Mặt mày tương tự, tuổi tác tương đồng, không thể nào, không thể nào! Nhưng
mới vừa rồi phía sau lưng ông truyền đến một tiếng gọi "chị", chẳng lẽ
ông nghe nhầm, ông còn chưa bị điếc kia mà. Hơn nữa ông là người xem
tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ, một tiếng gọi kia làm người ta kinh hãi.
Cái gì muốn nói cũng không cần phải nói, ông cũng biết người đàn ông trước mắt đang dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn ông.
Nhưng ai có thể tới nói cho ông biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể như vậy?
Hiện tại Tiết Thiệu Trạch sợ tất cả chỉ là cơn mộng.
"Chị, người đàn ông này tại sao lại ở chỗ này?" Cho dù là lần đầu tiên cùng
Tiết Thiệu Trạch đối mặt, nhưng Thẩm Diệu Dương đã nhận ra được ông
chính là người đàn ông ngày xưa đã nhẫn tâm từ bỏ vợ và con cái của
mình.
Nhưng người đàn ông này tại sao lại ở đây? Ông làm sao có thể lại xuất hiện tại nơi này? Chẳng lẽ là cậu đang nằm mơ sao?
Sau khi kinh ngạc, Thẩm Diệu Dương lấy lại tinh thần, đưa tay muốn kéo Tình Tình đi, nhưng khi tay cậu vừa muốn đụng tay Tình Tình thì Tiết Thiệu
Trạch còn nhanh hơn cậu một bước đem Tình Tình kéo về bên cạnh mình,
"Không được đụng con gái của tôi."
"Cô ấy không phải là con gái
ông, ông buông tay cô ấy ra." Thẩm Diệu Dương bước lên trước mặt Tiết
Thiệu Trạch, trực tiếp cãi lại.
"Nó không phải là con gái của
tôi, chẳng lẽ là con gái của cậu?" Tiết Thiệu Trạch nhìn chằm chằm vào
mặt của Thẩm Diệu Dương, gương mặt Tình Tình giống ông như thế, ông
không thể nào nhận sai?
"Ông không có tư cách làm ba của cô ấy."
Thẩm Diệu Dương không muốn lại để ý đến ông, bước nhanh đến kéo tay Tình Tình, "Chị, chúng ta đi."
"Dương Dương, em không nên như vậy. Để cho ông ấy gặp mẹ đi." Tình Tình dùng sức tránh khỏi tay em trai.
"Chị, chị là người gọi ông ta đến?" Thẩm Diệu Dương tức giận thét lên. Cậu
cũng biết, trừ chị ra, không ai liên lạc với Tiết Thiệu Trạch cả, cậu đã nói cậu không đồng ý, tại sao chị khư khư cố chấp như thế? Cậu không
muốn cho ông ta gặp mẹ mình.
"Ông đừng mơ được gặp mẹ, tôi sẽ không cho ông cơ hội đó đâu."
"Tình Tình con nói rõ mọi chuyện cho ba hiểu được không?" Tiết Thiệu Trạch
hung hăng nhắm mắt lại, lần nữa lên tiếng, ông sống hơn bốn mươi năm,
chưa từng có ngày phải lo sợ như thế, ông giống như trở về mười năm
trước, cha mẹ đều cùng một lúc qua đời.
Cả người ông đều run rẩy, vừa nghĩ tới một khả năng, đầu óc của ông trở nên trống không, từng hồi đau lòng xông tới.
"Thẩm Diệu Dương, em nhẫn tâm nhìn thấy mẹ sống như thế đến chết sao? Bà khổ
như thế nào em biết không? Em biết rõ ràng những năm gần đây mẹ cần ba
nhiều lắm, em chỉ là con trai của mẹ thôi, tại sao phải hành hạ mẹ như
thế?" thỉnh thoảng có bệnh nhân và vài y tá đi đến đại sảnh, Tình Tình
không nhịn được rống to.
Cô thấy vẻ mặt đăm chiêu của mẹ mấy ngày nay, tại sao bọn họ lại ngăn cản một đôi nam nữ yêu nhau và đang muốn ở cùng nhau? Huống chi đôi nam nữ kia còn là cha mẹ của cô và cậu!
Thẩm Diệu Dương bị tiếng rống giận của chị làm không biết nên nói gì, đúng
vậy, lời chị nói làm sao cậu không hiểu? Nhưng cậu không có cách nào tha thứ cho người đàn ông này.
"Ba, thật ra thì mẹ không có chết." Sau khi rống giận với em trai, Tình Tình nâng mặt lên nghiêm túc nói.
