Đi một mình trên đường lớn, cô cũng không biết mình phải đi đến nơi nào, chỉ đơn thuần biết mình không muốn về nhà.
Bên ngoài mọi người náo nhiệt đều cùng cô không có liên quan.
Đèn đường rực rỡ, dòng xe chạy, người đi, Tình Tình đứng ở đường phố xa lạ, cô không biết mình rốt cuộc đi qua bao nhiêu con đường, chỉ biết mình không muốn dừng lại, đang ở trong cơn gió rét. Cô cứ bước đi thẳng, đi thẳng. . . . . .
Cho tới bây giờ, đứng ở cái nơi xa lạ này, nhìn ngọn đèn lấp lánh, tâm lại mù mờ, ngỡ ngàng không biết nên làm gì? Hiện tại mấy giờ rồi? Tình Tình lấy điện thoại di động trong túi xách ra muốn xem giờ, lại phát hiện điện thoại di động đã sớm bởi vì hết pin mà tự động khóa máy.
Không trách được, cả buổi chiều, điện thoại của cô vẫn không có vang lên.
Cô nghĩ đến sẽ có người nào quan tâm đến cô không? Mộ Dung Trần sao? Anh đối với cô là rất tốt, cô không phải là không biết, đoạn thời gian ở nơi này sự mệt mỏi bên trong dần tiêu tan, cô không biết nên lấy thái độ gì để đối mặt với anh, thậm chí cô vẫn không cho phép mình tha thứ cho anh.
Yêu một người, chính là muốn chiếm giữ như vậy sao? Mặc kệ cô có nguyện ý hay không, không từ thủ đoạn nào, phí hết tâm tư?
Cho nên, giữa bọn họ vẫn không có cách nào đạt được nhận thức chung. Ở chung một chỗ, trừ đối xử lạnh nhạt với anh, cô căn bản cười không nổi.
Quan hệ như vậy, anh nhất định cũng chịu không được.
Chỉ là, đoạn hôn nhân này nên dùng phương thức gì để tiếp tục?
Gió lạnh tận xương tủy đập vào mặt, thổi lên mái tóc dài của cô, cô khép lại áo khoác ngoài, ngẩng đầu lên, hít thở thật sâu không khí mát mẻ, cô tiếp tục từ từ đi dọc theo đường phố, không có phương hướng xác định.
Cô không cách nào làm rõ cảm xúc rất nhỏ trong lòng mình, đi ở cái đường phố quen thuộc này, trước nay chưa bao giờ cô thấy cô đơn và lạnh lẽo như thế.
Khi sắc trời toàn bộ tối xuống, thì cô phát hiện mình đứng ở cạnh trạm xe điện ngầm, giống như một đứa bé bị lạc đường, rất muốn biết nơi đây là nơi nào.
Cô còn có thể đi đi đâu đây? Biết mẹ ở Tiết gia đã ra về, không thể nào trở về, cô cuối cùng vẫn phải trở lại cái lồng giam xinh đẹp của mình.
Khe khẽ thở dài, xoay người liền muốn gọi một chiếc xe để trở về, bỗng một chiếc xe cao cấp phóng không ngừng đến bên cô, làm cho Tình Tình liền giật mình, sợ hết hồn.
Cửa sổ xe chậm rãi mở ra, khuôn mặt quen thuộc tươi cười.
"Tình Tình, em muốn đi nơi nào?" Âu Thánh Nguyên thò đầu ra nhìn vẻ mặt hoang mang của cô gái trước mặt.
"Giáo sư Âu, có thể hay không quấy rầy thời giờ của anh rồi?" Tình Tình ngồi ở một gian phòng ấm áp, tỉ mỉ quan sát, lần trước Mộ Dung Trần có mang cô tới, gian phòng này khá tinh sảo.
Vốn là Âu Thánh Nguyên là muốn đưa cô trở về, kết quả là việc đầu tiên sau khi cô là xe là kéo cô đi ăn cơm, sau đó lại đem cô tới nơi này.
Cô biết Âu Thánh Nguyên sau giờ làm ở trường học, lại về chăm sóc phòng nghiên cứu, Tình Tình lo lắng cho mình sẽ làm trễ nãi thời gian của anh. Hơn nữa, anh không phải chăm sóc bạn gái sao, thế thì thời gian bên cô ấy là bao lâu?
"Sẽ không, làm sao em lại nghĩ như vậy chứ? Anh thấy được tâm tình của em không tốt, thế nào, có phải hay không A Trần khi dễ em không?" Đem đưa rượu lên miệng thưởng thức một ngụm, sau đó anh đuổi phục vụ đi xuống, Âu Thánh Nguyên rót cho mình thêm một ly rượu nữa rồi mở miệng hỏi.
Thật ra thì anh đã lái xe đi theo phía sau cô thật lâu, cô đều không có phát hiện, chỉ là một người không yên lòng đi. Nhìn ra được, tâm tình của cô thật không tốt, cho nên anh không có quấy rầy cô, lại không yên lòng để cô một mình đi dạo lung tung, cứ như vậy lái xe đi theo cô thật lâu.
Như thế nào, cô cũng coi như là học sinh của anh, vừa vợ của bạn tốt anh, anh quan tâm một chút là cần thiết. Ha ha, chủ yếu anh còn là muốn xem xem bọn họ có phải hay không đang cãi nhau.
Nếu không, từ khi cô lên xe đến bây giờ, đã qua hai giờ rồi, trễ như thế không trở về nhà, ông xã yêu thích cô kia sao lại không điện thoại tới đây?
Theo trình độ của bạn tốt quan tâm đến cô, hẳn không phải là như vậy mới đúng a!
Anh thừa nhận anh là thật sự có điểm nhàm chán, chính là muốn nhìn đôi vợ chồng nhỏ này rốt cuộc như thế nào.