Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 25: Đa Lạp Phát Tình




Con người Uy Tử Cầm có tính cách khiến Hạ Trọng Hiểu rất ngưỡng mộ, chính là nói được làm được. Chẳng biết là tốt hay xấu, nhưng với nàng bây giờ thì không tốt chút nào.

Hai người đang quen thuộc đột nhiên biến thành xa lạ, trong lòng vừa thấp thỏm vừa thất vọng, chỉ mong những gì vừa xảy ra đều là một giấc mộng, tỉnh dậy mọi thứ vẫn như cũ. Suy nghĩ của Hạ Trọng Hiểu rất đơn thuần, đối với lời hứa chỉ tin ba phần, đối với mối quan hệ mới đều giữ xa cách vừa đủ. Bằng hữu đều cho rằng nàng là con người dễ hiểu, nhưng thật ra những gì họ hiểu về nàng chỉ có ba phần đúng. Là ba phần nàng nguyện ý giao ra, nhưng với Uy Tử Cầm, đối phương bắt được ở nàng không chỉ có ba phần này.

Tựa hồ đều bị nhìn thấu, chẳng có gì che giấu nổi ánh mắt của Uy Tử Cầm.

Phát giác Hạ Trọng Hiểu suốt buổi học rầu rĩ, Lạc Uyển lấy hết dũng khí quay lại, bàn tay nắm thành đấm đặt trên quyển bài tập số học.

“A Uyển?”

“Mở ra.”

Mặc dù không hiểu công chúa muốn làm cái gì nhưng Hạ Trọng Hiểu vẫn nghe theo, từ từ gỡ ngón tay thon dài của nàng, phát hiện trong lòng bàn tay có viết chữ. Loại chữ này Hạ Trọng Hiểu thấy qua, là chữ Thổ Áo, nàng dĩ nhiên không biết nó có ý nghĩa gì.

“Cái này.”

“Đọc theo ta.”

Lạc Uyển nghiêm túc chỉ vào hai chữ trong lòng bàn tay, hướng dẫn Hạ Trọng Hiểu cách đọc chữ Thổ Áo. Mặc dù nghe không hiểu nhưng vẫn tin tưởng đọc theo, dù sao công chúa điện hạ cũng không nhàn rỗi đi trêu chọc nàng làm gì.

“Khẩu ẩm chưa chuẩn, đọc lại đi.”

Hạ Trọng Hiểu đọc muốn líu cả lưỡi, ngây ngốc nhìn Lạc Uyển: “Hai từ này nghĩa là gì?”

“Là vui vẻ.” Lạc Uyển xoay bàn tay về phía nàng, ôn nhu tri kỉ nói tiếp: “Đã nói vui vẻ nhất định không được phiền muộn, mau mau cười lên đi.”

Bày nhiều trò như vậy hóa ra là muốn nàng vui vẻ, trong lòng Hạ Trọng Hiểu vô cùng ấm áp, hướng Lạc Uyển cười đến không thấy hai mắt. Mỹ nhân là một loại phong cảnh, vô pháp rời mắt khỏi gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập tiếu ý, tựa như đang ngậm một viên đường trong miệng, tâm tình đặc biệt vui sướng lạc vào mỹ cảnh.

Bất quá trong lòng Hạ Trọng Hiểu lại nghĩ nếu nàng cười với người khác thì Uy Tử Cầm sẽ thế nào, tò mò quay đầu nhìn thử, vạn vạn không ngờ người kia đầu vẫn thủy chung áp lên bàn ngủ. Buồn bực bĩu môi, không gặp thì không gặp, nàng cũng không rảnh mỗi ngày mang bánh ngọt theo dỗ dành.

“Công chúa, cái này cho ngươi.”

Lấy hộp bánh gato đưa về phía Lạc Uyển, Hạ Trọng Hiểu đè thấp giọng nói: “Cái này ăn rất ngon, đảm bảo ngươi sẽ thích.”

Kim Nhuận Ngọc chẹp miệng nhìn theo: “Ta cũng muốn ăn.”

Gói bánh quy thẳng thắn rơi trước mặt, bạn cùng bàn cong mắt cười: “Của ngươi.”

