trọng Hiểu, Phỉ A Linh, các ngươi làm rất tốt.”
Hạ Trọng Hiểu tiếp nhận bài tập của mình, nhìn thấy điểm A ở góc trái liền mừng đến suýt chút hét lên. A Linh lại không vui vẻ giống như vậy, nhét bài tập vào trong balo, tiếp tục vẽ linh tinh vào sổ tay.
Giáo sư tiếp tục giảng bài, sinh viên bên dưới phân nửa là nằm ngủ, không thì cũng ăn vặt. Hạ Trọng Hiểu cùng lắm chống đỡ được nửa tiếng thì nằm dài ra bàn che miệng ngáp, buồn chán muốn chết, chỉ mong mau mau hết giờ để đi ăn cơm.
Trong lúc nghe giáo sư giảng bài, Hạ Trọng Hiểu gà gật gục đầu trên bàn, vừa nghe tiếng chuông reo liền nhanh nhẹn nhét sách vào trong túi xách. Bản thân Hạ Trọng Hiểu không thích nghe giảng, nàng chỉ thích làm bài thực hành hoặc đi khắp nơi tìm tin tức.
Đứng lên chào giáo sư, rồi quải túi xách chạy ra khỏi lớp, thoải mái hít một hơi thật sâu.
“Tan học rồi à?”
Vừa hít vào còn chưa kịp thở ra đã bị dọa cho giật bắn, ôm ngực khụ khụ ho mấy tiếng, kinh hoàng nhìn Uy Tử Cầm đứng chờ ở cửa lớp từ lúc nào.
“N-Ngươi ở đây khi nào vậy?”
“Nửa tiếng trước.” Uy Tử Cầm nhìn đồng hồ, sẵn giọng mở miệng: “Đi, ta đói bụng.”
Không để Hạ Trọng Hiểu kịp hiểu gì Uy Tử Cầm đã lôi nàng ra khỏi trường, một phát đẩy vào xe hơi, bản thân cũng chui vào rồi đóng cửa xe. Thống lĩnh được lệnh di chuyển đến trung tâm thương mại, hắn nghĩ nên yêu cầu trung tâm thương mại cung cấp thẻ V.I.P cho công chúa điện hạ.
“Ngươi đói có thể đi ăn một mình kéo ta đi theo làm gì?”
Hạ Trọng Hiểu còn tính than phiền thêm mấy câu mới phát hiện Lạc Uyển cũng có mặt, vui mừng chồm người lên phía trước: “A Uyển, ngươi hết bị phạt rồi sao?”
Lạc Uyển máy móc quay đầu lại, trên môi vẫn là ý cười ôn nhu: “Ta không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng.”
Cảm giác vai bị nắm lấy kéo ngã xuống ghế, không cần hỏi cũng biết là ai làm, lập tức quay lại liếc mắt với Uy Tử Cầm.
“Ngươi kéo ta làm gì? Ta hỏi thăm A Uyển một chút không được sao?”
“Ngồi yên, xe đang chạy.”
Hạ Trọng Hiểu bĩu bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi trên ghế mở điện thoại ra lướt weibo. Phần lớn đều đưa tin tức vương tử Frick sắp đến Cáp Á Lợi, khôn trạch cùng nghi đều tranh thủ đến sân bay đón mong có thể lọt vào mắt xanh của vương tử. Nhưng thấy Uy Tử Cầm chẳng mấy để tâm đến sự kiện này, xem ra hai biểu huynh muội bọn họ không quá hòa hợp.
Xe dừng lại trước cửa trung tâm thương mại, Uy Tử Cầm kéo Hạ Trọng Hiểu cùng mình vào trong, hai tay đan chặt không rời. Bản thân Hạ Trọng Hiểu cũng không phát giác mình và Uy Tử Cầm đang nắm tay, mắt nhìn quanh quất tìm kiếm một cửa hàng bán Doraemon.
Còn nghĩ sẽ bị kéo vào một cửa hàng quần áo, nào ngờ Uy Tử Cầm lại kéo nàng đến trước một tiệm trà sữa.
“Gọi tất cả.”
Đầu Hạ Trọng Hiểu to như cái đấu: “Tất cả? Ngươi uống hết sao?”
“Ngươi uống.”
Hạ Trọng Hiểu nhảy dựng lên: “Ta không thể uống nhiều như vậy!”
“Thích gọi gì thì gọi, ta ở bên kia chờ ngươi.”
