“Tinh Tinh, người đó không phải chị của cậu sao?” Mộ Dung Cầm lôi kéo Tinh
Tinh đang vẻ mặt mất hứng đi ăn cái gì dó. Họ cùng với Tình Tình chung
trường đại học, chẳng qua là không cùng khoa mà thôi.
Tình Tình
học khoa ngoại văn, Tinh Tinh học khoa thương mại quốc tế. Cho nên 2
người họ cũng coi như quen biết. Ở trường, lui tới tương đối nhiều. Hôm
nay sau khi gặp nhau ở nhà Mộ Dung, Tiết Tinh Tinh lại bỏ lại mẹ cô, mà
dính lấy Mộ Dung Cầm.
Ít nhất có người bạn như vậy, đối với mình chỉ có lợi chứ không có hại.
“Chị cái gì? Bất quá cũng chỉ ở chung nhà với người xa lạ thôi” Tiết Tinh
Tinh hôm nay đặc biệt ghét Tình Tình, trong miệng đang nhắc đến cô ấy
cũng có thể nghe ra vẻ oán hận, bởi vì tất cả hào quang đều bị cô ta
chiếm lấy.
Cô ta vừa tới, trong mắt cha chỉ có mình cô ta. Vốn
cho rằng đây là cơ hội để cô làm quen với những người con trai chưa kết
hôn của nhà Mộ Dung, ai ngờ ba chỉ mang cô ta đến đó.
Mới vừa
rồi Mộ Dung tứ thiếu còn đối với Tình Tình cười đến vẻ mặt ám muội. Cũng biết Tiết Tình Tình này bình thường không nói lời nào, nhưng kì thực
chính là hồ ly tinh, rõ ràng đã có vị hôn phu còn đi quyến rũ người đàn
ông khác.
Nếu không, tại sao Mộ Dung tứ thiếu có thể cười với
cô, còn chủ động bắt tay với cô ta? Cô suy nghĩ thật lâu, nhưng mấy
người kia không để ý đến cô ta cũng tốt, cô ta cũng không thể chủ động
quyến rũ người ta.
“Cô ấy muốn đi đâu thế nhỉ?” Mộ Dung Cầm nhìn Tiết Tình Tình xuyên qua đám người náo nhiệt, hết nhìn đông lại nhìn
tây, sau đó đi ra cửa nhỏ của đại sảnh. Đó là lối thông đến vườn hoa, cô ta muốn đến nơi đó làm gì?
“Mặc kệ cô ta muốn làm cái gì, tớ chỉ hy vọng cô ta đừng xuất hiện trước mặt tớ là được rồi” Tiết Tinh Tinh
uống một ngụm rượu trái cây có màu sắc sặc sỡ.
“Không phải, cậu
nhìn xem, anh tư tớ cũng theo đi ra ngoài” Đang muốn thu hồi ánh mắt
lại, muốn cùng với Tiết Tinh Tinh nói chuyện phiếm. Mộ Dung Cầm lại thấy Mộ Dung Trần theo đuôi Tiết Tinh Tinh đi ra ngoài.
Không phải chứ? Anh tư đi ra ngoài cùng cô ấy làm cái gì?. Hình như cô không có nghe nói, anh tư biết cô ấy?
“Cầm nhi, chúng ta ra ngoài xem thử” Mới vừa rồi, Mộ Dung Trần cùng Tiết
Tình Tình bắt tay đã khiến cô cực kì khó chịu, bây giờ người đàn ông kia còn đi theo cô ta đi ra ngoài!
Còn gạt người không biết? Thật là biết giả bộ! Cô ngược lại muốn đi xem bọn họ muốn làm cái gì?! Tốt nhất đừng để cô nắm được cái gì.
“Tinh Tinh, không cần thiết như vậy chứ?” Mộ Dung Cầm mặc dù tò mò, nhưng đối với người bên ngoài thì cười
nhưng trong lòng không cười như anh tư, cô không dám chọc.
“Cầm
nhi, nếu như không có cô ta, Dương Bách Lâm sẽ không cự tuyệt cậu đúng
không?!” Mộ Dung Cầm thích Dương Bách Lâm ôn tồn, nho nhã, từ năm nhất
đại học.
Nhưng, Dương Bách Lâm lại từ chối tiểu thư vô cùng tôn
quý của Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Cầm, điên cuồng theo đuổi hoa khôi Tiết Tình Tình của khoa ngoại văn.
Đoạn chuyện cũ này, có lẽ người khác không rõ lắm, nhưng không giấu được Tiết Tinh Tinh cô.
Hai cô nữ sinh thừa dịp mọi người không chú ý lắm, lặng lẽ đi theo ra ngoài.
**
"Ừ, em cùng đi với cha” Tiết Tình Tình bấm gọi điện thoại cho Dương Bách
Lâm. Mới biết vừa rồi anh đã gọi điện đến Tiết gia hỏi thăm, nếu không
sẽ lo lắng đến chết mất.
Một chút quan tâm như thế cũng làm cho Tình Tình cảm động, trên đời này, còn ai có thể đối xử tốt với cô như vậy?
“Vậy, em nên cẩn thận một chút” Đầu kia điện thoại, giọng của Dương Bách Lâm dịu dàng không thay đổi.
“Ừm, mai gặp lại." Tiết Tình Tình cúp điện thoại trước, đây là thói quen của bọn họ, luôn là cô cúp máy trước, nếu không anh sẽ luôn đợi ở đầu dây
bên kia.
