Hào Môn Diệm

Chương 48




Giữa quán cà phê ngoài trời của khách sạn – điểm hẹn lý tưởng của những vị đầy vai vế, đâu đâu cũng nghe hơi hướm thượng lưu, đồ Tây thẳng thớm, chuyện trò nhã nhặn, thì một gã đàn ông mặc nguyên cây đỏ chóe, ngồi bắt chéo chân không biết đã được thiên hạ tròn mắt nhìn chằm chằm bao nhiêu bận rồi. Bất quá bản thân hắn còn hồn nhiên chưa nhận ra tình hình, vẫn tỉnh queo ngồi ngả đầu trên cái ghế tựa bằng mây đan lộng lẫy.

Mớ tóc đen thỏa chí bay tung trong gió, cặp kiếng mát màu nhạt che khuất đôi mắt đen đương lim dim khép hờ, khuôn ngực rắn chắc như được thoa dầu bóng hơi phập phồng đầy khêu gợi, khiến người ta liên tưởng đến một loài thú hoang nguy hiểm, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắn chồm dậy tấn công.

Trang phục của hắn so với không gian quanh đây coi bộ hơi trật chìa, bất quá nhờ khí chất trời sinh hơn người, thành ra sự đối lập quá rõ ràng lại mang ý mê hoặc kỳ lạ, khiến người qua đường cũng không kìm được cảm thấy phát ghen phát tị, không chừng còn cơ số kẻ trông mà ao ước mình có được vẻ “táo bạo” của hắn.

Đột nhiên tiếng nhạc chuông di động khói lửa ồn ĩ rất chi lỗi thời vang lên, có người đã chịu mở miệng, mà giọng điệu nghe qua mới thật hợp với ấn tượng bề ngoài, lười biếng và gợi cảm: “Nhiêu lâu nữa?”

Người ở đầu dây bên kia hình như đương trong cuộc họp, giọng đáp lại rất đứng đắn: “Tôi vẫn đang ở tầng 11, nửa giờ nữa xuống, lúc đó cậu xuống tầng 3 chờ được chứ.”

“Lại vô cái phòng dở hơi ấy á?” Có vẻ bất mãn nhíu mày, “Không đi đâu. Cà phê ở đây uống cũng được, chừng nào xong thì gọi tiếng đi.” Anh giai nói xong rồi ngắt máy cái rụp rất chi thẳng thừng, còn không cho người ta cơ hội í ới thêm câu nào, giá kể ai không hiểu sự tình mà nghe được nhất định sẽ nghĩ đầu dây bên kia là một em út bé bỏng tội nghiệp vô cùng, chớ ai biết đâu người ta lại là nhân vật nện một bước chân dư sức gây ba tầng địa chấn…

Đương nhiên, bất kể sự tình nghiêm túc đứng đắn nhường nào mà dính vô Trần Cận rồi hẳn nhiên sẽ bị méo xẹo đi chừng hơn phân nửa, bất quá đừng hy vọng Trần Cận ngồi căn cơ nghĩ lại hay áy náy một tí ti gì, tỷ như vừa xong có người kêu hắn về phòng giùm đi, cơ mà một khi hắn đã thấy ngồi dài dưới quán cà phê lộ thiên này sướng thân hơn, thì căn bản đừng hòng hắn bò về cái phòng nghỉ tệ lậu đó chịu tội, đồ thị tư duy của hắn nói chung là trơn tru hơn người, nào giờ không có chuyện tự ôm mệt vào mình

Với một số sự vừa kém hấp dẫn vừa dễ hao sức lực, Trần Cận quyết định dứt áo rất nhanh, chưa nói mấy bữa nay chung chạ “ngày dài đêm thâu”, tâm lý khấp khởi của hắn với Fiennes đã kịp tuột dốc không phanh, lắm khi vừa trông thấy hắn ta hắn đã nghĩ: thế quái nào mình lại đi rước cục nợ tổ chảng thế này? Cơ mà đương nhiên, giờ hối kể cũng hơi trễ rồi.

