Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 11: Ai là cường bạo phạm?




Thật ồn ào quá!

Đầu đau quá, thân thể mệt mỏi!

Tình Tình tỉnh lại từ trong cảm giác đau chưa từng có, cô cố gắng muốn mở mí mắt nặng trĩu, nhưng còn chưa mở mắt, cảm thấy toàn thân như bị vô số tuấn mã dẫm lên, vừa mỏi lại vừa đau, mà nơi tư mật nhất thời cũng truyền đến cảm giác đau đớn quái dị.

Chính là cảm giác cổ quái đó, cô cố gắng mở mí mắt, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nếu không tại sao mí mắt lại cảm thấy đau như vậy, trong nháy mắt mở mắt ra, đập vào mắt là tấm kính thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn màu vàng nhạt, cứ như vậy xuất hiện trước mắt cô.

Nơi này là đâu? Đầu óc hỗn loạn, không thể nào suy nghĩ được, cô khó chịu muốn cử động thân thể, lại phát hiện tay chân không nghe theo sự sai khiến của não bộ, bủn rủn đến mức cô không nhúc nhích được một chút.

Chuyển động đỉnh đầu, cô nhẹ nhàng cử động ngón tay dưới tấm chăn tơ lụa. Trong nháy mắt cô kinh hãi trừng lớn mắt, bởi vì ngón tay vừa chạm phải da thịt bóng loáng, không có vải vóc bao bọc khiến da thịt cùng da thịt tiếp xúc làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì ngón tay cô vừa chạm phải bắp đùi của mình. Chịu đựng toàn thân khó chịu, tay của cô dò xét người mình…. Lúc này cô đang trần truồng ở một nơi xa lạ.

Xấu hổ, kinh ngạc, khổ sở, đủ loại tâm tình cứ như thế xộc thẳng lên đầu cô, làm cho toàn thân cô cứng ngắc, dùng sức hít sâu mấy hơi, muốn ép mình tỉnh táo lại, nhất định phải tỉnh táo lại một chút, suy nghĩ một chút. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tại sao cô lại ở nơi này? Tại sao lại không có mảnh vải che thân nằm ở nơi xa lạ như vậy?

Kí ức đêm qua giống như thủy triều ập đến.

“Nhớ kĩ, bắt đầu từ bây giờ, tôi là người đàn ông của em, tôi tên là Mộ Dung Trần” Những lời này mạnh mẽ như búa đập vào trong đầu cô, để cho cô từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn bắt đầu sáng tỏ, hình ảnh thân thể dây dưa, tiếng thở dốc dồn dập còn có tiếng rên rỉ kiều mị, giống như nước chảy qua trong đầu cô.

Cô nghĩ tới, tối hôm qua mặc dù ý thức không rõ lắm, nhưng phần trí nhớ đó vẫn còn rõ ràng, cô nhớ mình với người đàn ông đó cả đêm triền miên.

Đúng vậy, là phóng túng suốt cả một đêm, vô số lần quấn quít. Hoàn toàn theo đuổi dục vọng của thân thể, cô giống như một dâm phụ không biết kiềm chế, cùng hắn thỏa thích trong bể dục.

Một thanh âm thống khổ, nghẹn ngào, từ trong miệng cô tràn ra, rốt cuộc là tại sao, tại sao? Tối qua cô chỉ tới tham gia bữa tiệc của Mộ Dung gia, sau đó cô ở trong vườn hoa gọi điện thoại cho Bách Lâm, mặc dù lại đụng phải người đàn ông kia, nhưng không phải cô đã chạy khỏi rồi sao?

Tại sao có thể như vậy? Cô chỉ uống một ly rượu trái cây do Tiết Tinh Tinh đưa thôi, sau đó bọn họ nói đỡ cô lên phòng của Mộ Dung Cầm nghỉ ngơi. Nhưng căn phòng này căn bản không giống phòng của con gái, lạnh lẽo mà cường ngạnh, căn bản là phòng của Mộ Dung Trần.

Bây giờ vừa tỉnh lại đã nằm trên giường của người đàn ông xa lạ, mất đi trinh tiết quan trọng nhất của người con gái, tại sao cô lại phụ lòng Dương Bách Lâm? Tại sao có thể phụ người đàn ông trước giờ luôn cẩn thận, tỉ mỉ yêu thương sợ tổn thương đến cô?

Nghĩ đến người đàn ông cô yêu, nước mắt cô không kiềm được chảy xuống, đau lòng vô hạn, nước mắt làm tóc ở dưới gối ướt đẫm. Cô cắn răng chịu đựng toàn thân đau đớn vén chăn lên, nhưng lễ phục của cô bị ném trên đất, cô chỉ có thể đắp chăn lên người.

