Tình Tình không
đợi thím Ngọc bưng canh lại, Lâm Thục Mẫn đang muốn chê cười Tình Tình
nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị tiếng bước chân dồn dập cắt đứt.
“Tiểu thư, sao hôm nay lại tan học sớm vậy?” Bên ngoài truyền đến tiếng nói của lão Trần.
“Hôm nay tôi không có tiết” Mộ Dung Cầm mang theo túi xách, muốn vội vã đi
lên lầu, lại bị nhị phu nhân nhìn thấy, cũng không đoái hoài đến châm
chọc Tình Tình nữa mà vội vàng đi ra ngoài.
“Cầm nhi, sao con trở về sớm vậy?”
“Mẹ, con không có tiết nên về sớm, con còn có việc con lên lầu trước đây”
Ở cửa ra vào, cô đụng phải người không nên đụng, đương nhiên muốn nhanh
lên một chút. Mặc dù cô biết người đó cũng không phải đến tìm cô.
Thời điểm Tình Tình đang buồn bực, Cố quản gia cự tuyệt bên ngoài vội vã đi vào, đi tới bên người Tình Tình, cúi đầu nói:
“Tứ thiếu phu nhân, bên ngoài có một người phụ nữ tự xưng là Dương phu nhân nói có chuyện muốn tìm cô. Cô có biết không? Có muốn gặp bà ấy hay
không?”
Bình thường nhìn thiếu phu nhân chưa từng có người đến
tìm, hôm nay không hiểu vì sao lại có một người đàn bà đến tìm cô, hơn
nữa nhìn sắc mặt và thái độ của người đàn bà kia cũng thật không tốt,
nhân viên bảo an vốn muốn trực tiếp đuổi bà ta đi, nhưng bà ta lại luôn
miệng nói rất quen với thiếu phu nhân, nhất định muốn gặp cô cho bằng
được.
Vừa đúng lúc, tiểu thư ở bên ngoài trở về, thấy người phụ
nữ kia nói là người quen của tứ thiếu phu nhân, cho nên bọn họ mới dám
thông báo.
Tình Tình vừa nghe đối phương là Dương phu nhân, một
cái tên đã giấu ở trong lòng cô thật lâu chưa từng nhắc lại khiến cô cả
kinh, bà đến tìm cô có chuyện gì? Một loại dự cảm xấu dâng lên trong
lòng.
“Cố quản gia, tôi sẽ ra ngoài gặp bà ta” Bỏ ly sữa trong tay xuống, Tình Tình lập tức đi ra ngoài.
Tình Tình dự cảm không sai, thật sự là mẹ của Dương Bách Lâm – Trương Tân Như.
“Bác Dương, bác đến tìm con có việc gì sao?” Tình Tình dưới ánh nhìn chăm
chú của nhân viên bảo an đi ra khỏi cửa sắt lớn khắc hoa.
Cô
liếc nhìn Dương phu nhân ngồi trên ghế dài ở cửa, mặt đỏ ửng hơn bình
thường, tóc rối tung, gương mặt tiều tụy, bà bất quá chỉ mới 50 tuổi
nhưng nhìn cứ như đã hơn 60 tuổi, khi bà ngẩng đầu lên, đáy mắt vằn tơ
máu và đầy căm phẫn nhìn cô…..Tại sao có thể như vậy?
"Tiết Tình Tình, cô cuối cùng cũng chịu ra rồi”
Trương Tân Như trong phút chốc nhìn thấy Tình Tình, cả người chợt tức giận đứng lên xông về phía cô.
“Bác Dương, bác làm sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Tình Tình lùi lại một bước, trong mắt Trương Tân Như đều là phẫn hận khiến cô kinh hãi và hoảng loạn.
Cô biết cô có lỗi với Bách Lâm, cũng rất có lỗi với người đã từng rất
thương cô – Trương Tân Như, đột nhiên chia tay với Bách Lâm, quả thật cô nợ Dương gia một lời giải thích thỏa đáng.
Là cô sai rồi! Cô
cho là mình không có cách nào đối diện với Bách Lâm, đã quên mất anh và
cha mẹ anh. Cô cho là Tiết Thiệu Trạch sẽ xử lý tốt chuyện này.
“Tiết Tình Tình, cô còn có ý tốt hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Tân Như trừng mắt nhìn Tình Tình, người đàn bà vốn ưu nhã, quý khí giờ khắc này dường như đã biến thành một người khác.
Nếu như không phải mấy nhân viên bảo an thấy Trương Tân Như có chút không
thích hợp, sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà đứng sau lưng cô, phỏng
chừng Trương Tân Như đã xông lại tát cho cô một cái.
“Cô vứt bỏ
Bách Lâm để biến thành phượng hoàng còn chưa tính, nhà Mộ Dung các người thậm chí ngay cả Dương gia của chúng tôi cũng không bỏ qua. Tiết Tình.
Cô thật quá đáng”
“Bác Dương, con thật sự không biết bác đang nói gì? Bác nói Dương gia xảy ra chuyện gì?”
Tình Tình không hiểu, làm sao có thể? Mộ Dung Trần đã đồng ý với cô sẽ không gây phiền phức với Dương Bách Lâm, vậy bây giờ rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì?