"Con nói cái gì?" Trong đầu Tiết Thiệu Trạch lần nữa trống không, con gái của ông nói cái gì thế? Quân Hoa không có chết?
"Thật ra thì mẹ không có chết, bà chỉ không muốn ba quấy rầy cuộc sống của
mẹ, cho nên những năm qua mẹ đã dùng cái chết để lừa gạt ba, hơn nữa năm đó mẹ không chỉ sanh một mình con mà còn có em trai nữa"
"Tình
Tình, con nói thật sao?" Tiết Thiệu Trạch không cách nào đè nén kích
động, "Quân Hoa, bà ấy không cón chết? Còn con vẫn có một đứa em trai?"
Giọng nói Tiết Thiệu Trạch run rẩy, đây là trời giúp đỡ ông, hay đang cố đùa giỡn với ông đây?
"Tôi sẽ không thừa nhận, ông không phải là ba của tôi, ông không xứng đáng." Thẩm Diệu Dương căm hận nói
"Thật." Tình Tình không để ý đến em trai, cô chỉ muốn đem chân tướng sự việc nói rõ với ba mình.
"Nhưng phần mộ của bà, phần mộ của bà. . . . . ." Hai tay đang giữ vai của
Tình Tình không ngừng run rẩy, Tiết Thiệu trạch cảm giác như tất cả đều
là mộng, thậm chí còn đang muốn cười lớn vì giấc mộng vui.
"Mẹ
muốn cậu làm cho mẹ chết, chỉ có chết rồi, ba mới không còn muốn tìm mẹ
nữa. Mà mẹ cũng không muốn để em trai ở bên cạnh ba."
Đầu Tiết
Thiệu Trạch trống rỗng, mừng như điên, đau lòng như điên "Bà ấy còn
sống, bà ấy còn sống. . . . . ." Ngay cả lúc tới thăm phần mộ của bà,
Tiết Thiệu Trạch cũng không khóc như lúc biết tin vợ và con trai ông vẫn còn sống.
Nhìn thấy những giọt mắt trên má ông, chóp mũi Tình Tình trở nên đau xót, ba thật sự rất yêu mẹ.
"Bà ấy đang ở đâu? Bà muốn đi gặp bà ấy, ba muốn đưa bà ấy về, ba không thể bỏ rơi bà ấy thêm lần nào nữa." Ông không biết mình có nhiều khủng
hoảng, giọng nói nghẹn ngào bao nhiêu.
"Ba, ba sẽ luôn bên cạnh sao?"
"Đúng, ba sẽ vĩnh viễn bên cạnh bà ấy, không xa không rời nữa" Ông trời vẫn cho ông cơ hội, làm sao ông lại lần nữa rời đi?
"Tôi có nói để cho ông gặp lại mẹ sao?" Thẩm Diệu Dương ngăn trước mắt Tiết Thiệu Trạch.
"Con là Dương Dương sao?" Thật ra thì không cần hỏi ông cũng biết đó là con
trai mình, nhưng trên mặt cậu lại có vẻ quật cường cùng thống hận, Tiết
Thiệu Trạch biết cậu chẳng thể nào một sớm một chiều tiếp nhận ông, dáng vẻ của cậu bây giờ vô cùng giống dáng vẻ của con gái ông ngày xưa.
Ông biết chuyện này không gấp được, con gái của ông đã ở bên cạnh ông mười
năm thế nhưng sau khi kết hôn mới chậm rãi tha thứ cho ông. Hiện tại
điều ông muốn làm nhất là gặp được Thẩm Quân Hoa – vợ của ông.
"Dương Dương, chị muốn mẹ vui vẻ, như vậy có lỗi sao?" Tình Tình nhìn vẻ mặt
quật cường của em trai, trong lòng chua xót "Không có ba, mẹ vĩnh viễn
sẽ không có hạnh phúc thật, chẳng lẽ những năm qua, em sống bên cạnh mẹ
mà không hiểu sao?"
Đúng vậy, cho tới bây giờ mẹ cũng chưa thật
vui vẻ, mặc dù khi gặp bọn họ bà đều cười vui vẻ, nhưng sau nụ cười ấy
là cõi lòng tan nát mà chỉ bà mới hiểu.
Năm đó một thiếu nữ không tới hai mươi tuổi, sau đám cưới liền mang theo hai đứa bé rời đi, có
thể nghĩ cuộc sống khó khăn cỡ nào, nhưng mẹ đều không muốn buông tay
của bọn họ ra.
Tình yêu của mẹ dành cho hai đứa con tuy nhiều,
nhưng nhiều hơn cả là tình yêu mẹ dành cho ông ta. Bằng không sẽ không
cực khổ mà nuôi hai đứa con như thế.