Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù

Chương 36




“Hình như hơn mười ngày nay tôi chưa gặp anh ấy, Thiếu Dương, Thiên Ngạo bây giờ đang làm gì, anh ấy rất bận rộn sao?”

Mạch Nhã Kỳ có chút mất mát, Thiên Ngạo dường như rất ít khi chủ động liên lạc với cô, nếu cô không chủ động tìm hắn, phỏng chừng một tháng sau hắn cũng không tìm gặp cô.

“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà nghe nói Thiên Ngạo đang bị thương, hai ngày nay tôi đang muốn đi tìm cậu ta.”

Tả Thiếu Dương nheo cặp mắt đào hoa rạng rỡ lại, mỉm cười, nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, mặt không chút biểu cảm, khéo léo không để lộ tin tức nào.

“Gì cơ? Thiên Ngạo bị thương? Chuyện xảy ra lúc nào, tôi muốn qua thăm anh ấy ngay bây giờ, Thiếu Dương, tôi cúp máy trước!”

Trái tim Mạch Nhã Kỳ lập tức nảy lên một nhịp, vốn cô còn đang trách hắn sao không tìm mình, phải chăng hắn sợ cô sẽ lo lắng cho hắn!

Nhưng hiện giờ hắn bị thương, người hắn cần nhất là cô mới đúng, đúng vậy, nhất định cô phải ở cạnh bên chăm sóc hắn! Chăm sóc đến khi hắn khỏe lại mới được!

Xe chạy như bay đến trang viên Tề gia, Mạch Nhã Kỳ xuống xe liền theo thói quen hướng về phía biệt thự của Tề Thiên Ngạo mà bước tới...

Quản gia cuống quýt nghênh đón: "Mạch tiểu thư, thiếu gia, thiếu gia không có ở đây..."

“Có phải Thiên Ngạo bị thương không?” Mạch Nhã Kỳ thẳng thắn mở miệng, đôi mắt xinh đẹp uy hiếp quản gia.

"Mạch tiểu thư..." Quản gia không nén được lau lau mồ hôi lạnh, lúc này thiếu gia đang ở trong phòng cùng Lạc tiểu thư, nếu Thiếu phu nhân tương lai muốn xông vào thì anh ta nên làm gì đây?

Nhưng mà, dẫu sao người trước mặt mới thật sự là Thiếu phu nhân Tề gia, anh ta không dám đắc tội...

"Mạch tiểu thư, thiếu gia còn đang ngủ, vẫn chưa tỉnh dậy. Thiếu gia chỉ bị thương nhẹ, giờ đã bình phục khá tốt rồi.”

“Giao chìa khóa phòng anh ấy cho tôi, tôi phải đi tìm anh ấy, các người không được đi theo!”

Vành mắt Mạch Nhã Kỳ thoáng chốc đỏ lên, lúc hắn dưỡng thương cô lại không ở bên cạnh hắn, cô thật sự quá vô trách nhiệm rồi!

Quản gia trơ mắt nhìn Mạch Nhã Kỳ lướt qua như cơn gió, không khỏi gấp gáp vò đầu bứt tai, suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định thông báo cho thiếu gia, dù sao... Thiếu gia mới là người nắm giữ quyền sinh quyền sát cái mạng anh ta!

“Cái gì?”

Lạc Tư Mạn lập tức bật dậy như lò xo, cô hốt hoảng mặc quần áo qua loa, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch: “Nhã Kỳ tới rồi, Tề Thiên Ngạo, chúng ta làm thế nào đây, làm thế nào đây?”

Cô gấp đến độ chực khóc, Tề Thiên Ngạo vẫn lười biếng nằm trên giường, một tay kéo cô vào trong ngực: “Sợ gì chứ, sớm muộn gì cũng phải biết...”

“Không được! Tề Thiên Ngạo, nếu anh để Nhã Kỳ biết tôi ở đây, tôi lập tức chết cho anh xem!”

Lạc Tư Mạn gấp đến độ nước mắt như mưa: "Tề Thiên Ngạo, nơi này không có cửa khác không, tôi trốn ra ngoài trước...”

“Thiên Ngạo!” Giọng nói của Mạch Nhã Kỳ đột nhiên vang lên ngoài cửa, mang theo cả sốt sắng và nghẹn ngào...

Lạc Tư Mạn ngay lập tức ngồi ngốc ở trên giường, cô đã từng nghĩ tới khi Mạch Nhã Kỳ phát hiện ra chuyện cô là tình nhân của Tề Thiên Ngạo ngàn vạn lần, nhưng chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ có một ngày cô ấy bắt gặp cô và Tề Thiên Ngạo cùng ở trên giường!

“Thiên Ngạo, em muốn vào phòng anh, Thiên Ngạo, sao anh bị thương mà không nói cho em biết? Em rất lo cho anh đấy anh biết không?” Mạch Nhã Kỳ bỗng chốc không kìm được khóc lên...

