Tề Thiên Ngạo khẽ vỗ tay không khỏi đắc ý với con mắt của mình, món đồ nhỏ của hắn tối nay nhất định sẽ xinh đẹp nhất!
Thay xong đôi giày thủy tinh CHANNEL, hắn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi mới khẽ nắm tay cô, đôi mắt thâm thúy hơi lóe lên: “Món đồ nhỏ, nhớ kỹ, đêm nay em là người tình của anh. Cho dù gặp ai thì em vẫn là người tình của anh!”
Không phải Triệt của mình.
Không phải Triệt của mình…
Thay xong đôi giày thủy tinh CHANNEL, hắn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi mới khẽ nắm tay cô, đôi mắt thâm thúy hơi lóe lên: “Món đồ nhỏ, nhớ kỹ, đêm nay em là người tình của anh. Cho dù gặp ai thì em vẫn là người tình của anh!”
Lời của hắn khiến Lạc Tư Man bất giác run lên, lúc ngẩng đầu nhìn hắn hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh và điềm nhiên như không có việc gì, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười...
Lạc Tư Man hoảng hốt, người đàn ông này rốt cuộc khuôn mặt nào mới là thật?
Ngồi trên xe, cả đường đi hắn chỉ nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì, không có hành động gì khinh bạc cô. Mượn ánh sáng mờ mờ xuyên qua từ ngoài cửa sổ xe, Lạc Tư Man lén nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Đây là người đàn ông đã cưỡng hiếp cô, làm nhục cô, người đàn ông khiến cô vạn kiếp bất phục, là người đàn ông khiến vở kịch cuộc đời cô đổi hướng, cô hận hắn...
Đúng vậy, đời này người cô hận nhất là hắn, thế nhưng cô chỉ có cách ngoan ngoãn phục tùng mới có thể tự cứu bản thân mình từng chút một!
Hàng lông mi dài của hắn hơi vểnh lên, khóe môi cũng mang theo một đường cong uyển chuyển, Lạc Tư Man nhìn sững... Rõ ràng là một khuôn mặt vô hại cơ mà!
“Nhìn cái gì? Đẹp trai không?”
Tề Thiên Ngạo bỗng nhiên nắm chặt tay cô, đặt tay cô vào lòng mình, đôi mắt mở ra khẽ liếc xéo cô, cô ngại ngùng như làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, thận trọng nhìn hắn...
Cúi đầu bắt được bờ môi cô, đi thẳng xuống, mút thật mạnh để lại dấu hôn đỏ thẫm nơi cần cổ thon dài của cô, Lạc Tư Man không khỏi quýnh lên, không có gì che chắn cả, vậy chẳng phải bị người ta nhìn thấy hết cả sao?
Nhưng hắn vẫn không buông tha cho cô, hắn ôm cô vào lòng, ngón tay đã thăm dò vào trong vạt váy của cô, xoa nắn cánh hoa của cô qua chiếc quần lót viền ren...
“Không muốn... ở đây!”
Cô như con mèo nỉ non, cảm nhận được sự mẫn cảm và ẩm ướt bên dưới...