Đem điện thoại bỏ vào trong túi xách, Tình Tình ngẩng
đầu lên nhìn mưa đã tạnh, bầu trởi trở nên yên tĩnh, nơi này cách xa
phòng khách chính, xa đến nỗi cô đều không nghe được thanh âm huyên náo, chỉ có tiếng suối phun chảy êm ái.
Nước chảy?
Cô xốc làn váy lên, đi tới bên đài phun nước nhà hào môn nào cũng có, đó là suối
phun có năm tiểu thiên sứ đang chơi đùa, mặc dù hơi nhỏ nhưng vô cùng
tinh xảo.
Cô ngồi bên thềm hồ không cao, bàn tay nhỏ nhắn nghịch nước ở trong hồ, cuối hạ đầu thu, thời tiết ban đêm có chút lạnh lẽo.
Ừ, thật thoải mái, đây mới đúng là hưởng thụ! Cô dùng 2 bàn tay trắng noãn múc nước sau đó đổ lên người những tiểu thiên sứ…..
Tự đùa vui như thế này so với buổi tiệc buồn chết người bên trong còn thú vị hơn nhiều.
“Chơi rất vui?”
Đang chơi vui rất chăm chú, Tình Tình không biết có người đàn ông đã đứng
sau lưng cô thật lâu, đến khi hắn lên tiếng, nước vốn đang ở trong tay
cô, ào một tiếng toàn bộ đều rớt xuống hồ…. Dưới ánh đèn lờ mờ, người
đàn ông mặc một thân âu phục màu đen, hòa vào bóng đêm, chỉ có cặp mắt
sắc bén kia vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Đó là ánh mắt của kẻ săn
thú, đàn ông đối với phụ nữ nhất định phải có một sự tự tin và chắc
chắn, một khi đã để mắt đến sẽ không cho đối phương có cơ hội bỏ trốn.
Nhưng tại sao hắn?! Tại sao hắn luôn như âm hồn bất tán xuất hiện trước mặt cô?
Tình Tình hơi thở không ổn định đứng lên, cúi đầu không muốn nhìn vào cặp mắt kia, vội vội vàng vàng vượt qua khỏi hắn.
Nhưng, một cánh tay cứng như sắt đã ngăn cản cô lại, lúc cô còn chưa kịp phản
ứng thì vòng eo mảnh khảnh đã bị kiềm chế lại, cả người bị hắn ôm vào
trong ngực.
Người đàn ông vừa xa lạ vừa mãnh liệt này làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
“Anh buông tôi ra”
Vừa tức lại vừa khó chịu, Tình Tình vùng vẫy cả 2 tay 2 chân muốn thoát
khỏi anh ta, nhưng không có tác dụng. Giống như đêm hôm đó, chỉ cần anh
ta không buông cô ra, thì cô làm thế nào cũng không thoát được.
“Không buông”
Người đàn ông càng ôm chặt hơn, cúi đầu nhẹ nhàng thổi hơi bên tai cô. Cô
thật nhỏ, đỉnh đầu chỉ có thể chạm đến cằm của anh, chỉ là, thân thể nho nhỏ thật thơm, thật mềm, thật muốn ôm cô như vậy không muốn buông ra.
“Làm người phụ nữ của tôi, được không?”
“Không, tôi đã có vị hôn phu. Anh tránh ra, đừng đụng vào tôi, cầu xin anh, đừng đụng vào tôi…”
Cảm xúc lần nữa lại trỗi dậy, tay của người đàn ông này càng không ngừng
vuốt ve sau lưng cô, làm cho cô thật khó có thể giãy dụa.
"Vị hôn phu?"
Vốn là muốn dụ dỗ cô, nhưng bàn tay to đột nhiên ngừng lại, Anh chưa bao
giờ nghĩ tuổi của cô còn nhỏ như vậy đã đính hôn với người khác, làm sao có thể?
Nhân lúc hắn sửng sốt, Tình Tình dùng sức đạp giày cao
gót xuống một cái. Hai tay Mộ Dung Trần đang ôm chặt lấy cô, đột nhiên
buông lỏng ra.
Tình Tình nhấc làn váy chạy về phía đại sảnh sáng ngời. Trời ạ, người đàn ông này thật đáng sợ, thế nhưng lại muốn phi lễ với cô một lần nữa. Còn muốn cô làm người phụ nữ của hắn!
Tình
Tình thề, về sau cô sẽ không tham gia những bữa tiệc như thế này nữa,
cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông không biết xấu hổ này nữa.
Cô còn muốn chạy trốn? Mộ Dung Trần nhìn cô gái nhỏ đang bỏ trốn.
Vị hôn phu? Thật là tốt! Anh ngược lại muốn nhìn xem một chút, người đàn ông nào dám giành người phụ nữ của anh!
Mộ Dung Trần cũng không có vội vã đi ngược lại mà nhàn nhã từ trong túi áo rút ra chiếc bật lửa và điếu thuốc.
Ai ngờ anh hút xong điếu thuốc, lấy ra một điếu khác, mới hút được một nửa thì đốt ngón tay căng thẳng, đem khói thuốc dập tắt, ánh mắt bén nhọn
quét qua bụi hoa, thanh âm vừa trầm, vừa lạnh vang lên:
“Ra ngoài”