Cứ như vậy bị vứt ở trước tiệm trà sữa, Hạ Trọng Hiểu ôm ví tiền của Uy Tử Cầm vào trong gọi những món mà mình thích nhất. Một lần gọi ra ba ly, trong đó có một hồng trà dành riêng cho Uy Tử Cầm, rút thẻ tín dụng hoàng gia để thanh toán. Vui vẻ ôm trà sữa đến cửa hàng bánh ngọt ở đối diện, không ngờ Uy Tử Cầm đã gọi món, nhìn sơ qua một lượt đều là những món nàng thích ăn.
Đặt ly hồng trà trước mặt Uy Tử Cầm: “Của ngươi.”
“Uống hai ly?”
Hạ Trọng Hiểu cảnh giác kéo trà sữa vào lòng giống như sợ Uy Tử Cầm cướp mất: “Phải, một mình ta uống hai ly.”
“Không phải một mình ngươi uống ly dành cho ba người sao?”
Mặt bánh bao tức thì đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận rống: “Ta không có!”
Uy Tử Cầm nhướn mày, hiển nhiên không tin lời Hạ Trọng Hiểu nói, bất quá cũng không truy cứu thêm.
Có một loại người mồm than béo nhưng không thể ngừng ăn được, điển hình chính là Hạ Trọng Hiểu. Biết rõ ăn bánh ngọt còn uống trà sữa sẽ béo đến lăn nhưng vẫn cho vào miệng, lòng đau như cắt, hưởng thụ hạnh phúc trong nước mắt đầm đìa.
Bản thân không thích đồ ngọt nên Uy Tử Cầm chỉ ăn một chút thì dừng lại, yên tĩnh quan sát Hạ Trọng Hiểu lang thôn hổ yết giải quyết một bàn đầy bánh ngọt.
“Uy, sao ngươi không ăn?” Hạ Trọng Hiểu liếm sạch thìa đến bóng loáng, hảo tâm đẩy một dĩa bánh về phía Uy Tử Cầm: “Tiramisu là chiêu bài của tiệm này đấy.”
Uy Tử Cầm khoát tay cự tuyệt: “Ta không thích đồ ngọt.”
“Vậy ngươi gọi nhiều như vậy làm gì, ta cũng đâu ăn hết.”
Miệng nói không ăn hết mà trên bàn đã chất hai ba dĩa được liếm sạch bóng, Uy Tử Cầm cũng không vạch trần, tùy tiện tìm lý do: “Thuận miệng gọi.”
Hạ Trọng Hiểu rất không hài lòng việc nàng lãng phí tiền bạc như vậy: “Không ăn thì gọi làm gì, lần sau ta tự mình đi gọi món, ngươi chỉ việc ngồi chờ ăn là được.”
Rõ ràng là chờ tính tiền, Uy Tử Cầm gật gù hai cái thỏa hiệp, tiếp tục nhìn Hạ Trọng Hiểu giải quyết nốt hai dĩa bánh ngọt còn lại. Ăn xong Hạ Trọng Hiểu đứng dậy thanh toán, tò mò không biết tài khoản của Uy Tử Cầm còn bao nhiêu tiền, nhỏ giọng thì thầm với nhân viên đứng quầy.
“Tiểu ca ngươi giúp ta xem số dư còn bao nhiêu.”
Nhân viên nhìn vào màn hình hiển thị, chân thành đáp: “Còn hơn sáu trăm vạn*.” (600 vạn tệ khoảng hơn hai tỉ đồng)
Hạ Trọng Hiểu lặng lẽ hít một hơi đau lồng ngực, tay run run cầm lại thẻ tín dụng, trộm nhìn Uy Tử Cầm vẫn đang bình tĩnh ngồi chờ nàng thanh toán. Lúc này Hạ Trọng Hiểu chỉ muốn một chưởng chụp chết Uy Tử Cầm rồi trộm thẻ tín dụng chạy trốn.
Nhìn qua dàn cận vệ hùng hậu, tạm thời gác lại kế hoạch chụp chết công chúa, ngoan ngoãn đi báo cáo tình hình: “Thanh toán xong rồi.”
Uy Tử Cầm đứng dậy, quay sang nhìn Hạ Trọng Hiểu: “Còn đói không?”
“Không còn, no muốn bể bụng.”
Miễn cưỡng hài lòng với câu trả lời này, tiếp tục kéo Hạ Trọng Hiểu đi dạo quanh khu mua sắm cho dễ tiêu. Nhưng trong đầu Hạ Trọng Hiểu chỉ nghĩ đến thẻ tín dụng, có lần nàng vạch ví kiểm tra thấy bên trong có khoảng năm sáu thẻ như vậy, nếu thẻ nào cũng mấy trăm vạn vậy thì nàng đang cầm rất rất rất nhiều tiền a!!