Nhưng cũng không thể không bái phục khả năng thích nghi siêu đẳng của Trần Cận, dạo này hắn đã chẳng còn phải tốn nhiều công sức để phản ứng một cách rất chi bản năng với Fiennes, bao nhiêu e dè, xù lông, cứng đầu cứng cổ chỉ qua một đêm đã kịp biến sạch, bất quá những cuộc đối thoại giữa bọn họ đương càng lúc càng có xu hướng “vu vơ”, cơ bản là, qua ngày mới là Trần Cận quên sạch bách hôm qua hắn đã nói gì rồi chuyện liên quan đến Hào Môn thì Trần Cận đề đạt nghiêm túc, còn nghe hay không là việc của Fiennes, hắn cũng không để ý thêm, chuyện không nên hỏi thì tuyệt đối hắn không hỏi, nói tóm lại một câu: tạm thời bọn họ ở chung khá là hòa thuận.

Trần Cận quyết định ngủ cho qua nửa giờ này, thành ra đến khi có người khẽ vỗ vai hắn, hắn cũng thấy hơi khó chịu, còn ngoạc miệng ngáp dài một cái, bất quá đẹp trai là đẹp trai a, có ngáp hay xì hơi ít bận cũng không nhằm nhò gì đến hình tượng a, thiên hạ thường thường kết luận rằng ấy đều là “trời phú”, vậy mới nói Thượng Đế tạo ra nhân loại rõ là bất công.

“Cậu bảo cậu uống cà phê, nhưng đây là rượu pha.” Nhìn cái cốc đế dài trên bàn, biểu cảm trên mặt Fiennes có vẻ thâm sâu khó tả.

“Bởi vậy mới nói cà phê ở đây uống được, còn rượu thì thật gớm chết, dở dở ương ương cứ như đồ bán dạo đầy bãi biển Caribbean.” Nói rồi còn bất mãn giơ cái ly lên dí bên môi Fiennes, “Thử miếng coi, rồi nhớ từ sau chớ có gọi rượu của bọn họ.”

Có muốn làm mặt ngầu chừng nào giờ cũng phải bật cười: “Thật không?” rồi hắn cũng nhấp một ngụm, đoạn mỉm cười nói, “Cũng được mà.”

“Đó là thị hiếu của anh kém.” Trần Cận kết luận rất chi hùng hồn. Đột nhiên, hắn cảm giác được sau lưng có một luồng bắt tóe lửa chiếu thẳng vào mình, liền quay đầu lại nhìn, kết quả đã phát hiện Michael đương đứng cách đó mấy chục mét, trợn trừng hai mắt xanh nhìn hắn, coi bộ là vừa hộ tống Fiennes xuống đây rồi.

Fiennes thản nhiên giải thích: “Tôi để Michael ở lại thôi, còn lại tạm thời cho đi rồi.”

“Anh cứ ở lại Seattle mà được hả?” cùng với câu nói này, ánh mắt Trần Cận mất hẳn vẻ ngái ngủ, thậm chí còn có chút cảnh giác, lời lẽ nghe ra vài phần cảnh báo, “Tôi e sớm muộn cũng có người để ý đó.”

Nghe giọng hắn, Fiennes cũng nghiêm mặt đáp: “Cậu nghe được chuyện gì rồi?”

“Đoán thôi, chẳng qua tôi muốn anh cẩn thận một chút.” Trần Cận cũng không nói thêm chuyện này nữa, lại trớ qua việc khác, “Không phải anh tính đi Brazil hở? Bao giờ thì đi?”

“Cậu đi cùng tôi qua đó không?”

Trần Cận cười khinh khỉnh: “Làm gì? Kêu tôi đi coi các em nhảy samba a?”

Fiennes chỉ cười không đáp.