Môi Kim Nhuận Ngọc bĩu dài cả tấc nhưng vẫn ngoan ngoãn xé gói bánh quy ra ăn, có vẫn tốt hơn không, lần tới nhất định bảo Hạ Trọng Hiểu mua nhiều hơn cho nàng.

Lạc Uyển không nghĩ Hạ Trọng Hiểu sẽ cho mình bánh ngọt, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa phòng học, cận vệ hoàng gia vẫn đang chỉnh tề quan sát hành lang. Giờ tự học không có giáo viên trông chừng, Lạc Uyển nhanh như chớp tiếp nhận hộp bánh, theo hướng dẫn của Hạ Trọng Hiểu mà ăn miếng bánh kem đầu tiên trong đời.

Ở Thổ Áo không phải không có bánh kem, nhưng trong hoàng gia bánh kem là một món rất có hại cho sức khỏe và hạn chế dùng đến mức thấp nhất. Đến cả sinh nhật cũng ăn bánh bột dẻo truyền thống, nhiều người nhìn vào không biết còn nghĩ sống trong hoàng thất sơn hào hải vị gì cũng đều nếm qua.

Nhìn thấy Lạc Uyển hào hứng ăn bánh kem khiến Hạ Trọng Hiểu nhớ đến Uy Tử Cầm lần đầu ăn bánh kem cũng có dáng vẻ mừng rỡ như vậy. Cảm giác hai người này sống ở Thổ Áo quá khổ, được đến Cáp Á Lợi liền trở về nguyên bản hoạt bát thích ăn ngon ngủ kĩ. Nói đi cũng phải nói lại, sự tồn tại của công chúa chính là nút thắt quan trọng gắn kết giữa Thổ Áo và Ba Lạc Tân, mọi người tất nhiên phải bảo vệ thật tốt mà cấm nàng ăn đồ linh tinh.

“Ngon thật.” Lạc Uyển đè giọng xuống mức thấp nhất: “Món ngọt này gọi là gì vậy? Ta chưa từng nhìn thấy.”

“Là bánh gato, thứ này ăn ngon nhưng dễ béo.”

Thu dọn giấy gói bánh trên bàn, Hạ Trọng Hiểu quét mắt nhìn đồng hồ trên tường, còn khoảng mười phút sẽ tan học. Tranh thủ trước khi tan học thủ tiêu hộp bánh rồi đi vệ sinh, nàng uống quá nhiều nước còn không giải quyết sẽ phải chờ thêm mười phút đạp xe về nhà nữa. Thảm hơn là bị Hạ Tề Ngọc phát hiện mà cố tình chạy vào chỗ xốc nảy khiến nàng suýt xả ra quần, càn nguyên đúng là sinh vật xấu xa nhất thế giới.

“Ta đi vệ sinh, ngươi ăn xong bỏ ở đấy ta sẽ dọn cho.”

Gấp nhỏ vỏ hộp rồi ra ngoài đi vệ sinh, vượt qua đội cận vệ canh gác chặt chẽ trước cửa lớp, vòng qua hành lang bên trái để đến phòng vệ sinh. Phát giác có ai đó đang nhìn theo, Hạ Trọng Hiểu quay đầu nhìn lại nhưng chỉ thấy đoạn hành lang vắng vẻ không một bóng người.

Cảm giác bất an đột ngột trỗi dậy, tranh thủ chạy nhanh vào phòng vệ sinh, mong là bên trong sẽ có người. Quả nhiên trong phòng có ba bốn người đang rửa tay, vài người khác ngồi dựa lưng vào tường chờ hết tiết rồi đi về. Trong lòng hòa hoãn một chút, Hạ Trọng Hiểu nhanh chóng chui vào một phòng, tiện tay ném vỏ hộp giấy vào thùng rác bên cạnh.

Bên ngoài vẫn có tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, Hạ Trọng Hiểu giải quyết xong liền xả nước kéo váy, trong đầu nghĩ ngợi rốt cuộc ban nãy có người theo dõi nàng không?

“Lão thất bị đánh nhập viện rồi, lần này ta không tha cho nó đâu.”