Tiếng khóa cửa bị vặn mở ngay lập tức vang lên, Lạc Tư Mạn đúng lúc đó nhảy dựng lên, cô chỉ có một suy nghĩ trong đầu là không thể để Nhã Kỳ phát hiện ra cô, dứt khoát không thể...

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Lạc Tư Mạn chỉ kịp đẩy tay Tề Thiên Ngạo ra thật nhanh rồi trốn vào phòng tắm...

“Nhã Kỳ...” Giọng nói của Tề Thiên Ngạo vang lên gần như cùng lúc với tiếng đóng cửa của Lạc Tư Mạn, Mạch Nhã Kỳ nghi hoặc nhìn về phía phòng tắm, “Thiên Ngạo, phòng anh còn có người khác sao?”

Tề Thiên Ngạo lười biếng cười cười, vẫy vẫy tay với cô ta: “Sao có thể chứ?”

Mạch Nhã Kỳ bán tín bán nghi bước đến, thật kỳ quái, sau khi cô bước vào rõ ràng thấy có bóng người chợt vụt qua, không lẽ mình hoa mắt sao?

Trong lúc cô đang rối ren nghi ngờ, Tề Thiên Ngạo đã vươn tay kéo cô vào ngực, áp đôi má tuấn dật vào hõm cổ cô: "Sao em lại tới đây, anh không muốn em lo lắng nên muốn giấu em.”

Hắn nhẹ nhàng hôn lên gò má cô, giọng nói ôn nhu khiến người ta say mê...

Lạc Tư Mạn chợt thấy vô lực tựa sau cánh cửa, cắn chặt răng cố gắng ngăn không cho chính mình run rẩy, tại sao, trong giờ phút cô nghe họ nhỏ nhẻ tâm tình như vậy, trong lòng dâng lên một trận nhói đau...

"Nhưng em rất lo cho anh..." Mạch Nhã Kỳ bỗng ôm chặt lấy hắn khóc oà lên: "Em không biết anh xảy ra chuyện, anh phải thật khỏe mạnh nhé, Thiên Ngạo..."

"Nghe lời anh nào, yên tâm đi, anh không sao..." Tề Thiên Ngạo cúi người hôn lên môi cô: "Đừng khóc, em khóc anh sẽ đau lòng..."

Lạc Tư Mạn đột nhiên run lên, mang theo ngổn ngang lưng tựa vào cửa trượt dài cuối cùng ngồi phịch xuống sàn phòng tắm! Cô khóc, Tề Thiên Ngạo sẽ nói không thích, mà Nhã Kỳ khóc, Tề Thiên Ngạo sẽ đau thầm... Cô hiểu rồi, cuối cùng đã hiểu rõ rồi...

“Ai đó? Thiên Ngạo, sao trong phòng tắm lại có tiếng động?” Mạch Nhã Kỳ giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, có chút kinh ngạc hỏi...

Lạc Tư Mạn co rúm lại trên sàn phòng tắm lạnh như băng, mơ hồ nghe được lời của Nhã Kỳ, trong lòng không khỏi căng thẳng, nước mắt cũng không nhịn được nữa mà rơi xuống!

Cô giống như một tiểu tam trốn chui trốn lủi trong phòng tắm lạnh như băng, chỉ mặc một cái áo ngủ vừa ngắn vừa nhỏ, xấu hổ như vậy, mất mặt như vậy, Lạc Tư Mạn, sao mày có thể suy đồi đến vậy?

Người đàn ông kia là hôn phu của người bạn thân nhất với mày, tại sao mày không dứt khoát rời khỏi hắn?

Mày còn mê luyến hắn, thậm chí còn ở trong ngực hắn an tâm ngủ? Lạc Tư Mạn, mày còn là người không? Nhã Kỳ đối tốt với mày như vậy, nếu cô ấy biết chắc chắn sẽ đau đớn tột cùng...

Nhưng bây giờ mình nên làm gì đây? Lạc Tư Mạn lẩm bẩm trong đầu, chẳng lẽ bị Nhã Kỳ phát hiện rồi để cô ấy thản nhiên mắng cô đánh cô ư?

Tề Thiên Ngạo sẽ can ngăn sao? Tối qua khi hỏi hắn, hắn cơ bản không thèm để ý đến những người phụ nữ khác vì hắn mà bị thương, nhưng giờ hắn sẽ cân nhắc đến cô ấy.

"Em nghe nhầm chăng?" Tề Thiên Ngạo dùng một tay ôm cô vào trong ngực, cười trêu chọc: "Bảo bối, chả lẽ em cho rằng trong phòng còn giấu nữ nhân khác sao? Chồng em bị thương nặng như vậy, em xem, kể cả có tà tâm cũng không có lươn lẹo vậy chứ..."

Mạch Nhã Kỳ cười phì một tiếng, thu lại ánh mắt rồi hôn một cái thật sâu lên mặt hắn "Đáng ghét, anh là chồng ai cơ? Em cũng chưa nói chắc chắn sẽ gả cho anh..."