Mặc dù mẹ cô không đến, nhưng ít nhất em trai cô cũng đến, cho nên tâm
trạng của Tình Tình cũng dần bình ổn dưới sự an ủi của Mộ Dung Trần và
em trai.
Sau bữa xơm tối, vì để cho hai chị em có thể tự do nói chuyện một chút, Mộ Dung Trần nhường thư phòng lại cho 2 người bọn họ.
“Chị, ông ấy đối với chị có tốt không?” Ông ấy trong miệng của Thẩm Diệu
Dương không cần hỏi cũng biết là ai. Những năm gần đây, chị ở bên người
ông ấy nhất định đã chịu không ít uất ức.
“Đừng nhắc đến có được không?” Tình Tình nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ nơi đất khách quê người,
với Tiết Thiệu Trạch, một chút cô cũng không muốn nhắc đến. Nhưng không
hiểu vì sao em trai cô lại nhắc đến ông. Vốn là đối với ông có một chút
tình cảm, nhưng ngày đó trong hôn lễ vô tình nghe được cuộc trò chuyện
của ông với cậu thì hoàn toàn biến mất. Người đàn ông như vậy, cho dù là cha ruột của cô, cô cũng khinh thường.
Nhưng, điều làm cô khó
chịu nhất chính là sự thật không có cách nào thay đổi, chính là trên
người cô và ông ấy chảy cùng một dòng máu.
“Mẹ, thật ra rất nhớ chị, cũng chưa từng muốn bỏ lại chị. Năm đó, bởi vì không còn cách nào khác”
Thẩm Diệu Dương làm sao không biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Bọn họ là chị em sinh đôi, mặc dù trái tim của anh đã trải qua phẫu thuật, nhưng cũng không thể thay đổi được.
“A Dương, chị hiểu. Chị chỉ đau lòng một chút thôi”
Quay đầu nhìn em trai, Tình Tình vỗ vỗ tay của cậu. Nếu cô có thể đợi 10 năm rồi, thì đợi thêm một chút có là gì? Cô chỉ lo cho sức khỏe của mẹ mà
thôi, nếu như mẹ thật sự không khỏe như lời Diệu Dương đã nói, thì biết
làm sao?
“Người đàn bà kia vẫn còn ở Tiết gia sao? Bà ấy có gây khó dễ cho chị không?”
Thẩm Diệu Dương muốn biết nhất là những năm gần đây, cuộc sống của Tình Tình ở Tiết gia như thế nào. Bởi vì hằng năm, cậu đến thăm họ cũng chỉ nói
một vài câu, nếu như Tiết Thiệu Trạch đối với chị của anh không tốt, anh sẽ không tha thứ cho ông ta.
Chân tướng chuyện năm đó cậu cũng
kể cho anh nghe một chút, mẹ không muốn tha thứ cho Tiết Thiệu Trạch, là bởi vì yêu quá sâu cho nên hận cũng quá sâu, sâu đến mức không ai có
thể chạm vào.
Mặc dù anh là con của bọn họ. Nhưng người ngoài
cuộc vẫn thấy rõ hơn người trong cuộc. Ân oán đời trước anh không có
biện pháp tìm hiểu nhiều như vậy, có truy cứu tiếp cũng chỉ uổng công.
Bọn họ đã trải qua nửa đời người, tại sao còn phải hành hạ lẫn nhau như vậy, tại sao không chịu đem sự thật nói rõ với nhau?
Có lẽ do Thẩm Quân Hoa không muốn đối diện với sự thật mà thôi, dù sao
Tiết Thiệu Trạch cũng cho là bà đã qua đời nhiều năm. Muốn đền bù cũng
không biết bắt đầu như thế nào.
Tình yêu và nỗi đau trong lòng
Thẩm Quân Hoa mãi mãi không bao giờ phai mờ, cho nên hận là liều thuốc
duy nhất của bà, dùng hận để bao bọc tình yêu. Hận chính là cơn nghiện,
mà yêu chính là thuốc giải duy nhất.
Nhưng, yêu, bây giờ trở lại nói yêu, thật sự quá khó khăn. Bà không tìm thấy lối ra cho mình. Ngay
cả con gái, sống bên cạnh người đàn ông bà hận nhất suốt 10 năm bà cũng
không có cách nào đối mặt.
“A Dương, chị không muốn nhắc đến họ”
Tình Tình thật sự không muốn nhắc đến mẹ con của Lữ Bích Viện, điều đó sẽ
càng khiến lòng cô khó chịu hơn. Mẹ với em trai còn chưa biết Tiết Tinh
Tinh không phải là con của Tiết Thiệu Trạch phải không?
Cậu từng nói với họ chưa? Nhưng, biết rồi thì thế nào? Tổn thương đã tạo thành, cũng không thể lành lặn như cũ được.