Lòng Hạ Trọng Hiểu lộp bộp, hé cửa nhìn thử ra bên ngoài, phát hiện có một đám người khác đứng trong nhà vệ sinh. Những người đứng ban nãy đều bị bọn họ cường ngạnh đuổi ra ngoài, loáng thoáng nghe được lão thất chính là người hôm qua Uy Tử Cầm đánh bị thương.

“Lăn nhanh! Các ngươi ra xem giám thị có đi qua đây không?”

“Có, đang có hai người đến.”

Lần này xong rồi, xem chừng là đệ tử của tên hỗn đản hôm qua đến quấy rầy. Hạ Trọng Hiểu định bỏ chạy nhưng bọn chúng đều đứng ở trước cửa, đành phải tìm điện thoại gọi cứu viện.

Phát một tin gửi hết cho ba vị tỷ tỷ, mong là bọn họ có mở chuông điện thoại.

[Tỷ, ta ở trong nhà vệ sinh lầu một, ta gặp chuyện rồi.]

Vẫn không an tâm, Hạ Trọng Hiểu nhấn gọi cho Uy Tử Cầm, nàng từ lớp học chạy qua sẽ nhanh hơn tỷ tỷ từ bên kia hành lang lầu hai chạy xuống.

Không bắt máy.

Lòng nóng như lửa đốt định phát tin cầu cứu thì nhớ đến mấy lời Uy Tử Cầm nói ban nãy, hít một hơi thật sâu, đem điện thoại cất vào trong túi váy. Giám thị hành lang ghé qua mắng chửi đám học sinh trốn học trong nhà vệ sinh nhưng vẫn bỏ đi, tựa hồ không quá quan tâm chuyện học sinh có về lớp học hay không.

Thật sự xong rồi!

Cửa bị ai đó dùng sức đạp mạnh, trước mặt là bốn càn nguyên cao lớn che khuất cả quang cảnh sau lưng. Hạ Trọng Hiểu căng thẳng đứng nhìn bọn họ, không muốn để lộ vẻ khiếp sợ, mắt hạnh hùng hồ trợn to nhưng đáng tiếc chẳng dọa được ai.

“Đồng học, ngươi ở trường này rất có danh, biết không?”

“Các ngươi muốn giống tên hôm qua sao?” Hạ Trọng Hiểu vẫn cố cứng miệng hăm dọa ngược lại bọn chúng: “Hắn ít nhất cũng gãy mấy cái xương sườn đi, đừng quên trong lớp ta có một bạch kim cận vệ, chuyện này nháo lớn có thể xem như quốc gia chi nhục!”

“Làm sao có thể đánh ngươi a? Da thịt non mềm như vậy, mặt nhỏ đáng yêu như vậy, lão thất lão bát cũng chỉ muốn thưởng thức ngươi mà thôi. Bất quá không nghĩ ngươi một cái càn nguyên lại có được nhiều người bảo hộ như vậy, cứ yên tâm, bọn ta rất nhanh sẽ khiến ngươi lòi mặt ra.”

Cảm giác được nguy hiểm, Hạ Trọng Hiểu không bước lùi, ngón tay vẫn đè trên nút khẩn cấp gọi cho Hạ Tề Ngọc.

Bàn tay to lớn vươn ra lướt qua da mặt nhẵn mịn của nàng: “Hẳn đã phát tình qua rồi đi, thân thể này vỡ lòng chẳng biết chịu bao nhiêu khổ. Yên tâm, bọn ta cho ngươi nếm một chút cảm giác cũ, khẳng định sẽ không đau đớn.”

Cảm giác vỡ lòng?

Hạ Trọng Hiểu lần này chết thật rồi, nàng nho nhỏ thân thể làm sao chịu được cảm giác vỡ lòng của càn nguyên, bọn họ thà một đao gϊếŧ chết còn thống khoái hơn. Không để Hạ Trọng Hiểu kịp tiếp thu, bốn người vây quanh đem nàng ấn ngồi xuống nắp bồn cầu, một tên ở phía sau loay hoay chuẩn bị ống tiêm.