“Không phải anh nói tôi ở với anh mấy bữa hở? Đó giờ ở rồi đó, sao nữa?”

“Cậu nghĩ chỉ là mấy hôm thật hả?”

“Muốn tôi nghỉ ăn chơi a, cho cái lý do coi?”

Fiennes nghĩ một lát, đoạn bình thản đáp: “Tôi yêu cậu, chưa đủ sao?”

Trần Cận coi bộ bị xấu hổ, hắn lầm bầm “Tiều” một tiếng đặng lấp liếm: “Lý do vậy mà nghe được hở? Tôi phải đàn bà con gái đâu, ai đi tin anh!”

“Cậu không tin thì sao lại đồng ý cho tôi mấy ngày?”

“Giờ anh thích cù nhây nữa thì trả giá đê.”

“Giá sao đây? Liệu tôi đủ sức trả không?”

“Anh rủng rỉnh như nào là việc của anh, đừng có nói như mình chung chạ gì với nhau”

Không ít cặp mắt xung quanh đã bị hút theo hai gã đàn ông bề ngoài xuất sắc, khí thế khác người này, muốn an toàn một chút, Fiennes quyết định kéo Trần Cận đi: “Chúng ta vốn là một cặp, cậu không cần chối vội vàng thế, vô ích thôi. Được rồi, vào sân tennis trong kia đi.”

“Tôi vừa ngồi được một tí, lại bảo chạy huỳnh huỵch tiếp a? Anh phải người không đó? Sức gì lắm dữ.” đành là lải nhải vậy, nhưng hắn vẫn đứng lên, vừa bước đến bên cạnh Fiennes vừa ghé tai hắn hỏi: “Tụi Phosa tới rồi hở?”

“Ừm, tối qua.”

“Mấy ổng thấy tôi ở đây rồi nói năng gì không?”

“Cậu mong bọn họ phản ứng sao đây?”

“Đảm bảo Gallo Ge nổi khùng luôn” cười rất chi ác ma.

“Tôi bảo họ… cậu là cơ sở mật của tôi, tôi cần trao đổi ý kiến với cậu.”

“Nói vậy cũng được. Bất quá… trao đổi là vô chung một phòng hở? Còn đổi tuốt lên giường luôn? Hứ, có ngu mới tin anh!”

“Tôi cần bọn họ tin à?” Fiennes nói với tia cương quyết vững vàng trong mắt, nghe ra đầy ý bá đạo, thuận hắn thì sống nghịch hắn thì chết, rõ ràng không phải vạn bất đắc dĩ thì chớ nên khinh thường vuốt râu hùm, nói cho cùng hắn đã chấp nhận cho đám cấp dưới một “cái cớ”, dù nghe rồi không thấy vinh hạnh cũng im lặng đi là hơn, có một số việc chỉ cần không quá đụng chạm đến nguyên tắc thì đương nhiên không ai dám mở miệng hỏi nhiều.

“Tôi thì đừng chọc giận cả đám đó là đủ rồi, cũng may không phải ăn cơm của tổ Trung Đông” lúc này Trần Cận mới nói thẳng ra, “Chiều mai tôi về đó, bên kia Đại Lý có việc cần tôi giải quyết, không ở đây hao thời giờ với anh được nữa đâu.”

“Ở cùng tôi là phí thời giờ à?” Ai đó đã bắt đầu khó chịu, bất quá chỉ mới khẽ nhướn mày hỏi.

Trần Cận tỉnh rụi vỗ vai người ta bồm bộp: “Ừa tôi thấy vậy đó, chừng nào anh cắt lấy dăm bữa nửa tháng qua New York, làm tài xế chạy vặt cho tôi đê, lúc ấy đảm bảo thằng em sẽ tin sái cổ tấm lòng của ông anh. Chứ ở đây cả đống người quây anh suốt ngày, tôi như ngồi tù ấy, thôi về làm việc tử tế hay hơn. Mà nói trước nghen, nhỡ Xích bộ có việc gì phải nhớ đỡ giùm tôi nghen, không được để mấy ổng kiếm cớ cắt xén kinh phí của tụi tôi đâu đó!”

