"Lâm Thục Mẫn, đây
chính là chuyện mà một vãn bối như bà nên làm sao?" Nhìn Tình Tình chạy
như bay về phòng, Thái Chi Lan quay người lại lạnh lùng nhìn bà ta.
"Chị dâu, chị cũng không thể bởi vì cô ta là vợ của con trai mình mà cứ che
chở cho cô ta như vậy chứ? Chính cô ta làm chuyện sai trái, em cũng chỉ
là trách mắng đôi câu thì có lỗi gì sao? Cái tạp chí này, chắc chị cũng
thấy rồi chứ? Hiện tại bên ngoài có bao nhiêu người đang muốn xem chuyện cười của nhà Mộ Dung chúng ta đấy?"
Lâm Thục Mẫn bình thường dù
thế nào cũng không dám lên tiếng như vậy. Nói gì thì bà ta cũng là thiên kim tiểu thư gả vào nhà Mộ Dung, mặc dù trong nhà Mộ Dung này địa vị
của bà ta luôn thấp hơn Thái Chi Lan một chút. Nhưng mà đối với việc
suốt ngày phải ở thế hạ phong luôn làm cho bà ta luôn thấy bất mãn thì
hôm nay rốt cuộc cũng bắt được chuyện của con bé Tình Tình này. Sau
chuyện này bà ta có cảm giác mình hình như mình có thể đứng thẳng lưng
được rồi.
Bởi vì chuyện này của Tiết Tình lại có liên quan đến
đối tượng kết hôn của con gái bà cũng là người mà nó vô cùng yêu. Chỉ
riêng điểm này thôi cũng đủ để cho bà càng thêm bất mãn muốn đại náo một trận rồi.
"Cầm nhi, cái này tạp chí là từ đâu mà có?" Thái Chi
Lan không để ý tới lời nói của Lâm Thục Mẫn, ngược lại lại quay sang hỏi Mộ Dung Cầm. Nhà Mộ Dung chưa bao giờ đặt loại tạp chí lá cải này,
người giúp việc trong nhà cũng sẽ không xem loại báo này, cho dù thật
muốn xem cũng không thể nào trong lúc đang làm việc mang ra mà xem được.
Trừ phi là có người cố ý mang ra đây!
"Bác à, cái này là. . . . . ." Mộ Dung Cầm bắt đầu có chút thấp thỏm không
yên, cái này là lúc sáng sớm cô nhận được điện thoại của Tiết Tinh Tinh
nói là có thứ rất quan trọng muốn cho cô xem, bảo cô phải đi ra ngoài
một chuyến.
Lúc bắt đầu cô cũng không muốn quan tâm Tiết Tinh
Tinh sẽ cho mình xem cái gì, nhưng cuối cùng cô ta lại nói chuyện này có liên quan đến Bách Lâm và Tình Tình nên cô cuối cùng cũng không kìm chế được muốn biết chuyện gì đã xảy ra nên mới đi ra ngoài.
Cô không nghĩ tới Tiết Tinh Tinh lại đưa cho mình quyển tạp chí kia, vô cùng tức giận kèm theo bất mãn nên cô cũng không có tâm tình đi chất vấn cô ta
từ nơi nào lại có được quyển tạp chí này. Trong lòng tràn đầy ghen tỵ
cùng bất mãn cô chỉ nghĩ tới việc phải về nhà thật nhanh để tìm Tiết
Tình hỏi cho rõ ràng.
Mặc dù biết những tạp chí bát quái này luôn soi mói đời tư của người khác nhiều khi cũng không đúng sự thật nhưng
vì để hấp dẫn con mắt của người đọc nhiều hơn thì chuyện gì mà bọn họ
chẳng dám viết.
Nhưng mà trong hình chính là hai người bọn họ
không có sai, đặc biệt là cái áo khoác ngoài của Tiết Tình, đó là kiểu
mới nhất của Givenchy ở trong nước chỉ có duy nhất một cái.
"Nói
đi, là từ nơi nào có được?" Thái Chi Lan thấy thái độ của Mộ Dung Cầm cứ ấp a ấp úng từ đó đã biết là có gì khác thường. Xem ra thật sự có người cố ý muốn cho nhà Mộ Dung bọn họ mất thể diện!
