Nghe nói, tập đoàn M
đã có ý muốn hợp tác với Đỉnh Phong. Nếu như đại tiểu thư Đan đem món
thịt theo béo bổ này giao cho anh, anh đương nhiên không có lý do gì
không chấp nhận.
"Tứ thiếu gia, có phải anh đã sớm nhắm tới rồi
không?" Mẹ nó, xem cô là đứa ngu ngốc sao? Cô muốn lấy được vụ án kia,
cũng không phải dựa vào hy sinh nhan sắc của mình. Đưa cho anh? Nằm mơ
vẫn còn tương đối thực tế một chút.
"Đúng vậy, không phải cô nói muốn tặng quà cho tôi sao? Tôi chỉ muốn cái đó mà thôi." Những món khác anh nhìn chẳng thuận mắt.
"Vậy coi như em nợ anh đi!" Thật là biết nói đùa, cô - Đơn Tuệ Ngữ thà cả
đời cô đơn một mình, cũng không cần làm cái vụ mất trắng này với Mộ Dung Trần
Nhìn bọn họ đối thoại qua lại, hơn nữa chỉ có hai người mới hiểu hai người nói gì, Tình Tình đột nhiên cảm thấy mình là người thừa, không thể bước vào được thế giới của anh, đây gọi Mộ Dung Trần sao.
Mặc dù bọn họ là vợ chồng, cơ hồ ngày ngày ngủ ở cùng nhau, nhưng đối với
cô mà nói, thật ra thì anh là người xa lạ nhất cũng là người quen thuộc
nhất.
Không thể phủ nhận, lúc nghe bọn họ nói chuyện với nhau thì lòng cô xuất hiện một mảng mờ mịt, mờ mịt được không biết mình đang ở
chỗ nào.
Người đàn ông này nói yêu cô, nhưng yêu cái gì của cô
vậy? Cô cái gì cũng không hiểu, đến đại học cũng chưa tốt nghiệp, thậm
chí bọn họ nói cái gì cũng không biết.
Mà cô đối với người đàn
ông trước mắt, đồng dạng là những mảng xa lạ. Thế giới của hai người họ
vĩnh viễn cô cũng không thể đặt chân vào. Cái vòng lẩn quẩn, sự khác
biệt của trời đất.
Cuộc sống như thế tương lai sẽ như thế nào?
"Tiểu Ngữ, A Trần, các con từ từ tán gẫu nha, mẹ dẫn Tình Tình đi gặp một vài người khác nhé!." Thái Chi Lan cười cười, dắt tay Tình Tình. "Mẹ, Tình
Tình còn chưa có ăn cái gì." Mộ Dung Trần đang nói chuyện phiếm với Đơn
Tuệ Ngữ nhìn thấy Tình Tình sắp khời đi."Không được, ăn hết đồ mới được đi."
Cô vốn đã ốm, dạ dày lại hư thì phiền toái.
"Không
cần, em đi một mình được rồi." Tình Tình rất nhanh đem tay mình dời khỏi tay anh. Anh và cô gái xinh đẹp này có gì muốn nói thì cứ nói đi; bọn
họ đi chỗ khác không phải tốt hơn sao. Cô cũng không phải là đứa bé.
"A Trần, lát nữa con đi tìm cô ấy cũng được mà. Tình Tình, chúng ta đi
thôi." Thái Chi Lan kéo tay Tình Tình trực tiếp đi ra chỗ khác.
"Tứ thiếu gia, không phải vừa mới kết hôn liền thay đổi thành nô lệ của đàn bà rồi chứ? Này, nói một chút coi, các người nghĩ như thế nào?" Lúc Mộ
Dung Trần muốn đi lên trước, Đơn Tuệ Ngữ đưa tay ra ngăn cản anh lại.
"Đơn Tuệ Ngữ, cô xong chưa vậy?" Trực tiếp thét lớn lên, thấy người đã đi
trước, nên có hơi nóng lòng chẳng thèm để ý đến ai nữa.
"Mộ Dung Trần, anh thật là hẹp hòi, nói chuyện một chút sẽ chết à!"
"A Trần, đã lâu không gặp." Một giọng nói quen thuộc ngăn cản bước chân của anh.
Đơn Duật Kiên là anh trai của Đơn Tuệ Ngữ, tổng giám đốc của Đỉnh Phong.