Sao mình lại thua trong tay người thế này chứ… lắm khi Fiennes cũng phải tự hỏi câu ấy, bất quá mỗi lần trông thấy bộ dạng nghênh ngang hùng hồn của đối phương, thật cũng hết cách nổi giận với hắn. Đành thở dài hỏi: “Giờ có ra sân bóng không đây?”

“Đi chớ, mắc gì không đi! Ông anh là sếp chứ bộ.” trần đời chắc chỉ có mỗi Trần Cận suồng sã với Fiennes thế này, mà tự dưng hắn như nhớ ra chuyện gì, liền cười rất chi lưu manh, “Mà nói nè, nào giờ chưa có thấy anh chơi bóng nhe”

“Khỏi lo cho tôi, tôi sẽ không để cậu thua thảm quá đâu.”

“Ha! Ha ha!” Trần Cận nhìn trời, cười ruồi mấy tiếng, “Bữa nay thì ông anh gặp đối thủ rồi ai thắng được thưởng gì không?”

“Được thôi, cậu cứ thắng đã.”

Thay đồ chơi bóng, chuẩn bị ra sân rồi, Michael mới mò đến cạnh Trần Cận, rất chi mẫn cán sẵng giọng cảnh cáo hắn: “Này, bây đừng có làm bậy! Dám để đại ca uống… uống cái ly dở của bây!”

“Ông anh ý là đương khoe mắt tốt với lại hết mình chăm chút sếp lớn hay tính nói nước miếng thằng này độc hại hở?” Mặt cá gỗ đúng là đầu óc cổ hủ mà.

“Bây…” Lời lẽ của Michael lại một phen nghẹn ngang cổ họng, hắn chỉ biết trợn mắt với Trần Cận, rồi nhìn hắn phởn phơ lượn ra đường biên phải lấy bóng chuẩn bị chơi.

Hai gã đàn ông mới đầu còn là chơi vui, càng về sau càng hăng hái hùng hổ sát phạt, loáng cái đã chơi được hơn mười phút. Đến khi Trần Cận đánh liên tiếp mấy quả sát vạch biên về phía Fiennes, có người mới nhận ra nguy cơ không thể coi thường, sau ván đầu, mỗi người thắng 5 giơ, Trần Cận xoay ngược ngón cái, chỉa chỉa đầy khiêu khích về phía Fiennes, bất quá ai đó không buồn đáp trả cái sự thiếu văn minh của hắn.

Ngay sau đó, quả nhiên Trần Cận được thêm hai giơ, thắng luôn set đầu, kể từ lúc đó, Fiennes càng cảm giác nhiệt huyết dâng trào, vì một đối thủ khiến hắn phải dốc hết sức lực đối phó.

Đến khi san bằng tỉ số set hai, rốt cuộc Fiennes cũng giơ tay làm một động tác “đắc thắng” với Trần Cận, bất quá Trần Cận chỉ phá lên cười: “Ha, hay lắm, tới luôn!”

Michael đứng theo dõi bên ngoài chốc chốc lại nhìn đồng hồ, bảy ngày nay Trần Cận bất ngờ ở lại, còn dính như sam với Fiennes, hắn thật có phần bị dọa rối ruột, đầu óc bắt đầu suy diễn các kiểu. Hai người đó có lúc thoáng cái đã rõ thân mật, có lúc lại làm như cạch mặt không quen biết gì nhau, hắn không sao đoán được quan hệ thực sự giữa bọn họ là thế nào, không giống bạn bè, cũng chẳng giống cấp trên cấp dưới, ừ thì hai người đứng cạnh nhau trông hòa hợp đến khó tin thật, nhưng nghĩ sao cũng có chỗ không đúng lắm, đừng nói là… Trần Cận đã biết Fiennes là Diệm rồi chứ? Mà nếu biết là Diệm thật, thế quái nào nó vẫn vênh váo vậy được a?