“Các ngươi buông ra!” Hạ Trọng Hiểu giãy mạnh hai tay, mắt đỏ ngầu trừng lớn: “Đừng có quá phận, chuyện này truyền ra ngoài các ngươi đều sẽ bị đuổi học!”

“Chỉ tiêm một liều thuốc, trên người ngươi không có vết thương thì lấy bằng chứng gì nói bọn ta ức hiếp ngươi? Hơn nữa…” Tên cầm đầu chỉ về phía đỉnh phòng vệ sinh: “Ở đây không có máy ghi hình, lời ngươi nói cũng xem là một phía.”

Giận đến mức mặt cũng biến trắng, bọn họ biết rõ phòng vệ sinh không bao giờ lắp camera nên mới cố tình đợi nàng vào đây rồi mới hành động, tính toán cẩn thận như vậy hẳn đã lên kế hoạch từ trước.

“Các ngươi thật sự quen hai tên hôm qua?”

Tên cầm đầu quét mắt, gương mặt to bành sáng bừng: “Rất nhiều người muốn xem ngươi diễn trò.”

“Ý tứ gì?” Hạ Trọng Hiểu kích động giãy dụa như con cá chạch: “Ta từ lúc vào trường chưa bao giờ chọc giận ai.”

“Cũng trách ngươi cự tuyệt quá nhiều người, bọn họ trong lòng oán hận cũng là lẽ thường. Cái càn nguyên cùng ngươi tan học là bạn gái đi, nàng tướng mạo không tệ chỉ là gia thế không đủ áp đảo người khác.”

Lúc này Hạ Trọng Hiểu chỉ muốn lôi đầu tên hỗn đản đồn bậy đồn bạ đánh tám trăm cái, con mẹ nó, có biết một lời nói nhảm đủ lấy mạng người khác không!?

“Ngồi yên đi, cái này tiêm vào chỉ đau hai tiếng, sau đó để bọn ta chụp vài tấm gửi đi là ổn.”

Tên thứ năm cũng chuẩn bị xong kim tiêm, dùng ánh mắt ra hiệu đồng bọn ngăn không cho Hạ Trọng Hiểu giãy dụa. Không báo trước một tiếng, đầu kim đâm thẳng vào da thịt mềm mại, dung dịch bên trong từ từ tiến vào cơ thể.

Mặt nháy mắt trắng bệt, cả người mềm nhũn bị hất xuống sàn.

“May mắn cho ngươi hắn năm nay cao khảo sẽ thi vào y dược, tiêm một mũi này rất chuẩn rất nhanh!”

Tiếng cười trầm đục vang vọng, một trong năm tên leo lên bệ nước gắn máy ghi hình rồi cùng đồng bọn rời khỏi hiện trường, đợi khi xong chuyện sẽ vào lấy lại máy.

Mặc dù hoảng muốn chết vẫn cảm thấy may mắn, chí ít đám người này chỉ vì tiền mà làm việc, không đến mức tranh thủ chiếm tiện nghi. Hạ Trọng Hiểu ngồi bệt trên sàn ôm ngực thở hổn hển, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, mười ngón tay run rẩy không có sức lực cố bám vào bệ nước để đứng dậy.

Chết tiệt, cảm giác này không đúng!

Cả người nóng bừng bừng như ngồi trong đống lửa, tứ chi đồng thời vô lực thả lỏng bên hông, trước mặt còn lại là màn sương mờ ảo cùng màu sắc hỗn độn. Đám càn nguyên đó hoàn toàn không biết thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ càn nguyên vỡ lòng lại là thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ kì động dục của khôn trạch. Số lượng khôn trạch quá ít ỏi, không phải nhà nào cũng có khôn trạch mà biết được chuyện này, cái tên tự nhận cao khảo y dược kia nhất định năm nay sẽ rớt thê thảm.

Lấy hết sức lực nhoài người về phía bồn cầu, Hạ Trọng Hiểu thở không nổi, phát tình thời điểm đều phải có càn nguyên bảo hộ bằng không rất dễ thu hút càn nguyên khác đến tiêu kí. Lần đầu phát tình chính là đa thủ hộ bên cạnh, tỷ tỷ ở dưới lầu canh cửa, đợi khi nàng uống xong thuốc mới dám về phòng nghỉ ngơi.

