Tình Tình chưa từng
nghĩ đến, sau khi cách biệt 10 năm, lần thứ hai gặp lại em trai Thẩm
Thiệu Dương của cô, cũng không có cảm giác như trong tưởng tượng của
cô….. Vui sướng khi chị em được gặp lại.
Đúng vậy, cô không biết nên diễn tả cảm giác lúc này trong lòng mình là gì? Khi gặp lại em trai đã cao hơn cô nửa cái đầu, khuôn mặt tuấn tú đang đứng trước cổng biệt
thự mà cô đã ở gần 1 tháng, cô xuống xe, sau đó 2 chân cứ đứng ngây tại
chỗ.
Nước mắt điên cuồng rơi xuống, đau khổ và xót xa trong lòng nói không nên lời, bởi vì đã đợi quá lâu mà sinh ra cảm giác bỡ ngỡ và
luống cuống. Mặc dù hằng năm cậu cũng có đem hình mẹ và em trai đến cho
cô, nhưng khi người thật đứng ở trước mặt, Tình Tình lại có cảm giác như cách cả một đời.
Cô không thể nhúc nhích một chút, chỉ có thể
ngây ngốc ngồi ở một chỗ, không nhúc nhích nhìn người thiếu niên đang
từng bước, từng bước đến gần cô.
“Chị…..”
Một tiếng chị, cùng với nụ cười quen thuộc trên mặt nó, khiến Tình Tình từ trong bối rối lấy lại tinh thần.
“A Dương….. A Dương…..”
Khẩn trương và do dự một giây trước giờ khắc này dường như hóa thành hư ảo.
Tình Tình trực tiếp ôm lấy hông của Thẩm Thiệu Dương, khóc không thành
tiếng
“Chị….”
Cho dù Thẩm Thiệu Dương đã sớm trưởng
thành, nhưng trong giờ phút này cũng không nhịn được vành mắt đỏ lên.
Bọn họ vốn là chị em sinh đôi, nhưng bởi vì ân oán của cha mẹ mà buộc
phải xa rời nhau, làm sao có thể không cảm thấy khó chịu?
10 năm, đối với bọn họ mà nói, mỗi ngày đều là đau khổ.
“Diệu Dương, thật sự là em sao, chị không phải đang nằm mơ chứ, không phải đang mơ chứ?”
Tình Tình vừa khóc, vừa cười đưa tay vuốt mặt của Thẩm Diệu Dương, không chú ý đến người đàn ông vẫn theo bên cạnh cô, sắc mặt đã thật không tốt
(=)). Cả em trai người ta cũng ăn giấm chua)
“Chị, chúng ta đi vào rồi hãy nói chuyện, được không?”
Tình Tình có thể không chú ý đến Mộ Dung Trần, nhưng cũng là đàn ông, Thẩm
Diệu Dương làm sao có thể không nhìn ra, anh rể thân ái của anh đang cực kì khó chịu khi nhìn thấy chị em họ ôm ấp thân mật như vậy.
Anh cũng không muốn, nhưng bọn anh đã cách biệt 10 năm như vậy, lần đầu
tiên gặp lại làm sao có thể không kích động? Anh rể sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?
Chỉ là, dù sao anh cũng nên cho anh rể một chút mặt
mũi, dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh ta, nếu như không phải anh
ta phái chuyên cơ đón anh tới đây, phỏng chừng bây giờ anh cũng không
thể gặp mặt chị mình.
“Tình Tình, Diệu Dương đã ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, em nên cho cậu ấy vào nghỉ ngơi một hồi đi”
Mộ Dung Trần không chút dấu vết để tay ôm eo cô, kéo cô về bên người. Cho
dù là em trai ruột thì sao? Chỉ cần là đàn ông thì phải cách người phụ
nữ của anh xa một chút.
“Diệu Dương, mẹ đâu?”
Khi thân
thể của cô bị Mộ Dung Trần ôm lấy, Tình Tình mới nghĩ đến vấn đề quan
trọng. Cô nhìn quanh, nhưng cũng không thấy Thẩm Quân Hoa.
Lòng của cô chợt căn thẳng, giống như đang lo lắng chuyện gì.
“Mẹ….”
Thẩm Diệu Dương liếc mắt nhìn Mộ Dung Trần, sau khi nhìn ra ý của anh, mất mất giây mới nói với Tình Tình:
“Mẹ nói, qua một thời gian nữa mới có thể gặp chị”
“Tại sao?”
Tình Tình không dám tin trợn to 2 mắt, đôi tay vốn buông lỏng bỗng nắm chặt
quần áo của Mộ Dung Trần, thân thể nhỏ nhắn đang run rẩy.
Tại
sao có thể như vậy? Tại sao mẹ không cùng em đến gặp cô? Bà có biết, cô
vì chờ đợi ngày này đã chịu bao nhiêu đau khổ không? Vì một ngày này, cô thậm chí bỏ qua tình cảm của mình đối với Bách Lâm mà cùng một người cô không yêu kết hôn.
Tại sao mẹ lại không đến gặp cô? Hay còn có nguyên nhân nào khác? Do sức khỏe sao?
Bao nhiêu suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu, khiến tâm tình của Tình Tinh lo lắng, bất an.
“Chị, chúng ta nói chuyện đó sau được không?”
Thẩm Diệu Dương làm sao có thể không hiểu lòng của chị lúc này. Nhưng, sau
khi anh rể gởi hình cưới cho bọn họ, ngay cả gặp mặt hắn bà cũng không
muốn, chứ đừng nói là ra khỏi cửa. Anh chỉ còn cách nghe lời anh rể đến
gặp mặt chị trước, chờ sau khi tâm trạng mẹ ổn định rồi mới bàn tiếp.
Những năm gần đây, mặc dù mẹ sống không vui, nhưng cũng không giống như khi
biết tin chị kết hôn. Anh cũng không biết vì sao mẹ lại như vậy, vốn là
có thể gặp nhau, tại sao lại không muốn gặp chị?
“Diệu Dương, em
nói cho chị biết. Mẹ rốt cuộc thế nào? Có khỏe hay không? Có khỏe không? Có phải mẹ không muốn gặp chị? Có phải mẹ chán ghét chị không? Cho nên
mới không đi cùng em?”
Cảm giác giống như bị vứt bỏ, buộc phải
rời xa người thân 10 tuổi năm ấy, lại lần nữa kéo đến, khiến cả người
Tình Tình dường như sụp đổ. 10 năm nay, được gặp mẹ với em trai là mục
đích duy nhất trong cuộc sống của cô, nhưng mục tiêu ấy rõ ràng sắp
thành sự thật, nhưng chợt biến mất ngay trước mắt, khiến cho trước mắt
cô chỉ còn lại sự mờ mịt, ngỡ ngàng.
"Không phải vậy, chị, mẹ
làm sao có thể ghét chị, chỉ là thân thể mẹ không khỏe thôi” Thẩm Diệu
Dương đau lòng nhìn chị gái của mình.
Những năm qua, mặc dù thời thời khắc khắc anh đều chống chọi với bệnh tật, nhưng ít ra bên cạnh
anh còn có mẹ chăm sóc, bọn họ nương tựa lẫn nhau cùng nhau vượt qua
những tháng ngày khó khăn.
Nhưng chị của anh. Một mình trở về
Tiết gia xa lạ, cùng với người cha so với người xa lạ còn không bằng ở
chung, còn có người đàn bà khiến cho nhà anh nhà tan cửa nát và đứa con
của họ, đau khổ như vậy, khó khăn như vậy có người nào có thể thấu hiểu, quan tâm?
“Tình Tình, nghe lời, chúng ta trở về phòng rồi nói”
Biết tâm trạng hiện giờ của cô không tốt, nói gì cũng không lọt tai, hơn nữa bây giờ bọn họ đang đứng ở trước cửa, không phải là một nơi tốt để
nói chuyện.
Mộ Dung Trần không hề phí chút sức lực nào đã có thể ôm lấy thân thể nho nhỏ đi về phía biệt thự.
“Thật không phải ghét chị sao? Không phải sao?”
Tình Tình mặc cho Mộ Dung Trần ôm cô, không giãy giụa. Lúc này, cô đang chôn mình ở trong suy nghĩ của mình không có cách nào thoát khỏi.
“Bảo bối của anh xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, vì sao người khác có
thể ghét bỏ em được?” Mộ Dung Trần đau lòng ôm cô gái nhỏ đang không
ngừng rơi lệ trong ngực.
Thật là đáng chết! Anh tưởng để cô nhìn thấy em trai sẽ vui vẻ. Sự thật chứng minh, cô không những không vui,
ngược lại còn rất đau lòng.
Sớm biết như vậy, anh sẽ mặc kệ tạm thời không để bọn họ gặp nhau sẽ tốt hơn bây giờ cô khóc thành ra như vậy.
Thẩm Diệu Dương đi theo phía sau bọn họ, nghe chị khẽ khóc, anh rể dịu dàng
an ủi, trong lòng cũng ê ẩm, chua chát không nói nên lời. Nhưng có một
chuyện anh có thể xác định, chính là anh rể thật lòng đối xử tốt với chị của anh.