Đoạn này tình cảm, từ vừa mới bắt đầu chính là anh thiếu cô, dùng thủ đoạn không quang minh
để đoạt lấy cô, cuối cùng cũng sẽ không thuộc về mình ? Anh phải làm sao làm, anh còn phải làm thế nào?
"Hiện tại anh muốn đi về, sau đó sẽ bảo tài xế chở em về."
Tối nay anh muốn trở về sớm, không muốn nhìn thấy gương mặt không cảm xúc
của cô, không muốn ôm cô ép buộc cô lệ thuộc vào thân thể anh.
Tâm đã quyết anh xoay người rời đi, thôi, thôi, chấp nhất lâu như vậy, cũng đủ rồi. Thứ anh cần hiện tại chính là sự tỉnh táo.
Anh luôn luôn tự xưng là thông minh, làm sao lại không tỉnh táo trong chuyện này?
Đàn ông cũng không thể không đau lòng, thật sự cái loại cảm giác đau đớn
quá cường liệt rồi, mãnh liệt đến anh cũng chẳng biết nói thế nào mới
đúng. Loại cảm giác đó quá khắc sâu rồi, khắc sâu đến khiến anh khó thừa nhận!
Anh cũng không rời đi như thế, chỉ còn lại một mình cô. An tĩnh nghỉ ngơi trong, thật là đáng sợ tĩnh, loại này an tĩnh cảm giác
hít thở không thông đến sắp giết chết nàng.
Người bên ngoài vẫn
còn nói đủ chuyện trên trời dưới đất, mà Berlin cùng Mộ Dung Cầm cứ mãi
đi theo nhóm người kia trò chuyện. Trên mặt của mỗi người hình như cũng ở mang theo những niềm vui riêng, nhưng tại sao cô lại muốn khóc đây?
Đôi mắt đẫm lệ trong ánh trăng mờ, cô đang chứng kiến cảnh anh và cô Đan
tiểu thư kia nói lời tạm biệt, sau đó Đan tiểu thư không rõ đang nói gì
nhanh chân đi nơi khác.
Cũng không đến xem hay quan tâm đến cô
nữa. Anh đi thật, trong buổi tiệc đầu tiên anh nắm tay cô xuất hiện
trước công chúng, thế mà giờ đây anh lại ném cô một mình.
Một
giọt, hai giọt, ba giọt, vô số nước mắt từ trong hốc mắt rớt ra ngoài,
nhanh chóng rót vào bộ trang phục màu thủy chung, rất nhanh, bộ trang
phục đắt tiền ướt thành một mảng lớn.
Cô muốn khóc thành tiếng,
nhưng ở nơi đây thì không thể! Cô cũng chẳng ở nơi này nổi nữa. Tâm tình không thể khống chế được căn bản không nên ở đây.
Anh đi, cô cũng đi thôi!
Cố gắng đem những giọt nước mắt trên mặt lau sạch, Tình Tình mang làn váy
đi ra khỏi phòng nghỉ, không làm bất cứ kẻ nào kinh động từ từ đi ra bên ngoài.
Ngồi ở trong xe Mộ Dung Trần, nhìn người bên trong vẫn còn trò chuyện vô cùng vui vẻ, trong lòng thật sự là sắp tới cực điểm.
Rõ ràng tự nói với mình, tạm thời rời đi thôi, rời khỏi cô gái kia, nhưng
anh ra ngoài lấy xe, rồi lại lo lắng cho tới bây giờ chưa từng bỏ mặc cô như thế, một mình cô ấy có thể làm được gì?
Anh đang lo lắng cái gì đây? Hôm nay người ở chỗ này sẽ không có khi dễ cô được! Huống chi
mẹ của anh - Thái Chi Lan không phải vẫn còn ở đây sao?
Cô ngẩn
người như thế thì cứ ngẩn người đi! Bằng không, anh ngồi ở đây đã nửa
giờ rồi, vẫn không thấy cô xuất hiện? Chẳng lẽ còn đang nghỉ ngơi trong
phòng hay sao?
Yêu phải do hai bên cùng vung đắp mới có thể tồn tại.
Anh yêu cô, nhưng cô không yêu anh. Cho nên, cô không cần anh.
Từ đầu cô đã không cần anh, là do anh ngu ngốc cứ ở bên cạnh anh.
Thôi, Mộ Dung Trần, mày đã ngu đủ rồi, đi thôi! Lần nữa nhìn cô, cô vẫn không quay lại nhìn anh, cái anh nhìn lúc này chỉ là bóng lưng của cô, Mộ
Dung Trần khởi động xe, không tới năm giây, chiếc xe sang trọng đã
nghênh ngang rời đi.
Rời đi khí ấm mười phần yến khách đại sảnh
sau, Tình Tình mới phát hiện thì ra là đầu xuân tháng hai ban đêm lại
lạnh như thế. Ra ngoài vội vội vàng vàng, áo khoác của cô không có cầm
theo.
Quay đầu lại nhìn một đám người trò chuyện, cái chỗ này, cô không muốn tiếp tục ở nữa.
Xoay người, lấy tay ôm lấy hai vai không ngừng phát run của mình, cắm đầu
cắm cổ đi đến phía trước, về phần phải đi tới chỗ nào, cô cũng không
biết.
Về nhà sao? Nhà của cô ở đâu?
Vì ngăn cản cỗ cảm xúc này, cũng vì để cho mình nhanh lên một chút rời khỏi nơi này. Tình Tình đem giầy dưới chân cởi ra cầm trên tay.
Nhưng tại sao thời tiết
như thế, dạ dày cô giống như đau rất đau, sau đó, tâm cũng đau đớn! Nữa
sau đó, toàn thân cô đau đớn, cô giống như bất động!
Vứt bỏ giầy
trong tay, Tình Tình ngồi xổm người xuống, thật chặt ngăn chận không
ngừng co rút dưới bụng, lần này đau đớn không giống như những lần trước, ở bụng dưới có một thứ chất lỏng từ từn chạy ra. . . . . . Tình Tình
khổ sở cuộn người lại, dưới đèn đường mờ nhạt cô nhìn thấy dưới làn váy
tím là màu máu đỏ tươi!
Trước khi mất đi ý thức, cô muốn dùng hết toàn thân bò đến nơi phát ra ánh sáng để nhờ người cứu giúp, nhưng đang bò đi mấy bước, cô không còn chút sức lực nào cả, sau đó hoàn toàn mất
đi ý thức. . . . . .