Khí tức lúc này đang rất nhạt, phải càng nhanh càng tốt thoát khỏi chỗ này.

Hạ Trọng Hiểu gọi cho Hạ Tề Ngọc trên dưới hai mươi cuộc vẫn không bắt máy, gọi cho nhị tỷ đại tỷ đều như vậy, ba người này rốt cuộc đang làm gì thế?

Tay che tuyến thể nhích sát vào trong tường, nếu lỡ có càn nguyên nào vào đây nhất định sẽ cảm nhận được tin tức tố của nàng. Trước vẫn khóa cửa phòng vệ sinh lại, lui về một góc, tay bấm gọi cho Hạ Tề Ngọc mà nước mắt không ngừng rơi xuống.

Ngươi mau nghe máy a!

Đầu óc quay cuồng, mắt nhìn đồ vật bắt đầu không rõ, Hạ Trọng Hiểu bấm mạnh tay vào đùi giữ lại tỉnh táo, kiên trì gọi thêm nhưng vẫn không kết nối được. Hoảng đến mức không kịp suy nghĩ đã bấm số gọi cho Uy Tử Cầm, có càn nguyên xuất hiện nàng mới an tâm.

Đây cũng chính là phản ứng bản năng của khôn trạch trước kì động tình.

Gọi đến lần thứ mười, Uy Tử Cầm bên kia mới lười nhác đáp: [Còn năm phút, nói nhanh ta còn về.]

Nghe thấy giọng nói như được cứu vớt khỏi vực sâu, Hạ Trọng Hiểu không nói gì chỉ biết cúi đầu khóc nức nở, ngón tay bấu chặt vào váy thâm tử lui sát vào trong tường.

[Ngươi làm sao rồi?]

Bên kia tiếng nói chuyển sang gấp gáp, nhưng bạn cùng bàn vẫn thủy chung khóc lóc, hoàn toàn không hồi đáp nửa chữ. Mà Hạ Trọng Hiểu lúc này lí trí đều mất gần hết, cúi đầu vùi mặt vào hai cánh tay, điện thoại đánh rơi xuống đất phát sinh tiếng lạch cạch chói tai.

Uy Tử Cầm đẩy ghế chạy qua chỗ Lạc Uyển: “Ban nãy Hiểu Hiểu đi đâu?”

“Hả? À, nàng nói đi vệ sinh, nhưng lâu như vậy vẫn chưa thấy về.”

“Chết tiệt.”

Để lại một câu mắng chửi bằng tiếng Thổ Áo, Uy Tử Cầm xoay người chạy đến phòng vệ sinh tìm thử, lòng như lửa đốt không biết Hạ Trọng Hiểu xảy ra chuyện gì. Lầu một chỉ có một phòng vệ sinh duy nhất không phân nam nữ, dù sao đều là càn nguyên không nhất thiết phải phân phòng cho phiền toái.

Một nhà vệ sinh có trên dưới mười phòng, lúc vào chẳng có ai khác, phân nửa số cửa được đẩy ra. Uy Tử Cầm cảnh giác tiến vào, gọi thử Hạ Trọng Hiểu nhưng chẳng có tiếng phản hồi.

“Hiểu Hiểu, ngươi có ở đây không?”

Càng tiến gần càng cảm giác chỗ này có gì đó kì quái, chính xác là mùi hương rất thơm đột nhiên bao trùm toàn bộ nhà vệ sinh. Uy Tử Cầm thái dương giật mạnh, hoảng hốt bước lùi về sau, lưng va chạm với bồn rửa mặt lạnh lẽo. Khí tức này khẳng định là của khôn trạch, thậm chí còn là cao đẳng khôn trạch vị đạo thơm ngọt mê người.

Dùng tay che kín mũi miệng, cổ họng khô nóng khó nhịn, gian nan tìm nguồn phát ra hương thơm vẫn cố xông vào đại não.

Là phòng vệ sinh thứ ba từ trên xuống.