Mắt thấy đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, hai người còn đương hăng say so vợt, nào giờ Michael chưa từng thấy đại ca hắn chơi bóng nghiêm túc đến thế, mà chẳng mấy lâu sau, một trái đánh trở tay của đối phương đã bay trượt khỏi vợt Fiennes, đúng giơ quyết định, Trần Cận thắng 7 điểm chung cuộc.

“Yahoo!!” Trần Cận quăng luôn vợt, hú hét rầm trời, lúc lắc mớ tóc ướt rượt, ngoác miệng cười ha hả với Fiennes.

“Điểm cuối cùng là tôi nhường cậu, tính hòa được thôi.” Fiennes lại nghiêm mặt nói.

Đại khái rất hiếm khi nghe Fiennes ra oai kiểu nhỏ mọn vậy, Michael trố mắt nhìn hắn, rõ là… rõ là ở chung với thằng kia lâu ngày, cả đại ca cũng bị tha hóa mà…

Trần Cận quyết không bỏ lỡ cơ hội: “Đã nói có thưởng nghen”

“Cậu muốn gì đây?”

“Tôi chưa có nghĩ ra a, vậy đi, mai chuyển một triệu vô tài khoản của tôi đi, chừng nào nghĩ ra tôi tự đi mua”

“Cậu thế này đúng là đào mỏ.”

“Phải đàn ông không đó? Ki bo dữ vậy, tối tôi đãi là được chứ gì.” nói rồi giơ tay vẫy vẫy, “Mặt cá gỗ, đứng đó hoài thấy mệt không a? Lát vô nhà hàng đi, tôi vừa trúng mánh một triệu nha, lát mời ăn tôm hùm luôn. Giờ tụi này đi tắm đã, ông anh chờ mươi phút nha.”

Lông mày Michael thiếu điều dựng ngược, mặt đỏ tưng bừng, coi bộ sắp bị thằng nhãi láo toét này hại tức chết luôn. Đương nhiên, tính tình hắn kiêu ngạo vậy, tuyệt đối không thèm tôm hùm của thằng đó!

Trong khi ấy, có hai gã đàn ông bự con đương chen chúc trong một phòng tắm, Fiennes tự nhiên còn đòi Trần Cận chà lưng cho hắn, Trần Cận trợn mắt hỏi: “Có lộn không đó! Anh xì ra mười lăm đô là có cả đám ngoài cổng tranh nhau vô chà lưng cho.”

Fiennes im lặng chìa khăn mặt cho hắn, ý là khỏi bàn cãi.

“Nè vô cái phòng tắm kiểu này là tôi đã cố lắm rồi đó, đánh bóng mấy tiếng đồng hồ, tay chân mỏi muốn rụng rồi, giỏi thì anh chà cho tôi đi?”

Ai biết đâu nói khích vậy cũng xi nhê, Fiennes liền rụt khăn lại, bảo hắn quay lưng về phía mình: “Được, tôi làm trước.”

“Hể?!” Trần Cận nhếch môi, ngoái đầu lại nhìn nhìn rất chi ngạc nhiên, “Thiệt không đó?”

Sự thực chứng minh, Fiennes làm rất thành thạo, mạnh nhẹ vừa phải, không giống lần đầu làm chút nào, Trần Cận cũng ngứa miệng chọc: “Trước giờ anh chà lưng cho ai rồi hở?”

“Không có.”