Mà tòa soạn này
thật sự là muốn nổi danh đến phát điên rồi, tin tức nhà Mộ Dung như vậy
cũng dám viết ra, chuyện này bà sẽ không bỏ qua như vậy đâu!
"Là Tiết Tinh Tinh đưa cho con!" Cuối cùng không chống cự nổi, Mộ Dung Cầm đành phải nói ra.
"Tiết Tinh Tinh?" Thái Chi Lan nhíu mày: "Là em gái cùng cha khác mẹ của Tình Tình?"
Bà nghe nói Tiết Thiệu Trạch đã đem mẹ con bọn họ đuổi khỏi Tiết gia,
chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân này cho nên muốn trả thù Tình Tình?
"Vâng" Mộ Dung Cầm thừa nhận mình thật sự hơi mù quáng. Nhưng là ở trong thế
giới tình cảm này ai lại có có thể duy trì đầu óc tỉnh táo khi nhìn
người mình yêu đi ôm ôm ấp ấp người khác được cơ chứ? Đoán chừng anh Tư
khi thấy cái này lại nổi lên một trận phong ba bão táp rồi, so với hiện
tại chỉ có hơn không kém?
"Chuyện này đến đây là chấm dứt, nhà Mộ Dung nhất định sẽ điều tra rõ ràng! Lâm Thục Mẫn, tôi không muốn nhìn
thấy trong nhà này có người lấy chuyện Tình Tình ra nói! Cầm nhi, con
cũng nên chú ý một chút, khi không rõ chân tướng thì cũng đừng để cho
mình trở thành con cờ của người khác."
Thái Chi Lan nói xong, bảo Quản gia đem tạp chí kia hủy đi sau đó cũng không quay đầu lại quay trở về nhà chính. Đứa nhỏ Tình Tình này không biết có thể chịu được hay
không đây?
Mà lúc này, Tình Tình khi trở về phòng liền đem cửa
phòng khóa trái lại, rèm cửa sổ được kéo xuống hết, cô cũng không có mở
đèn tự chôn mình trong bóng tối.
Cô lẳng lặng ngồi dưới đất, tựa
lưng vào mép giường, đầu gục xuống hai đầu gối, đôi tay ôm thật chặt lấy chân, cả người run rẩy không ngừng.
Từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ xuống hai chân trần, cô bấy giờ mới nhận ra được rằng mình đang rơi lệ, một cảm giác vô lực trước nay chưa từng có thật nhanh bao phủ khắp
người cô.
Mộ Dung Trần chắc cũng thấy được rồi? Bọn họ vẫn còn
đang chiến tranh lạnh, hôm nay lại có tin tức như vậy, anh sẽ nhìn cô
bằng cặp mắt như thế nào đây? Anh sẽ tin tưởng cô sao?
Anh đã
từng tốt như vậy, vừa mới trải qua mấy ngày chiến tranh lạnh làm cho cô
cảm thấy giống như đang sống trong mộng ảo thật thật giả giả, mơ mơ màng màng. . . . . .
Nhưng nếu là mộng cuối cùng cũng sẽ phải tỉnh thôi.
U mê đã qua đi cô lẳng lặng ngồi yên ở đó như người làm từ thạch cao
không có tâm tình, không có suy nghĩ cũng không có biểu hiện gì cứ như
vậy ngây ngốc ngồi dưới đất, mặc cho thời gian đem những khổ sở trong
lòng vô hạn kéo dài. . . . . .
Cuối cùng chỉ còn sót lại một
mình cô mà thôi! Khi còn bé mẹ không thương cô, không cần cô, đến khi
trưởng thành lại bị buộc phải tách ra khỏi người đàn ông vẫn luôn che
chở cho mình, mà người đàn ông cường thế kia vì cô mà chống đỡ cả một
bầu trời hiện tại rốt cuộc cũng đã buông tay không xuất hiện ở bên cạnh, cũng không hề ôm cô dịu dàng như trước nữa. . . . . .
Đúng vậy, một mình. . . . . . Cứ một mình như vậy đi!
Cùng lúc đó.
Tại tầng bốn mươi hai của tập đoàn Mộ Dung, trong phòng của tổng giám đốc đã giăng đầy mây đen.
