Mộ Dung Trần nhíu lại mày kiếm lại. Tại sao hôm nay anh lại cảm thấy Tiết Thiệu Trạch không giống như bình thường vậy.
“Vật này, cậu ko cần để cho nó thấy. Đời này tôi thiếu nợ mẹ con nó. Điều
duy nhất có thể làm chính là để lại những thứ này cho nó”
Tiết Thiệu Trạch dừng một chút mới lên tiếng: “Tìm thời cơ tốt nói với nó đi”
Cái gì là thời cơ tốt? Mộ Dung Trần không có thời gian hỏi, bởi vì Tình
Tình với Thẩm Tính Hoa đã ra ngoài. Anh đem hộp nhỏ tinh xảo bỏ trong
túi áo ngoài, tiện tay đem túi tài liệu lên sau đó đi qua.
"Tại sao lại khóc?"
Không chào hỏi với Thẩm Tính Hoa, Mộ Dung Trần đã để ý đến ánh mắt đỏ lên vì
khóc của Tình Tình. Thật là, anh chỉ ra ngoài một chút thôi, Thẩm Tính
Hoa lại khiến cho bảo bối của anh khóc thành như vậy?
"Không có."
Tình Tình vẫn cúi đầu, hơn nữa anh lại cao hơn cô một cái đầu đứng chắn ở
trước mặt cô, căn bản không có chú ý đến Tiết Thiệu Trạch cũng có ở đây.
“Để anh xem”
Mộ Dung Trần không cho cô cự tuyệt, nâng cằm của cô lên, xem xét kĩ lưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ươn ướt nước mắt.
“Tiết Thiệu Trạch?”
Đang muốn chào tạm biệt bọn Tình Tình, Thẩm Tính Hoa rốt cuộc chú ý đến Tiết Thiệu Trạch đang ngồi trên ghế không có đi đến.
“Tôi không sao”
Nghe được giọng nói của cậu, Tình Tình kéo bàn tay của anh xuống, sau đó
nhìn theo phương hướng của cậu, Tiết Thiệu Trạch đang đứng dậy đi đến
đây.
“Tính Hoa, đã lâu không gặp”
Tiết Thiệu Trạch dừng lại ở trước mặt của Thẩm Tính Hoa.
Thẩm Tính Hoa chỉ cười lạnh một tiếng:
“Chúng ta cũng không thân thuộc như vậy, gọi tôi là Thẩm Tính Hoa được rồi”
"Tính Hoa. . . . . ."
Tiết Thiệu Trạch còn muốn nói điều gì, Thẩm Tính Hoa đã quay đầu đối mặt Tình Tình.
"Tình Tình, cậu còn có việc đi trước."
Cùng Mộ Dung Trần gật đầu một cái. Thẩm Tính Hoa cũng không để ý đến Tiết
Thiệu Trạch mà đi thẳng đến cửa. Ông không muốn tiếp tục ở chung với
người này, vừa nhìn thấy Tiết Thiệu Trạch, ông đã cảm thấy những việc mà chị của ông đã làm thật không đáng giá.
Tiết Thiệu Trạch nhìn
bóng dáng quyết tuyệt của Thẩm Tính Hoa, cười khổ, cùng bất đắc dĩ quay
lại. Đời này, Thẩm gia bọn họ vĩnh viễn không thể tha thứ cho ông.
“Bác trai, bác còn có chuyện gì không? Nếu như không có, con muốn đưa Tình Tình về trước”
Đối với ân oán của Tiết Thiệu Trạch và Thẩm gia, Mộ Dung Trần cũng không
muốn mình bị cuốn vào quá nhiều, chỉ cần những người này không làm cho
người phụ nữ của anh đau lòng là được rồi.
“Tình Tình, ba có chuyện muốn thương lượng với con, được không?”
Lúc này là 3 giờ chiều, Mộ Dung Trần đã ra lệnh, nơi này ngoại trừ mấy nhân viên làm việc, ngoài ra không có người lạ vào.
"Chuyện gì?"
Tình Tình không có cách nào bỏ mặc ông. 10 năm trước, cô vẫn luôn đối xử với ông rất lạnh nhạt, nhưng sau khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Mộ
Dung Trần, đến khi quyết định kết hôn, giữa cô và ông dường như đã có
cái gì đó bắt đầu thay đổi không giống như trước.
Cô không có cách nào giống như trước kia, làm như không thấy ông. Đó là cảm giác gì? Tình Tình không muốn suy nghĩ để tìm hiểu.
Bởi vì có rất nhiểu chuyện làm cho cô không ứng phó nổi nữa rồi.