“Không tin.” vừa nói vừa ngoác miệng cười, “Anh làm ngon hơn tụi mười lăm đô ngoài cổ–… Ngoao!” màn giỡn nhả đã bị tiếng rú thảm thiết ngắt ngang, lưng hắn giờ đương nằm trong tay người ta a, mà vừa gào xong đã bắt đầu thở dốc hổn hển, “Anh… anh làm cái gì a…”

Bờ môi dịu dàng lưu luyến rà qua vành tai hắn, hai bàn tay vững vàng ghìm chặt thắt lưng dẻo dai rắn chắc vào lòng, làn da ướt nước lấp lánh óng màu dưới ánh nắng càng toát ra vẻ hấp dẫn khôn tả, mớ tóc thoáng mùi cam như làm tâm trí người ta tê dại, sự mê hoặc mơ hồ tinh tế khiến toàn thân Fiennes đều muốn rạo rực khô nóng.

“Dễ chịu không?” cho đến khi bàn tay ma quỷ lần mò đến nơi chết người của đàn ông thì Trần Cận chỉ còn biết nuốt nghẹn tiếng la phản đối vừa chực bật ra miệng, không biết làm sao cho phải.

“Ưn… anh giỏi chọn chỗ lắm… từ sau đừng hòng tôi chơi bóng với anh nữa, không bao giờ…a! Chết cũng không.” tiếng nước xối ào ào bên tai, khoái cảm quen thuộc đến kinh hoàng ập đến như sóng triều cuốn phăng tất thảy, không thể kiềm chế được mình bật ngửa đầu, mà vừa ngoái lại, môi đã chạm đến sống mũi thẳng tắp cương nghị của đối phương, cặp mắt sắc bén thoáng lấp lóe tia xâm chiếm kia đang nhìn hắn đầy si mê, đôi môi mỏng bình thản đến gợi cảm giờ phút này chỉ càng toát ra ý chiếm hữu mãnh liệt. Điều duy nhất nảy ra được trong đầu Trần Cận là: mai ngồi máy bay rồi đau người thảm thiết cho coi…

Thời gian bọn họ ở trong phòng tắm rốt cuộc vượt xa lắc mức mười phút đồng hồ, mà bữa đó cũng lại ăn cơm chung. Trần Cận ngồi khoanh tay trước ngực, ngả lưng dựa ghế nhìn Fiennes đương ăn canh một cách rất chi tao nhã, hai mắt chiếu chằm chằm vào đường môi hoàn hảo của người ta, Fiennes biết thừa đối phương đang săm soi mình, nhưng vẫn thản nhiên ăn tiếp.

“Anh giả bộ giỏi lắm.”

“Với cậu thì không.” ngẩng đầu lên, nhìn lại hắn bằng cặp mắt nâu chân thành.

“À vâng, cảm ơn anh nương tay.” Trần Cận giơ một tay lên sờ sờ chóp mũi, “Anh có chắc mình vẫn luôn ở khu vực an toàn không?”

“Cậu đang quan tâm đến tôi sao?” có ý cười.

“Không, tiện miệng thì tôi hỏi đó.”

“Vậy để tôi hỏi cậu, cậu có dám đảm bảo sự an toàn của mình không?”

Đáp vẫn lẹ như xưa: “Có a”

“Nhưng cậu đã phải vào phòng cấp cứu hơn một lần rồi đấy.”

“Thương tích có chút xíu đã làm sao mà! Giờ không phải tôi vẫn chạy vẫn nhảy, còn đánh bóng thắng anh luôn hở?”

“Hôn mê vì trúng đạn không gọi là thương tích nhỏ.” Có người tốt bụng sửa lưng hắn.

“Rồi rồi, có chuyện thì sao đòi người ta giữ hết từ đầu tới chân được chứ.” cuối cùng cũng chịu thành thật.

“Cậu nói vậy, có phải nghĩa là những lời chắc chắn trước kia cậu nói với tôi đều có thể phủ nhận bất cứ lúc nào không?”

“Anh cũng có phải chưa gạt tôi bao giờ đâu mà.”

“Sau này sẽ không bao giờ.”

“Vâng rồi, trước giờ coi như huề. Bất quá, anh rõ là không tin lời tôi hứa.”

Fiennes thỏa mãn gật đầu: “Nói vậy tức là cậu bắt đầu hiểu tôi rồi đấy, Trần Cận.”

“Tiều, kiếm cớ!” bật cười mắng rồi hăm hở xiên một con tôm hùm bự chảng bỏ vào miệng nhai nhai, “Mà biết đâu anh đối với tôi cũng chẳng khác gì với thiên hạ”

“Cậu đang muốn tôi đánh nhau với cậu ngay ở đây phải không?”

Trần Cận chỉ cười nhạt đáp lễ: “Hôm qua Thôi Minh Long tới kiếm tôi, thằng chả hỏi mắc gì tôi còn ở đây?”

“Hưm?”

“Cha đó với anh hình như hơi… là lạ à.” có cái mặt hắn bây giờ lạ thì có a

Fiennes thong thả kể lại: “A Long vốn là chỉ huy hành động của đội Săn cánh, đội này đã theo tôi hai năm, sau đó điều tra ra cậu ta qua mặt cấp trên để đầu cơ vũ khí trục lợi, cậu ta mới bị trục xuất đến tổ Trung Đông để xét xử, lần trước chuyện cậu ta lập công chuộc tội, giúp lần ra căn cứ của Lazuo thì cậu cũng biết, hiện nay cậu ta được điều động đến tổ Nam Á, tạm thời khôi phục chức vụ cũ.”

“Hào Môn bỏ qua dễ vậy à?”

“Đương nhiên tôi không tha thứ cho sự phản bội của A Long, nhưng hiện giờ tôi chấp nhận cho cậu ta một cơ hội.”

“Nếu tôi phản bội anh, anh tính sao?”

“Tôi không ưa giả thiết này.”

“Người gì khó nói chuyện dữ a.”

“Cậu có thể đừng làm ảnh hưởng đến sự ngon miệng của tôi nữa được không?”

“Ok, vậy mời anh ăn, tôi im miệng được chưa?”

Nãy giờ đã hoàn toàn trật trìa khỏi cuộc đối thoại thân mật trước bữa ăn, cơ bản cũng có thể liệt vào hàng “chẳng đi đến ngã nào”.

Sáng sớm hôm sau, Fiennes hy sinh thân mình đi tiếp một vị thượng tướng năm sao, khách sạn tổ chức nghi thức tiếp đón long trọng hoành tráng, Trần Cận cũng bớt ít thời giờ mò xuống chôm một ly whisky rồi chuồn lên lầu, đóng gói đồ đoàn chuẩn bị bay về New York.

Coi tình hình chắc chẳng có cơ hội tạm biệt Fiennes, hắn đành chỉ ôm chào hẹn gặp lại Michael, được thể Michael lại còn xúc động ghê gớm, thằng nhỏ đáng ghét này rốt cuộc cũng phải đi rồi… Xong sự tình, Trần Cận cứ thế phớt đời đi thẳng.

Đợi đến khi Fiennes kết thúc một ngày bận rộn, chạng vạng tối mới rảnh ra gọi điện tìm người, thì Trần Cận đã kịp nằm ngủ say sưa trời đất trên máy bay.

Vài tiếng sau, Trần Cận cùng hai gã vệ sĩ xuống sân bay, Đại Lý đã có mặt, rối rít chào đón: “Đại ca, anh không sao thật tốt quá.”

“Tao thì làm sao được! Bộ bây hư não hở?”

“Vì cái khách sạn anh ở đó, tối qua có một ông tướng bị tập kích ngay giữa bữa tiệc…”

“Hả?!” Gào lên mới thật om sòm, “Tin ở đâu ra?!”

“Sáng nay kênh tin tức đưa mà.”

“Tiều! Tao vừa mới về a, xin tụi bây đừng hành tao kiểu đó được không hả!” Trần Cận thật tình cuống muốn điên đầu, hắn ta sao rồi?! Không hiểu có bị liên lụy gì không nữa? “Mau lên, đưa điện thoại đây!”

—-