"Tình Tình, Tiểu Ngữ và A Trần đã là bạn từ thuở bé. Mẹ của cô ấy cùng mẹ vẫn là bạn bè thôi! Chỉ là, sau khi Tiểu Ngữ lớn lên đến công ty làm việc,
cơ hội gặp mặt của bọn họ cũng ít đi, về sau có ít thời gian A Trần
thường mang cô ấy ra ngoài dạo; nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường mà
thôi, con đừng để ý."
Thái Chi Lan vừa nắm tay Tình Tình vừa đi
vừa nói, mấy câu nói đã đem quan hệ của Mộ Dung Trần và cô gái kia nói
rõ. Thì ra là còn là thanh mai trúc mã!
"Mẹ, con không có để ý."
Cũng không phải là cô ngại? Mộ Dung Trần như vậy làm sao không có hồng
nhan tri kỷ bên ngoài? Cho dù là đã kết hôn thì thế nào đây?
"Không ngại thì tốt rồi, mẹ sợ con không vui. Chúng nó quen biết một cách bình thường rất ít khi qua lại."
Thái Chi Lan lôi kéo Tình Tình đến nói chuyện cùng một vài người phụ nữ,
Thái Chi Lan nghĩ đến chuyện con trai nói Tình Tình còn không có ăn cái
gì, liền đưa cô đến phòng nghỉ, còn săn sóc bảo phục vụ đem thức ăn và
nước uống vào cho cô mới yên tâm đi ra ngoài.
Ngồi phòng nghĩ
rộng rãi, Tình Tình cũng chẳng ăn được bất cứ thứ gì cả, rõ ràng từ giữa trưa đến giờ cô không có ăn gì, nhưng khẩu vị cô rất lạ. Hiện tại cũng
không thèm ăn gì cả.
Nói là ở phòng nghỉ ngơi, thật ra chỉ là một căn phòng được ngăn ra với đại sảnh rộng lớn bằng tấm kính lớn, hoạt
động của mọi người bên ngoài như thế nào đều có thể nhìn thấy được.
Thậm chí cô còn nhìn thấy Mộ Dung Trần cùng với cái người tên Đơn Tuệ Ngữ
trò chuyện rất vui vẻ, chỉ là, bên cạnh của bọn họ còn có thêm một người đàn ông nữa.
Bọn họ đang nói chuyện gì vậy? Trò chuyện vui vẻ
như vậy? Nhìn vẻ mặt của anh, rất nghiêm túc, rất vui vẻ. Bộ dạng này
của Mộ Dung Trần là một bộ dạng mà cô chưa từng nhìn qua.
Cường
thế, bá đạo, vô lại, dịu dàng, ngay cả dáng vẻ lưu manh của Mộ Dung Trần cô cũng đều gặp qua! Nhưng nhẹ nhàng lại vui vẻ như vậy thì cô chưa
từng gặp qua.
Anh trước giờ chưa từng vui vẻ vì cô?
"Một người ở chỗ này thật thoải mái nha?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa ra vào, đột ngột đến khiến chiếc đĩa trong tay Tình Tình rơi xuống đất, cô quay người lại, nhìn thấy Mộ Dung Kỳ, nụ cười trên mặt cười lại như không cười.
"Anh muốn ăn ở đây sao?" Lấy lại tinh thần, Tình Tình thấp gọi hỏi. Cô không hiểu, mình
đối với Mộ Dung Kỳ người thấp hơn cô hai tuổi thế nhưng vì sao vẫn có
một cảm giác sợ hãi khi gặp cậu ta.
Đúng vậy, cô cùng Mộ Dung
Trần kết hôn lâu như vậy, trừ gặp cậu ta một lần trong hôn lễ, cho đến
nay vẫn không có cơ hội gặp lại. Mà gần đây gặp mặt mấy lần, cũng bởi vì anh ở nước ngoài về nhà Mộ Dung nghỉ ngơi ít hôm.
Trước kia cô
cũng không nhận ra cậu ta, giống như cũng chưa từng gặp qua cậu tahoặc
làm chuyện gì khiến cậu tức giận? Nhưng tại sao mọi lần nhìn thấy cậu
ta, cô cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn cô vô cùng chán ghét, vô cùng lạnh
lẽo.
Một rõ ràng tiểu quỷ này mới mười tám tuổi thôi, thế mà ánh mắt lại vô cùng lãnh khốc, khiến người ta sợ hãi.