Hai mắt tức thì lóe sáng, mấy trăm vạn tệ thì mua được mấy ngàn thậm chí là mấy triệu Doraemon!!
Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên cả người đều bị Uy Tử Cầm ôm chặt trốn sau tường một cửa hàng. Sau đó là một tiếng đoàng thật lớn, cả trung tâm thương mại bùng nổ tiếng la hét, người dân đi mua sắm sợ hãi ôm đầu bỏ chạy tán loạn.
Hạ Trọng Hiểu hít thở không thông, sợ đến run lẩy bẩy: “C-Có… có tiếng súng…”
Uy Tử Cầm ấn đầu Hạ Trọng Hiểu vào ngực mình, đột ngột rút súng ra bắn một phát, tên cầm súng trường trốn sau một cửa hàng cách đó mười mét ngã lăn ra sàn. Cận vệ bóp cò liên tục, tiếng nổ đùng đoàng thay nhau vang lên giống như tiếng gào thét đoạt mạng từ dưới âm ti.
Máu bắn ra sàn, người dân hỗn loạn bò ngổn ngang trên đất, sợ đến khóc la kêu cha gọi mẹ.
Tim trong ngực binh binh đập vang, Hạ Trọng Hiểu sợ đến cả người co rúm, bưng tai gục đầu trốn vào lòng Uy Tử Cẩm. Một loạt tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên nhỏ dần rồi dừng hẳn, cận vệ di chuyển dần đến chỗ công chúa điện hạ, cảnh giác đưa mắt nhìn bốn phía.
Thống lĩnh đổ một đầu mồ hôi lạnh, hắn không nghĩ sẽ có người ám sát công chúa nên mới buông lỏng cảnh giác. Cũng may công chúa kịp thời phát hiện, bằng không phát súng vừa rồi của sát thủ thật sự bắn trúng nàng.
“Công chúa không sao chứ?”
Uy Tử Cầm giữ nguyên tư thế ôm chặt Hạ Trọng Hiểu trong lòng, xác định xung quanh an toàn mới đỡ nàng đứng dậy. Hiểu béo ở trong ngực nàng run rẩy đến lợi hại, hai chân nhũn như bùn, khẩn trương nắm chặt vạt áo trước ngực nhăn nhúm một mảng.
“Không sao rồi.”
Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên, hai mắt ẩm ướt, run rẩy mở miệng: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói không sao rồi.”
“A?” Mặt bánh bao nháy mắt trắng bệch, khẩn trương sờ tai mình: “Không nghe, ta cái gì cũng không nghe thấy.”
Uy Tử Cầm so với nàng còn khẩn trương hơn: “Làm sao? Sao lại không nghe thấy? Ngươi tai có đau không?”
Thống lĩnh đổ một đầu mồ hôi lạnh: “Có thể do âm thanh của súng quá lớn ảnh hưởng đến tai của Hạ tiểu thư, vẫn nên quay về biệt thự bảo đảm an toàn rồi tính tiếp.”
Mặc dù không nghe Uy Tử Cầm và thống lĩnh nói cái gì nhưng Hạ Trọng Hiểu đoán có thể là đang nói về nguyên nhân nàng không nghe được. Hé môi định nói lại nhìn thấy một đốm đỏ kì lạ xuất hiện trên ngực áo Uy Tử Cầm, thử phủi một cái tuy biến mất nhưng sau đó vẫn xuất hiện. Nghi hoặc nhìn về phía trước, phát hiện một người đang núp ở cách đó không xa, động tác giống như đang ngắm bắn.
Trong đầu không kịp nghĩ gì đã xoay người ôm chầm lấy Uy Tử Cầm, hoảng sợ nhắm tịt mắt lại.
Uy Tử Cầm phát hiện bất thường, thấy đốm đỏ trên đỉnh đầu Hạ Trọng Hiểu lập tức rút súng bắn về phía trước. Loạt động tác nhanh chưa đến vài giây, tên sát thủ ngã lăn ra chết, cận vệ trừng trừng mắt không kịp hoàn hồn.
“Công chúa!”
Uy Tử Cầm hổn hển thở dốc, sờ soạng Hạ Trọng Hiểu ở trong lòng kiểm tra xem nàng có bị thương hay không. Cũng may là kịp thời phát hiện, bằng không nữ nhân này thật sự vì nàng mà xảy ra chuyện.