"Bộp" một tiếng. Mộ Dung Trần tức giận không kềm chế được mà đem cuốn tạp chí
trong tay vứt lên trên bàn, trên trang bìa màu sắc rực rỡ nội dung trong đó đang viết về chuyện hẹn hò bí mật của vợ anh cùng với người tình cũ, thổi phồng chuyện xưa với những tình tiết thật giả lẫn lộn.
"Những người khốn kiếp này thật đáng chết!" Anh hung hăng mắng, cả người bao
trùm trong ngọn lửa tức giận, nhìn Mộ Dung Nghiên đang ngồi trên ghế
nhàn nhã hút thuốc liền cắn răng nghiến lợi nói: "Lập tức đóng cửa ngay
tòa soạn này!"
"Bớt giận đi." Mộ Dung Nghiên vô cùng bình tĩnh
nói: "Mục đích của những người này đơn giản vô cùng, không phải là muốn
gây chú ý đến con mắt của người đọc thôi sao? Sâu hơn một chút chính là
khích bác ly gián tình cảm vợ chồng của cậu mà thôi, về phần. . . . . ." Anh dừng lại hạ thấp giọng: "Người đóng vai nam chính kia, thật đúng là không có gì đáng nói, cậu ta và Tình Tình trước kia đúng là có quan hệ
yêu đương với nhau đấy thôi" Nói chính xác là đã đính hôn nhưng chưa
cưới nhưng khi nhìn thấy gương mặt âm trầm không nói một lời của em trai mình thì Mộ Dung Nghiên tránh không nhắc đến những từ này. Tránh cho
chính mình gặp phải tai ương!
Người đàn ông một khi đã có tham
muốn giữ lấy thì không thể coi thường được! Đặc biệt là em trai thứ tư
của nhà bọn họ, tính tình nóng như lửa có thể gây ra hoả hoạn bất cứ lúc nào! Anh không muốn đi quạt gió thổi lửa để tránh cho Tình Tình phải
chịu tội theo.
"Chuyện như vậy tốt nhất là không đáng đáp lại.
Truyền thông mà nếu có phát hiện mới, tự nhiên sẽ quay đầu đuổi theo tin tức khác, mà người dân cũng rất mau quên . . . . . ." Mộ Dung Nghiên
nhướng mắt, đề nghị.
Cũng không biết lúc nào anh lại có tâm địa
Bồ Tát như vậy! Thế nào mà lại không lập tức sai người đi điều tra mục
đích của tòa soạn kia.
"Em sẽ không từ bỏ ý định đâu. Đối với
chuyện này, sau một canh giờ em muốn biết tất cả nguyên nhân của nó." Mộ Dung Trần nói như đinh chém sắt phủ quyết sạch sẽ đề nghị vừa rồi của
anh mình.
Những thứ ngôn luận kia thật thật giả giả anh có thể
không quan tâm, nhưng tấm ảnh mà bọn họ ôm nhau lại một lần nữa làm cho
anh tổn thương! Anh biết ngày đó bọn họ có gặp mặt, hơn nữa đây còn là
nguyên nhân khiến cho bọn họ lần đầu tiên chiến tranh lạnh thật sự với
nhau, cho tới bây giờ vẫn còn chưa hòa giải, bây giờ lại còn có chuyện
động trời này xảy ra muốn thử nghiệm thêm tính nhẫn nại của anh nữa
chắc?
Rất xin lỗi, Mộ Dung Trần anh chịu đủ rồi!
Dù sao,
không người đàn ông nào có thể chịu đựng được người phụ nữ của mình thân mật quá mức với người đàn ông khác? Hơn nữa bọn họ đã từng là người yêu của nhau!
"Anh xem chuyện này đoán chừng không thoát được quan
hệ với Tiết gia. Cậu không phải nên gọi điện cho cha vợ để thông báo một tiếng hay sao?" Mộ Dung Nghiên đứng thẳng lưng nhắc nhở anh.
Tuần lễ trước, công ty vận tải đường thuỷ lớn nhất của Trương Trọng Khải
cuối cùng đã hoàn toàn đổi chủ, về sau mới biết Đổng sự trưởng của bọn
họ chính là Tiết Thiệu Trạch. Mà cùng lúc đó, người phụ nữ Lữ Bích Viện
đi theo bên cạnh Tiết Thiệu Trạch hai mươi năm lại không cùng hưởng
chung thành quả của ông ta, trong tiệc rượu theo thông lệ chỉ thây Tiết
Thiệu Trạch một mình xuất hiện.