Nếu như không phải do bọn họ, mặc dù bây giờ cô không thể gặp em trai nhanh như vậy, nhưng ít nhất cô tạm thời vẫn có một cuộc sống bình lặng, vẫn
lẳng lặng chờ đợi. . . . . .
Không như bây giờ.
“Vậy thì chị nói về anh rể một chút đi, em nhìn ra được, anh ấy rất yêu chị”
Thẩm Diệu Dương nhìn Mộ Dung Trần đối với chị rất yêu thương, rất cưng
chiều, nhưng chị đối với anh rể dường như không có tình yêu, ít nhất
cũng không giống với tình cảm mà anh đã dành cho chị.
Trước đây
chuyện của chị có bạn trai, cậu cũng nói cho anh biết, thậm chí ngay cả
hình cũng đã nhìn thấy. Nhưng tại sao lại đột ngột thay đổi, chuyện đó
chỉ có chị mới biết.
“Giữa chị với anh ta không có gì để nói” Nhắc đến Mộ Dung Trần, Tình Tình cũng không muốn nói.
“Nhưng, hai người đã kết hôn”
Anh biết chị anh đột nhiên kết hôn nhanh như vậy, rất không bình thường,
nhưng anh không có biện pháp ngăn cản cuộc hôn lễ này, hơn nữa, anh rất
hài lòng với anh rể, khi bọn họ còn chưa chính thức gặp mặt, nói chuyện
qua máy tính anh cũng biết người đàn ông như Mộ Dung Trần, nhất định có
thể mang đến hạnh phúc cho chị.
“A Dương, nói cho chị biết cuộc
sống của em những năm gần đây ở Mĩ đi” Kết hôn cũng không đại biểu cho
cái gì. Kết hôn vẫn có thể ly hôn không phải sao?
“Chị….”
“Nếu như em không muốn nói, vậy chị về nghỉ trước” Tình Tình rõ ràng không
muốn nói, cô từ trên ghế đứng lên muốn rời khỏi, lại bị Thẩm Diệu Dương
nhấn trở lại.
“Chị, được rồi. Chị không muốn nói thì thôi”
Tính tình của chị khi nào thì trở nên bướng bỉnh như vậy. Chị như vậy, anh rể muốn lấy lòng của chị, sợ rằng không dễ dàng rồi.
Xa nhau 10 năm, đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói, cho nên chiều
nay, 2 chị em bọn họ nói chuyện cực kì lâu, lâu đến mức Tình Tình cũng
không biết từ lúc nào mình đã ngủ thiếp đi trên mặt bàn.
Ngay cả Mộ Dung Trần đi vào ôm cô trở về phòng cũng không biết.
“Anh rể, anh sẽ luôn đối xử tốt với chị của em chứ?”
Đưa mắt nhìn bọn họ trở về phòng, khi bọn họ đứng trước cửa phòng ngủ, Thẩm Diệu Dương tựa vào cửa thư phòng nói một câu.
"Tại sao hỏi như thế?" Ôm cô gái đã ngủ say trong ngực, Mộ Dung Trần cũng không quay đầu lại.
"Chị có lúc rất bướng bỉnh đấy! Em nghĩ, về sau anh nên nhường nhịn chị ấy nhiều hơn được không?”
Anh chỉ ra sau Tình Tình mấy phút mà thôi, nhưng tâm lý lại chín chắn hơn chị của anh rất nhiều.
Đây là yêu cầu duy nhất của anh. Anh hy vọng chị của anh có thể hạnh phúc.
"Yên tâm đi, anh sẽ không bắt nạt cô ấy. Khuya lắm rồi, nghỉ ngơi đi!" Mộ Dung Trần trực tiếp ôm người đẹp trở về phòng.
Cô quật cường và bướng bỉnh, anh không biết đã lĩnh giáo bao nhiêu lần
rồi, không nhường nhịn cô, không biết cô đã bị anh bắt nạt thành dạng gì rồi, dĩ nhiên trừng phạt nên có cũng không thể thiếu.
Muốn
không đối tốt với cô, chỉ sợ rất khó. Anh hận không thể moi tim mình ra
để cho cô ấy, chỉ là tim của anh, cô không lạ gì không phải sao?
Chỉ có điều, một người yêu đơn phương, anh có thể chịu đựng được bao lâu?
Mộ Dung Trần vẫn cho là, anh có thể nhẫn nại chờ đợi cho đến khi Tình Tình tiếp nhận anh thì thôi, nhưng lúc này anh không nghĩ đến, thật ra sự sự nhẫn nại của người đàn ông lại không bền bĩ như anh tưởng tượng.
Càng không ngờ, sau khi bọn họ cưới nhau, phong ba lại ập đến nhanh như vậy, nhanh đến mức trở tay không kịp.