Hào Môn Diệm

Chương 44




Qua một tuần nữa, Trần Cận được tháo băng, coi như thay da đổi thịt, những vết thương chằng chịt trên lưng vẫn đương đóng vảy, được cái đã có bác sĩ chỉnh hình thứ xịn tỉa tót khâu vá cho, nên sau này cơ bản sẽ lành như cũ, sẹo để lại tuyệt đối không kinh dị như hắn đoán lúc đầu. Thực ra hắn cũng chẳng lăn tăn gì, mặt mũi không sao là ngon rồi, đàn ông con trai người có thêm vài vết sẹo chỉ có càng hấp dẫn hơn thôi.

Cấp trên hào phóng cho đại ca Xích bộ là hắn đây nghỉ hẳn một tháng, tạm thời không phải nhận nhiệm vụ, bất quá hắn cũng không định tiêu hoang ít ngày thảnh thơi hiếm có này, dẹp bớt tâm tình khó chịu thôi không nói, cơ bản là bắt Trần Cận ăn không ngồi rỗi chắc đã dễ hơn giam lỏng hắn

Vết thương không cho phép ngâm nước lâu, thành ra bể bơi của hắn đành để hoang, hồi này phần lớn thời gian hắn đều xài vô… trầm ngâm suy nghĩ. Mà tới ngày thứ hai sau hôm được tháo băng, Trần Cận lại chơi trò mất tích, cứ thế tỉnh rụi để cho Đại Lý một cái tin trong hộp thư thoại: “Tôi ra ngoài ít bữa, việc riêng, thứ tư tuần sau về.”

Nguyên tuần đó, không ai biết Trần đại ca đi đâu, cũng không biết hắn làm những gì [đợi coi “Nhật ký mất tích của Trần Cận” để biết thêm chi tiết], đến khi hắn xuất hiện lại ở Xích bộ, vừa đúng thứ tư tuần tiếp theo, căn thời gian rất chuẩn.

Kể từ hôm ấy, Trần đại ca bắt đầu đặc biệt cáu bẳn, ngoài đi kiếm người dợt quyền thay bao cát thì chỉ có ngủ vùi, đám tập cùng dần lũ lượt xin nghỉ, rốt cuộc Đại Lý phải lết thân ra trận, còn may mấy bữa về sau đại ca nương tay bớt, thế nên cái mạng nhỏ của hắn còn giữ được đến giờ.

Kết quả là Đại Lý bắt đầu thay mặt đám huynh đệ đào sâu phân tích bệnh trạng của đại ca, rốt cuộc kết quả rút ra mới thật kinh hồn… đại ca hồi này chắc trên-bảo-dưới-không-nghe rồi! Suy đoán của Đại Lý cũng là có lửa mới có khói, vì quả tình gần đây tịnh không gặp cảnh bóng hồng lượn lờ sênh ca trong biệt thự, thành ra hắn nghĩ đận đại ca làm nhiệm vụ bí mật vừa rồi đã bị đối thủ đả thương trúng “chỗ hiểm”, vậy nên giờ mới rầu đời như vầy… càng nghĩ càng thấy vấn đề thật là nghiêm trọng, loại người chết vì sĩ diện như đại ca nhà hắn, chắc chắn không đời nào chịu nhận mình đã bị hỏng béng cái chí-khí-nam-nhi, bởi thế, thân làm chiến hữu huynh đệ đương nhiên phải nghĩ giùm cho hắn, chớ sao đứng nhìn đại ca ủ ê vậy miết được.

Sau đó một bữa, buổi chiều, Trần Cận lại nằm dài phơi nằng ngoài ban công, Đại Lý từ đâu mò đến bên cạnh, vô cùng thần bí móc cái gì trong túi ra rồi dúi cho hắn.

Trần Cận nhướn mày, liếc nhìn: “Gì đây a?”