“Tiết Tình Tình, cô đừng giả bộ. Cô không cần Bách Lâm cũng chẳng sao, nhưng tại sao cũng không muốn cho chúng tôi con đường
sống? Dương gia chúng tôi rốt cuộc đã làm gì có lỗi với cô? Cô nhất định muốn thấy Dương gia chúng tôi táng gia bại sản mới chịu bỏ qua sao?”
Nói đến đây, Trương Tân Như không khỏi rơi nước mắt.
Thực phẩm Thanh Vinh, tháng trước rõ ràng mới thông qua những kiểm tra liên
quan, bọn họ cũng vì năm sau cùng nhà Mộ Dung hợp tác khai phá dự án
B11, mà mở rộng nhà xưởng, nâng cao máy móc thiết bị sản xuất, và cải
tạo chất lượng công việc, nhưng sau khi Dương gia dùng 3 phần tư tài sản để vùi đầu vào việc mở rộng và cải cách, vậy mà nhà Mộ Dung nói bọn họ
muốn độc lập khai phá dự án này, cho nên tất cả những dự án hợp tác đều
tạm ngừng, bọn họ còn muốn đánh giá lại từ đầu.
Mà Thanh Vinh
thực phẩm thiếu nhà Mộ Dung chống đỡ, bây giờ tài chính không thể quay
vòng, không có cách nào trả phí nhân công và vật liệu khổng lồ, ngân
hàng tín dụng cũng không đồng ý cho bọn họ vay tiền.
Vốn bọn họ
vẫn đang hợp tác tốt với nhà Mộ Dung, tại sao khi Tiết Tình Tình vứt bỏ
con trai của bọn họ rồi gả vào nhà Mộ Dung, công ty nhà bọn họ lại bắt
đầu gặp chuyện như vậy?
Làm sao có thể không liên quan đến Tiết
Tình Tình. Dù thế nào bà cũng không tin, cho nên bà nhất định tìm Tiết
Tình Tình hỏi cho rõ ràng, cho dù chết cũng phải chết cho rõ ràng.
Bà thừa nhận, mấy năm qua Tiết Tình Tình qua lại với Bách Lâm nhà bọn họ, bà cũng không bạc đãi cô.
Tình Tình muốn qua an ủi Trương Tân Như, nhưng nhân viên bảo an lại ngăn cô lại:
“Không sao đâu, để tôi qua đi”
“Bác Dương, hiện tại Dương gia đã xảy ra chuyện gì? Bác có thể nói cho con biết không?”
Đến gần Trương Tân Như, Tình Tình vừa định đưa tay, không ngờ Trương Tân
Như giống như nổi điên mà đánh cô, nắm tóc của cô, sau đó muốn đánh cô.
May là một nhân viên bảo an bên cạnh đã nhanh chóng ngăn bà ta lại, một người khác thì đứng bên cạnh lo lắng nói:
“Thiếu phu nhân, tôi tiễn bà ta về được không?”
“Bác Dương….” Tình Tình không ngờ Trương Tân Như lại muốn đánh cô, tóc của cô cũng bị giật đến đau
“Mẹ, rốt cuộc mẹ ở đây làm gì?”
Một chiếc xe màu đen nhanh chóng lái đến, sau đó dừng ở trước mặt bọn họ.
Mới vừa xuống xe, Dương Bách Lâm thấy mẹ mình cả người kích động bị nhân
viên bảo an lôi kéo, mà Tình Tình vẫn đứng sững sờ tại chỗ không nói lời nào.
Anh biết, mục đích mẹ tìm đến đây không đơn giản, nhưng, anh lại đến muộn một bước.
“Mẹ, về nhà trước được không? Chuyện này không liên quan đến Tình Tình”
Dương Bách Lâm đi đến bên cạnh mẹ mình hét lớn. Công ty Dương gia xảy ra
chuyện, bà chạy đến đây tìm Tình Tình thì có lợi ích gì?
Anh rất
hiểu Tình Tình, cho dù bây giờ cô đã là thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung,
nhưng chuyện của công ty cô nhất định không nhúng tay vào.
“Bách Lâm, chính là nó, chính là nó, nếu không phải nó, nhà Mộ Dung tại sao
có thể đối xử với chúng ta như vậy. Chúng ta sẽ phá sản, Bách Lâm, thiếu nợ ngân hàng nhiều như vậy làm sao trả đây?” Trương Tân Như muốn tránh
xa, nhưng nhân viên bảo an cao lớn cũng không buông bà ra.
"Các người trước buông mẹ tôi ra được không?" Dù lỗi thế nào, Dương Bách Lâm cũng không muốn khiến mẹ chịu tội.
"Thật xin lỗi tiên sinh, vị phu nhân mới vừa rồi mạo phạm thiếu phu nhân của
chúng tôi, chúng tôi không thể để bà đi” Nhân viên bảo an không muốn
buông tay.
“Bách Lâm, con có nghe thấy không?”
Trương Tân Như cười lớn “Người ta bây giờ là thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung, làm
sao còn xem trọng Dương gia nhỏ nhoi như chúng ta?”
"Buông bà ấy ra." Tình Tình tiến lên hai bước nói.
"Thiếu phu nhân. . . . . ."
"Tôi không sao, các anh đi vào trước đi!"
Buông tay bụm mặt ra, lúc này lòng Tình Tình chợt cảm thấy lạnh, không cần nói gì nữa, cô đã hiểu rồi.
Cô thật không ngờ, Mộ Dung Trần lại là người không giữ lời hứa như vậy.