Hai chân run run, vừa mới đứng thẳng trên thảm, hạ thể truyền đến cảm giác khác thường, cô cúi người xuống xem xét, một cỗ lại một cỗ nước đục từ giữa 2 chân cô nhiễu xuống đất từng giọt từng giọt.

Loại cảm giác nhục nhã này trước nay chưa từng có, giống như biển nhấn chìm cô hoàn toàn, thân thể cô nếu sau khi rửa sạch sẽ rất nhẹ nhàng, khoan khoái nhưng không ngờ còn có thứ từ trong thân thể chảy ra….. Cô thật sự không muốn sống. Cô thế nhưng cùng người đàn ông xa lạ dây dưa cả đêm, mà người đàn ông kia lại là người của nhà Mộ Dung? Cô nên làm gì bây giờ?

Lòng chua xót, thân thể mệt mỏi, tức giận, làm cho cô chưa đến chỗ để nhặt lễ phục thì cả người đã ngã trên mặt đất.

Huhu… Ông trời tại sao lại không công bằng như vậy? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Toàn bộ trong sạch của cô đều bị phá hủy, cô làm sao để đối diện với người đàn ông cô yêu?

Khi cô bọc thân mình trong chiếc chăn ngã xuống đất, vang lên tiếng rất khẽ, khiến cho Mộ Dung Trần vừa mới trở về nghe được. Cô tỉnh rồi? Mộ Dung Trần sải bước đi vào.

Lại thấy cô gái vốn nên ngủ ở trên giường, bây giờ lại ngồi khóc trên măt đất.

Cô khóc, rất đau lòng, tiếng khóc tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống đất, thanh âm rất khẽ nhưng khi truyền vào tai anh, anh nghe tim mình quặn thắt.

Cô không phải giận anh chứ? Giận anh đã cướp đi sự trong sạch của cô?

“Tình Tình….”

Anh đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống, muốn đưa tay bế cô lên giường, nhưng Tình Tình nghe giọng, ngẩng đầu lên. Là anh ta, thật sự là anh ta. Người đàn ông muốn đùa giỡn cô. Lần này, thế nhưng anh ta lại cường bạo cô.

"Anh …… Tránh ra, không được đụng vào tôi… " Tình Tình không muốn nhìn thấy anh ta, cô muốn đi thật xa. Nhưng không dùng sức được, thân thể không nghe theo sự sai bảo của cô.

“Tôi…. Chỉ muốn bế em về trên giường” Tay để bên người đã nắm chặt thành quyền. Đau lòng như vậy sao? Làm người phụ nữ của anh là một chuyện khó chịu như vậy sao?

“Tôi không muốn anh đụng vào tôi….. Cút ngay, cút ngay….. Đồ cầm thú” Đau lòng khiến cho Tình Tình không lựa lời nói, chỉ muốn rời khỏi người đàn ông này càng sớm càng tốt.

Nơi nào có hắn, nơi đó làm cô sắp phát điên.

“Cầm thú?” Vốn đau lòng, thương tiếc cô, nhưng khi nghe cô nói từ này, lửa giận trong lòng anh bốc lên.

Đưa tay, không để ý đến sự chống cự của cô, Mộ Dung Trần ôm thân thể nhỏ nhắn của cô lên, ném về trên giường.

“Anh chính là….” Thân thể vốn yếu ớt, nay bị anh ta dùng sức ném một cái khiến khuôn mặt cô đều trắng bệch, liên tục nói đến thở gấp.

“Tiết Tình Tình, cô nói ai là cầm thú? Tối hôm qua, là người nào quấn lấy tôi? Hả? Đối với cô, làm tình với đàn ông một đêm, người đó trở thành cầm thú sao?”

“Bốp”

Một bạt tay thanh thúy vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Tình Tình cảm thấy sức lực toàn thân mình bị rút cạn, trong đầu trống rỗng. Cô đánh người đàn ông khuôn mặt đang giận dữ. Nhìn bộ dáng cường tráng của hắn, nếu như một cái bạt tai cũng có thể đánh chết cô!

Vậy cũng tốt! Chết tốt hơn! Xong hết mọi chuyện! Chỉ là, không thể gặp lại mẹ cùng em trai!

Mộ Dung Trần không thể tin nhìn người phụ nữ rõ ràng sợ muốn chết ở trước mặt anh, lần đầu tiên trong đời bị ăn tát, còn là bị phụ nữ đánh, thì ra cô không phải là một con tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn!