“Có chuyện này, không biết có nên nói với mợ Tư nhỉ?" Mộ Dung Kỳ trong tươi cười nhưng không chân thành cho lắm, chỉ cố gắng nói một câu đùa cợt mà thôi.
Cậu ta đi tới ngồi xuống bên cạnh Tình Tình, từ chỗ cô
nhìn ra ngoài, vừa đúng có thể thấy anh tư cùng hai anh em Đan Thị trò
chuyện rất vui vẻ.
Tình Tình mở to mắt đi, lại không dám nhìn ra bên ngoài, "Tôi không biết cậu muốn nói cái gì?"
Mộ Dung Kỳ không giải thích được khiến Tình Tình ngây ngẩn cả người. Cái
gì gọi là nên nói cho mợ tư biết? Những lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ
cách nhau hai tuổi nhưng cô với cậu ta lại là hai người đối địch với
nhau sao?
"Cô không hiểu sao?" Mộ Dung Kỳ ép lên trước, nếu như
không phải là sợ anh Tư thấy, cậu nhất định sẽ đưa tay bắt cằm của cô
không để cho cô lãng đi nơi khác, "Tiết Tình chuyện, mục đích cô gả cho
anh Tư là gì, làm sao có thể sẽ nghe không hiểu tôi đấy?"
Từ vị
trí đang ngồi, Tình Tình lùi ra sau một bước, cô không có thói quen cùng người ta nói chuyện như thế, vừa lui vừa lắc lấy đầu, "Cậu nghĩ đi đâu
vậy? Tôi gả cho anh ấy không vì mục đích gì cả?"
"Không có mục
đích? Cô rõ ràng léng phéng cùng Dương Bách Lâm, còn quấn lên anh Tư của tôi, cô dám xem anh Tư của tôi là thằng ngốc sao!"
"Tôi không
có, cậu đừng nói hưu nói vượn!" Cô nhìn thẳng vào anh, nửa điểm cũng
không có dáng vẻ của người chột dạ. Chẳng lẽ cậu ta vẫn muốn dựa vào
những chuyện trong tập chí để nói chuyện với cô sao? Cái này Mộ Dung Kỳ
thật sự là quá vô lý, không giải thích được vì sao cậu ta lại đến chấp
vấn cô.
"Chẳng lẽ những lần trước đều là giả sao?" Mộ Dung Kỳ
cũng không nghĩ cứ như vậy bỏ qua cho Tình Tình, mặt mày mang theo vẻ âm trầm và nguy hiểm
"Nếu như cậu chỉ là muốn tới bàn luận chuyện
này với tôi, tôi không có gì để nói chuyện với cậu cả." Tình Tình xoay
mặt qua một bên. Mộ Dung Trần đã không còn truy cứu chuyện này, hơn nữa
cô cùng Berlin là trong sạch, căn bản không có gì phải thanh minh.
Mộ Dung Kỳ theo ánh mắt của cô cũng thấy bên ngoài, "Tôi không chỉ nói sự
kiện kia, tôi chỉ muốn nói về chuyện anh Tư và cô gái bên cạnh." Tình
Tình nhìn anh một chút, không biết sự thù ghét kia là đến từ đâu. Hơn
nữa cậu ta nói Mộ Dung Trần và cô gái bên cạnh? Cô gái kia có quan hệ
như thế nào với anh?
"Cô ấy là con gái của chủ tịch tập đoàn tài
chính Trí Viễn, đồng thời là người cùng anh tư tôi lớn lên, sau đó đến
Anh quốc du học lại trở thành bạn bè thân thiết. Bây giờ đang làm việc
tại công ty của gia đình, năng lực không thấp hơn anh tư." Cậu chính là
không hiểu vì sao anh Tư chẳng thèm để ý tới cô? Năm đó lại truyền ra
ngoài chuyện anh tư hẹn hò với Phó Cảnh Ca người đang mang chứ vị mợ năm nhà Mộ Dung.
Tình Tình lẳng lặng nghe Mộ Dung Kỳ nói quá về Đơn Tuệ Ngữ, nhưng cô nghe hoàn toàn mơ hồ, anh có ý gì.
Quả nhiên. . . . . .
"Cô gái như vậy, nếu kết hôn với anh tư sẽ rất tốt cả về tình cảm lẫn công
việc. Gia thế tốt, tướng mạo đẹp, lại có năng lực. Còn cô mang đến cho
anh tư tôi lợi ít gì?"
Cô trừ mang đến khổ sở cho anh Tư còn lại vẫn là khổ sợ?
Thái độ của cậu ta và khẩu khí của cậu ta cũng như ý tứ bên trong làm Tình
Tình hiểu rõ ý cậu ta nói, cô chẳng xứng xách giày cho Mộ Dung Trần?
"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Tình Tình không muốn chơi đoán chữ cùng cậu
ta nữa. Muốn nói gì cứ nói đi, cô không quan tâm. Cô tự hiểu mình, so ra kém cái cô Đan tiểu thư đó cái gì, mặc kệ từ phương diện gì, cô cũng
thấp hơn cô ta.
Vậy bây giờ Kỳ thiếu gia rốt cuộc muốn cho cô làm gì?
"Cô đã không yêu anh tư, tại sao không rời khỏi anh ấy?"
"Cậu . . . . ." Tình Tình ngạc nhiên! Mới vừa rồi trong lời của cậu ta đã vô cùng bất mãn rồi, nhưng cậu ta nói như thế là có ý gì? Rốt cuộc muốn
gì?
