“Sau khi truyền nước
biển, cũng bắt đầu giảm sốt. Chờ truyền xong chai này, thì tốt rồi” Y tá dù thường xuyên cùng bác sĩ đến nhà Mộ Dung, nhưng nhìn tứ thiếu gia
bình thường rất văn nhã, hôm nay dường như tâm trạng không được tốt,
lòng cũng bắt đầu thấp thỏm không yên.
“Vậy tại sao lại sốt mấy
ngày không hạ?” Giọng nói của anh rõ ràng rất nhẹ, nhưng lọt vào lỗ tai
của y tá giống như thiên quân vạn mã đang gào thét.
Quay đầu
nhìn bác sĩ đang bị tứ thiếu gia lờ đi đứng ở một bên, y tá nuốt nước
miếng một cái: “Thiếu phu nhân là bởi vì cảm lạnh, cộng thêm….”
Y tá nói ấp a ấp úng, khuôn mặt trong phút chốc trở nên đỏ bừng, cô là
một thiếu nữ chưa trải qua chuyện đó, loại chuyện như vậy làm sao nói ra miệng được chứ.
“Thiếu gia, thực ra cũng không có bệnh nặng gì, chỉ là cậu túng dục quá mức, thân thể của thiếu phu nhân không chịu nổi cộng thệm bị cảm lạnh cho nên….” Bác sĩ ngồi ở bên một bên không đành
lòng nhìn thấy vẻ khổ sở của y tá nên trực tiếp mở miệng nói.
Lần trước ông đã nói qua, bảo hắn chú ý một chút. Tốt rồi, bây giờ càng
ngày càng nghiêm trọng. Lão già như ông cũng thật không biết nói mấy
thanh niên bây giờ như thế nào. Không biết kiềm chế là gì cả.
Thói đời cũng thật không công bằng: “Kiềm chế cũng chết mà phóng túng quá
cũng chết” Người đàn ông một khi đã cứng lên, thì không thể nào kiềm chế được, mà thiếu gia nhà bọn họ, giống như được ăn xuân dược, luôn đòi
hỏi vô độ.
Nhưng làm đến trình độ này, cũng thật quá đáng rồi!
Mộ Dung Trần hiếm khi không có lên tiếng phản bác bác sĩ, lần này đúng là anh làm quá mức. Được rồi, anh thừa nhận.
“Bác sĩ, vậy lúc nào cô ấy có thể tỉnh lại?”
“Qua tối nay là không có chuyện gì rồi! Để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt,
khoảng thời gian này tôi sẽ trở lại kê cho cô ấy một phương thuốc điều
dưỡng thân thể, phải bồi dưỡng thân thể thật tốt, sau này sinh con mới
không chịu khổ”
Hầu hạ một con sói cũng không phí sức như thế
này! Những lời này, đương nhiên bác sĩ chỉ nói ở trong bụng, cũng không
dại mà nói ra khỏi miệng mình.
Không bao lâu, giọt nước biển
cuối cùng cũng được truyền xong. Bác sĩ dặn dò một chút chuyện sau đó
cũng mang y tá rời khỏi. Trước khi đi, cũng không quên dùng ánh mắt cảnh cáo Mộ Dung Trần nên an phận một chút.
Tình Tình sau khi từ trong hôn mê tỉnh lại, đã là chuyện của mấy tiếng sau.
Cô mở mí mắt nặng trĩu, trên tay, vì truyền nước biển nhiều ngày nên cảm
thấy hơi đau. Nhưng cô cảm thấy khát nước, thế nhưng trong phòng không
có một bóng người, rèm cửa sổ được kéo lại, căn bản không nhìn thấy rõ
bây giờ bên ngoài là sáng hay tối.
Cô muốn ngồi dậy, lại phát
hiện toàn thân đau đến mức không còn sức lực. Tên đàn ông cầm thú đó,
sau khi biến cô thành bộ dạng như vậy cũng không thấy bóng dáng đâu?
Tủi thân và bất đắc dĩ lại trào dâng trong lòng, tên đàn ông đáng ghét, làm hại cô bây giờ ngay cả muốn đứng lên uống ly nước cũng không được, y tá bình thường ở bên cạnh cũng không thấy.
Trong lúc cô không biết làm sao, cửa két một tiếng mở ra, không quá vài giây, Mộ Dung Trần bưng khay đi vào.
Nhìn thấy Tình Tình đã mở mắt, anh để cái khay ở trên đầu giường, ngồi xuống mép giường muốn đưa tay sờ lên mặt cô, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt
phòng bị của cô nên thu hồi lại: “Đã tỉnh rồi? Có cảm thấy không thoải
mái ở chỗ nào không?”
Tình Tình nhắm mắt lại không muốn nhìn anh, cô không thoải mái, chính là khi nhìn thấy anh, lại nhớ đến anh đã làm
những chuyện đê tiện đó. Mà cô, bây giờ cũng không có hơi sức để cãi
nhau với anh.
“Ngồi dậy, uống chút nước được không?” Cô trầm
mặc, thái độ lạnh lùng khiến Mộ Dung Trần cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ
đến cô vừa mới tỉnh lại không thể bị kích động cho nên anh nói chuyện
rất dịu dàng.
Dù cô không muốn đối diện với anh, nhưng cũng phải ăn uống chứ.
Mộ Dung Trần bế cô ngồi dậy, cầm cái gối để cô dựa lưng vào đầu giường,
sau đó đưa cho cô ly nước ấm, thấy cô đưa tay cũng có chút run rẩy sau
đó uống từng ngụm nhỏ rồi đưa cái ly không về chỗ cũ.
“Còn muốn
uống không?” Anh đối với cô vốn rất có kiên nhẫn, 2 ngày trước nổi giận
là bởi vì cô đâm trúng cái gai trong lòng anh.
Không thấy người
đẹp đáp lại là chuyện bình thường, Mộ Dung Trần cầm khay cháo do phòng
bếp nấu xong: “Ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp nhé?”
Ban đầu thân
thể vốn mệt mỏi, Tình Tình cũng không có khẩu vị, cộng thêm mới uống một ly nước thân thể cảm thấy thoải mái một chút bây giờ cô chỉ muốn ngủ
một giấc, cho nên dứt khoát nhắm mắt không để ý đến anh.
“Tình Tình, ăn một chút được không?” Cô gái này càng lúc càng quá mức.
“Lấy đi, tôi không muốn ăn”
Tình Tình mở mắt, muốn nằm xuống ngủ một giấc.
“Không ăn thân thể làm sao khỏe lên được” Tính nhẫn nại của anh trong nháy mắt mất sạch, cô gái này thật biết cách chọc anh nổi giận.
“Tôi không muốn ăn” Tình Tình quay đầu tránh anh.
"Không được, ít nhất ăn một nửa."
"Tôi nói không muốn ăn chính là không ăn, lấy đi lấy đi. . . . . ." Tình
Tình không chịu nổi người đàn ông này luôn ép cô, dưới tình thế cấp bách cũng làm chén trong tay anh đổ trên mặt đất.
Cái chén tinh sảo
rơi trên mặt đất, bởi vì có thảm lông dày, không có vỡ, nhưng tất cả
cháo đều rơi trên người của Mộ Dung Trần.
Tình Tình cắn môi không nói lời nào, ai bảo anh ta luôn ép cô? Cô không phải cố ý. Cô mới không cần tiếp nhận ý tốt của anh.
“Tiết Tình Tình, em chán ghét tôi như vậy sao?”
Rõ ràng là cô làm sai, nhưng lại làm ra vẻ bị tổn thương, Mộ Dung Trần giận đến mức muốn bóp chết cô.
“Đúng, tôi chán ghét anh, không được sao?” Cô thật ghét anh, ghét anh ta không từ thủ đoạn mà ép buộc cô, bây giờ còn liên lụy đến Dương gia, dù anh
ta đối xử tốt với cô thì có lợi ích gì? Vĩnh viễn không bù đắp được lỗi
lầm của mình.
“Tiết Tình Tình, em nhất định phải chọc giận tôi đúng không?”
“Không ai bảo anh ở chỗ này để bị sỉ nhục”
Anh đại khái có thể giống như 2 ngày trước, ném cô ở nhà, một mình ở ngoài
làm đại thiếu gia tiêu dao, cần gì trở về nhìn sắc mặt của cô chứ?
“Tiết Tình Tình, em nói là tự tôi chuốc phiền phức đúng không?”
Cái cô gái này, thật là có bản lĩnh bức người khác đến điên lên. Mộ Dung
Trần mặc kệ quần áo trên người có bẩn hay không, cúi người xoay mặt của
cô qua đối diện mặt của mình.
Cặp mắt tròn tròn bởi vì 2 ngày ngã bệnh mà trừng lớn hơn, Tình Tình quật cường không muốn mở miệng nói chuyện với anh.
“Tôi thật sự tự chuốc lấy phiền nhiễu” Mộ Dung Trần yên lặng nhìn cặp mắt
kia, trong mắt trong suốt nhưng lại không có anh, một chút cũng không
có.
Thất bại cùng chán nản lại lần nữa dâng lên trong lòng, nặng nề thở dài một hơi, anh buông cô ra, không nói câu nào nữa đi ra ngoài.
Rõ ràng đã sớm biết cô không yêu anh, anh còn vì điều này buồn phiền. Khó chịu cái gì?
Bên ngoài có nhiều phụ nữ thiên kim bá mị anh không cần, cũng chán ghét,
lại khăng khăng miễn cưỡng muốn hái một đóa hoa nhỏ, có thể trách ai
đây?