“Đừng sợ, ta đưa ngươi về.”
Không biết Uy Tử Cầm nói gì nhưng xem ra nguy hiểm đã được giải trừ, đốm đỏ cũng biến mất, Hạ Trọng Hiểu lén lút thở hắt ra một hơi.
“Cử vài người ở lại thu dọn, báo tình hình đến cục cảnh sát gần nhất bảo bọn họ điều tra xem kẻ nào phái sát thủ đến.”
“Tuân mệnh!”
Lạc Uyển cùng thống lĩnh đi trước mở đường đưa công chúa quay lại xe hơi, một đường chạy về biệt thự hoàng gia. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, bọn họ hoàn toàn không kịp trở tay, trong lòng vẫn còn dư vị hoảng sợ.
Hạ Trọng Hiểu hai chân nhũn thành bùn không đi nổi, Uy Tử Cầm đích thân ôm nàng quay về phòng, gọi cả tiên sinh đến kiểm tra.
Tin tức công chúa bị ám sát truyền khắp biệt thự, mọi người sợ đến thất hồn lạc phách. Vội vàng tăng cường người bảo vệ sâm nghiêm tránh sát thủ trà trộn vào trong biệt thự. Tiên sinh được lệnh đến xem vết thương, còn cho rằng công chúa bị thương, nào ngờ người được khám bệnh lại là một khôn trạch Cáp Á Lợi.
“Nàng sau khi nghe tiếng súng thì tai không nghe được nữa, ngươi xem thế nào.”
Tiên sinh cầm đèn soi vào tai Hạ Trọng Hiểu, thử nói mấy câu nhưng không nhận được phản ứng: “Âm thanh của súng quá lớn khiến Hạ tiểu thư bị điếc tạm thời, thời gian này chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi uống thuốc và đeo nút bịt tai, qua một thời gian sẽ ổn định trở lại.”
“Vậy thì tốt, ngươi đi chuẩn bị đi.”
“Tuân mệnh.”
Tiên sinh cùng hai người khác lần lượt rời khỏi phòng, lát sau quay lại với một phần thuốc và nút bịt tai chuyên dụng. Hạ Trọng Hiểu uống xong thuốc thì tai cũng đỡ nhức, nhưng cái gì cũng không thể nghe thấy tránh không khỏi lo sợ.
“Tử Cầm có khi nào ta vĩnh viễn nghe không được không?”
Uy Tử Cầm vỗ vào trán nàng một cái, tay luồn ra sau lưng đỡ nàng nằm xuống giường.
“Ta sợ, có phải bác sĩ nói kết quả không tốt nên ngươi mới giấu ta?”
Thấy Hạ Trọng Hiểu kiên trì không tha, Uy Tử Cầm đành lấy điện thoại nhập một dòng chữ rồi đưa đến trước mặt nàng.
[Không vấn đề, uống thuốc vài hôm sẽ khỏi, bây giờ đi ngủ đi.]
Hạ Trọng Hiểu bĩu môi, kéo điện thoại xuống: “Ngươi lừa ta! Chỉ uống thuốc là có thể khỏe thật sao?”
Trán lại bị vỗ một cái đau điếng, trên màn hình hiển thị một dòng khác: [Ngươi ban nãy liều mình đỡ đạn cho ta còn không sợ chết lại sợ điếc sao?]
Mặt bánh bao phừng một cái hồng thấu đến lỗ tai, tức giận đá Uy Tử Cầm mấy cái: “Ta mới không đỡ đạn cho ngươi!”
Nói xong liền nằm xuống kéo chăn giả vờ đi ngủ.
Uy Tử Cầm cũng nằm xuống bên cạnh kéo nàng vào lòng, ở trên tuyến thể hôn một cái, thoải mái hưởng thụ hương thơm ngọt ngào từ người trong ngực mang lại. Hạ Trọng Hiểu hơi rùng mình, thúc khuỷu tay vào người Uy Tử Cầm cảnh cáo, rồi yên tĩnh nhắm mắt dỗ bản thân vào giấc ngủ.
“Đồ ngốc.” Đối diện với cái gáy duyên dáng của Hạ Trọng Hiểu mà thì thầm: “Ta không sợ chết, chỉ sợ ngươi bị thương. Lần sau không cho phép ngươi chắn đạn cho ta, ngươi nho nhỏ thân thể này trúng một viên đạn nhất định sẽ chịu không nổi.”
Đáng tiếc những lời này Hạ Trọng Hiểu không thể nghe thấy.