Theo đám chó săn phân tích và xác định mẹ con bọn họ đã rời khỏi Tiết gia, không rõ tung tích.
Cộng thêm mới vừa rồi Thái Chi Lan gọi điện tới, Mộ Dung Nghiên càng thêm
xác định việc này không thoát được quan hệ với mẹ con của Lữ Bích Viện.
Nghe vậy, sắc mặt của Mộ Dung Trần càng âm trầm hơn, nhớ lại những chuyện mà mẹ con nhà kia đã từng làm với Tình Tình.
"Được rồi, cậu định làm gì?" Mộ Dung Nghiên thở dài, anh hiểu rất rõ em trai
của mình, theo cá tính của nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Cho dù nó thật sự có bỏ qua thì những người khác của nhà Mộ Dung cũng sẽ
không vì vậy mà thôi! Sau khi chuyện này xảy ra không lâu thì Mộ Dung
Hàng Nhậm và anh cả Mộ Dung Kiệt đều goi điện thoại tới, ngay cả Mộ Dung Đường đặc biệt phụ trách mảng quan hệ xã hội cũng gọi tới, chuyện này
nếu để cho cậu ta xử lý còn có thể khá một chút?
"Em sẽ làm cho
mỗi người bọn họ hối tiếc không kịp vì đã chọc đến mình." Mộ Dung Trần
lạnh lùng nói: "Trước hết hãy cho người tìm ra mẹ con nhà kia đã."
"Được rồi, anh sẽ đi làm ngay." Mộ Dung Nghiên gật đầu: "Anh về trước đây,
đợi lát nữa tra được kết quả anh sẽ cho người đưa tới đây."
"Đúng rồi, giúp em nói với anh ba một tiếng, đem những thứ tạp chí đã bán
toàn bộ thu hồi về, em không muốn để cho nhiều người đọc được chuyện
này." Mộ Dung Trần nói xong, xoay người đi về phía cửa sổ sát đất, từ
trên cao nhìn xuống những chấm nhỏ đang di chuyển trên đường, ngựa xe đi như nước, thật sâu trong tâm thở hắt ra một hơi.
Mặc dù anh quả
thật rất giận cô có thái độ như vậy đối với mình nhưng đồng thời anh
cũng biết thật ra thì cô không thể nào làm chuyện có lỗi với mình như
vậy được.
Anh thực sự chỉ muốn cho cô tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này chỉ để đổi lấy nụ cười của giai nhân mà thôi.
Nhưng mà gần đây liên tiếp có chuyện phát sinh, anh cũng không biết con đường tương lai của bọn họ rốt cuộc ở nơi nào? Phải đi như thế nào cho đúng
đây?
"Chuyện này A Đường sẽ xử lý tốt." Mộ Dung Nghiên đứng ở cửa văn phòng, giống như là nghĩ ra cái gì nên quay đầu lại nói: "Cậu không phải nên đi về xem vợ cậu một chút hay sao?"
Đáp lại anh chỉ là bóng lưng trầm mặc của cậu em trai.
Cho đến sau khi Mộ Dung Nghiên đi ra ngoài, Mộ Dung Trần mới quay người lại châm một điếu thuốc.
Bây giờ cô sẽ cần anh sao?
Anh không dám xác định! Mặc dù mới vừa rồi mẹ nói sắc mặt cô thật không tốt, đã trở về phòng.
Có lẽ cô không cần anh an ủi, mà chỉ muốn được yên tĩnh một mình mà thôi?
Anh lắc đầu cười khổ không thôi.
Mấy ngày qua cô thương tâm đau lòng anh chưa lần nào đến để an ủi cô bởi vì anh biết mình không phải là người cô yêu?
Người đàn ông một khi đã yêu thì luôn nâng người mình yêu trên lòng bàn tay
mà yêu thương chiều chuộng, chỉ cần họ cảm thấy đáng giá là đủ rồi.
Nhưng khi yêu một người mà người đó lại không yêu mình, mặc dù vẫn yêu cưng
chiều đấy nhưng hình như vẫn cảm thấy có chút không đủ bởi vì bây giờ
lòng của anh đang rất đau.