"Tôi hiểu rõ chuyện anh tư ép cô kết hôn với anh ấy!" trong
đầu nghĩ sâu xa một hồi lâu, Mộ Dung Kỳ mới chậm chạp nói ra, "Nếu như
không phải là Thẩm Diệu Dương, có lẽ cô đã không cùng anh Tư kết hôn
rồi?"
Từng chữ từng câu Mộ Dung Kỳ giống như cây kim đâm thẳng
vào lồng ngực Tình Tình, sắc mặt cô trắng xanh, cô không ngừng lắc đầu,
một chữ cũng nói không ra được.
Chuyện này, Mộ Dung Kỳ làm sao có thể biết? Làm sao có thể? Cô không biết mình nên nói cái gì, cô cũng
không cách nào giải thích được, dù sao, cậu ta nói đúng, chuyện cô và Mộ Dung Trần kết hôn, chỉ là bởi vì anh nắm giữ nhược điểm trí mạng của
cô.
Chẳng lẽ Mộ Dung Trần không giữ lời hứa nói ra ngoài sao?
chuyện kia Tiết Thiệu Trạch hẳn còn chưa biết phải không? Tại sao có thể như vậy?
"Không lời muốn nói sao?" Mộ Dung Kỳ thấy sắc mặt tái
nhợt của Tình Tình, trong lòng cười sảng khoái, cô gái này khiến cho anh tư khổ sợ như thế, anh mới không để cho cô ta sống tốt "Những chuyện
này không phải anh tư nói ra. Nhà Mộ Dung muốn tra loại chuyện này thì
vô cùng đơn giản?"
Nhìn ra nghi vấn của cô, Mộ Dung Kỳ lại vì mình anh trai giải thích. Anh không muốn anh tư bị cô gái này hiểu lầm.
"Cậu nghĩ như thế nào?" Tình Tình hít sâu một hơi, sau đó nói. Cô thật dễ
khi dễ như vậy sao? Tại sao những người kia đều nhìn cô không vừa mắt
đều khinh ghét cô, luôn tìm mọi cách uy hiếp cô?
Một cỗ chua xót xông lên trong mũi, cô cảm thấy rất đau.
"Rất đơn giản, tôi sẽ không nói bí mật của cô cho ai khác. Dĩ nhiên, cô cũng phải đồng ý điều kiện của tôi, cô đã không yêu anh tư, không bằng để
anh ấy tự do, ly hôn với anh ấy đi!"
"Ly hôn anh ấy?" Tình Tình
không thể tin hỏi lại. Nếu như không phải là trường hợp không đúng, cô
nhất định sẽ bật cười, thật muốn cười ra ngoài.
Trời ạ! Nhà Mộ Dung là thần sao? Cầm một lý do tùy tiện buộc cô kết hôn rồi giờ cầm một lý do khác đến bắt cô ly hôn?
Trên đời này trời xanh có mắt sao?
Cô phải làm sao mới đúng? Có ai đó nói cho cô biết không? Thật sự là buồn
cười mà! Mục đích cô kết hôn chính là muốn đoàn tụ với người nhà, nhưng
đừng nói là đoàn tụ, hiện tại đến mẹ cũng chưa từng gặp mặt!
"Nếu như có thể, từ đầu tôi đã kết hôn cùng anh ấy?" Thật là buồn cười a! "Mục đích đã cậu đạt được rồi phải không?"
"Chuyện không liên quan cậu. Nếu như cậu thực sự muốn đi thì cứ đi!" Tình Tình
đứng lên, quyết định đi ra ngoài hóng mát một chút, cứ đứng ở chỗ này cô điên mất
"Tiết Tình Tình, cô đã không yên anh tư, làm gì mà
không buông tha cho anh? Cô không cảm thấy anh ấy cùng Đan tiểu thư khá
xứng đôi sao?" Mộ Dung Kỳ đứng lên ngăn Tình Tình lại.
Muốn đi? Khi cậu ta còn chưa đạt được mục đính, anh sẽ không để cho cô đi dễ dàng như thế!
"Cậu cho rằng tôi muốn là tôi có thể ly hôn sao?" quả thực là cậu ta bị bệnh thần kinh rồi! Nếu không tại sao cậu ta lại như thế?
"Cô không
thương anh tư là vì sao lại không thể?" Mộ Dung Kỳ cười lạnh nói, "Chẳng lẽ cô không bỏ được anh tư sao? Hay không nở bỏ vị trí con dâu nhà Mộ
Dung?"
"Tránh ra, tôi chẳng muốn nói thêm với cậu nữa." Tình Tình nghĩ đẩy anh ra, không ngờ tới Mộ Dung Kỳ cũng đang sau lưng nói một
câu: "Tiết Tình Tình, chẳng lẽ cô muốn tôi nói cho cô biết, cô không
cùng anh tư ly hôn là vì yêu anh ấy sao?"
Yêu anh? Mộ Dung Kỳ nói ra một từ vô cùng xa lạ? Tình Tình muốn mở miệng phản bác anh, nhưng há miệng, lại chẳng nói gì được.
Thương anh sao? Làm sao có thể? Cô hận anh còn không kịp rồi, làm sao có thể sẽ yêu anh?
Giữa bọn họ, không có cãi vả, đã coi như là tốt nhất rồi. Cô không thể bỏ
tình cảm yêu một người đàn ông mà đã ép buộc cô cưới anh ta.
Nhưng ly hôn hai chữ này nhắc tới, tại sao lòng của cô lại đau như thế? Cô
chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng bây giờ. . . .