“Hai ngày nữa nếu có thời gian, chúng ta cùng đi thăm mẹ của con có được
không?” Tiết Thiệu Trạch suy nghĩ một lát, mới nói ra mục đích hôm nay
đến đây của ông.
“Thăm mẹ?”
Tình Tình kinh ngạc há hốc
mồm. Cô kinh ngạc không phải vì Tiết Thiệu Trạch đã biết chuyện năm đó
mẹ cô giả chết rồi biến mất, mà là ông nói đi thăm mẹ, chính là đi đến
thăm nơi ông đã an táng hủ tro cốt giả năm đó ông mang về.
Những năm gần đây, ông ấy chưa bao giờ nói muốn cùng cô đi thăm mẹ, mà cô dĩ
nhiên cũng không muốn đi. Mẹ cô còn sống trên đời này, cô không cần
thiết phải đi.
“Con đã trưởng thành rồi, cũng sắp lập gia đình,
chẳng lẽ không muốn cho mẹ con biết. Hay là, con không muốn đi cùng ba?” Trong giọng nói của Tiết Thiệu Trạch có chút đau đớn.
”Tôi….” Tình Tình lập tức cứng họng rồi.
“Bác trai, 2 ngày nữa, bọn con còn phải thử lễ phục, sau đó còn phải chụp
hình cưới. Chờ sau khi hết bận, con sẽ điện thoại cho bác, được không?”
Mộ Dung Trần nhìn ra sự lo lắng của cô, bàn tay ấm áp nắm chặt tay của cô.
“Cũng được. Vậy các con mau lên đi! Ba về trước đây”
Tiết Thiệu Trạch làm sao không biết Mộ Dung Trần đang tìm đường lui giúp
ông, nếu như Tình tình không muốn đi, vậy coi như xong rồi.
Tình Tình nhìn bóng dáng người đàn ông cô phải gọi là ba đang từng bước rời đi, cô muốn mở miệng gọi ông lại, nhưng trước sau vẫn không thể mở
miệng được. Cô đã từng hận ông như vậy, nhưng nỗi hận của cô nhất thời
sao có thể biến mất được đây?
“Chúng ta về thôi”
Chờ đến khi xe của Tiết Thiệu Trạch rời đi, Mộ Dung Trần mới dắt tay cô ra ngoài.
Trở về? Trở về nơi nào đây?
Nhưng, bây giờ còn có chỗ nào thuộc về cô sao? Tình Tình mặc cho anh dắt cô ra ngoài. Không muốn để cho mình trở nên bi thương, nhưng trong lòng không nhịn được cảm thấy chua xót.
Người đàn ông đang nắm tay cô, là người đàn ông cô phải lấy. Nhưng, trong lòng của cô không hề cảm thấy hạnh phúc.
Mà Mộ Dung Trần biết bình thường cô có tâm sự sẽ không lên tiếng nói
chuyện cho nên cũng không quấy rầy cô, chỉ nắm tay cô, mãi cho đến khi
lên xe, anh mới hơi buông ra, sau khi khởi động xe lại nắm tiếp, không
chịu buông.
“Chúng ta đi đâu?” Cho đến khi quang cảnh vừa xa lạ
lại có chút quen thuộc đập vào tầm mắt, Tình Tình mới phát hiện đây
không phải là đường trở về biệt thư, mà là đường đến nơi cô từng quen
thuộc.
"Trở về nhà Mộ Dung."
Rốt cuộc nhớ tới muốn hỏi
rồi sao? Mộ Dung Trần một tay điều khiển tay lái, vừa nghiêng đầu nhìn
người con gái giống như vẫn còn lơ lửng trong suy nghĩ của mình.
Hôm nay bởi vì Thẩm Tính Hoa đến chơi, cho nên anh bảo công ty lễ phục và
công ty đá quý ngày mai hãy trở lại. Mà bên nhà Mộ Dung cũng thúc giục
anh nhiều lần, giục anh mang Tình Tình trở về nhà một chuyến.
Hôm nào không bằng hôm nay, hôm nay trở về cũng tốt. Dù sau, sau khi kết
hôn cũng cần phải sống chung, cho nên sớm làm quen một chút cũng tốt!
"Trở về nhà Mộ Dung?"
Sắc mặt Tình Tình đột nhiên trắng bệch. Mặc dù cô biết chuyện kết hôn với
anh không cách nào thay đổi được, nhưng bây giờ đột nhiên nói cô phải
trở về nhà Mộ Dung, cô còn chưa quen lắm.
Mặc dù Tiết gia cũng
là người có tiền, nhưng nếu so với nhà Mộ Dung, đó chính là phòng nhỏ
thấy nhà lớn. Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không có
mặt mũi gặp những người lớn trong nhà.
Đặc biệt là lão thái gia uy nghiêm!