“Món này là “Kỵ sĩ dũng mãnh” hàng của Âu Mỹ đấy, xài một viên là được nguyên một giờ, đảm bảo công hiệu, đại ca thử coi sao…”

Không đợi Đại Lý hoa lá hết lời, Trần Cận đã chồm dậy, gào ầm lên: “Tiều!! Mày tưởng tao bất lực a!?! Không xài ba cái này tao cũng được hàng giờ rồi!!”

Đại Lý rất chi ấm ức, biết ngay đại ca xấu tính, tự dưng ý tốt của hắn không được báo đáp: “Tôi thấy đại ca hồi này xuống tinh thần quá, các em tới còn không tiếp, thế nên…”

“Tiều!” Tức tối nằm vật xuống lần nữa, lại thở hắt ra, “Đừng có tài lanh, chiều vô tập với tao.”

Lý Thăng thiếu điều khóc thét: “Lại võ nữa a?!”

“Mấy bữa tao không ở Mỹ tụi bây bê tha cả đám hả? Sao càng ngày càng nhũn nhẹo vậy?” Trần Cận hậm hực, tiếp tục tắm nắng, tiện thể quẳng “Kỹ sĩ dũng mãnh” lại cho Đại Lý, “Giữ lấy mà xài! Mấy bữa có liên lạc được với Hạt bộ không?”

“Uy ca hình như đang có việc, không gọi được, thằng A Toàn đàn em ảnh nói mười lăm hôm nữa họp phân bộ chắc Uy ca sẽ dự.”

“Ờ. Nhiêu ngày nữa thì hết tháng nghỉ?”

“Mười hai.”

“Sao chậm rề vậy…” nhíu nhíu mày, bắt đầu tính toán, “Ừm… giờ đi sân bắn với tao.”

“Hơ?!” Đại Lý há hốc miệng, đại ca đi chinh chiến một trận trở về, không chỉ cả người thương tích, tính tình cũng thay đổi luôn, thị hiếu lại càng trái khoáy tợn, cả trò bắn súng thường ngày chẳng bao giờ ưa hắn cũng đòi tập, còn bao nhiêu tiết mục vui chơi giải trí đều dẹp hết, mà cả ngày chẳng hiểu cứ nghĩ nghĩ ngợi ngợi cái gì.

Đại Lý hoang mang theo Trần Cận tới sân bắn, kết quả là Trần đại ca mới bắn được hai bia đã buông súng, kêu không có hứng, rồi rình rang bỏ về. Đại Lý thầm nghĩ: bắn súng thì hứng thú cái nỗi gì a… Hắn hiểu sao được, Lý Thăng hắn mà đem so với Diệm… quả tình hứng thú không phải chỉ kém chút chút đâu a

“Bữa nay khai trương cửa hiệu của ông chủ Tiền, có tới dự không ạ?” Đại Lý tự thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở mấy câu, dù sao người của Tiền Hoa xưa nay vẫn là đầu mối thông tin chính của Xích bộ tại phố Tàu, mọi khi vẫn thường xuyên qua lại, quan hệ rất thân.

“Quà chưa?” Trần Cận dửng dưng hỏi.

“Đã có cả, sáng nay bảo A Kiến đưa qua rồi.”

“Tiệc tùng chán mớ, không đi đâu.” Đi được hai bước lại nghĩ ra chuyện gì, liền quay lại uể oải nói, “Tôi chờ ở khu Alpha của bộ, bảo David lái xe đến, mai tôi muốn đi hóng gió.”

Đại Lý thầm ngán ngẩm, cái bịnh này mà không trị cho dứt điểm, chắc đại ca từ anh hùng rớt giá xuống thành tay chơi trác táng chán đời mất thôi, suốt ngày hết ngủ lại hóng gió rồi còn ra thể thống gì nữa, xem ra tiết mục tán gái là không thể thiếu được a, bỏ cái là rất dễ mất tinh thần, nhất là với đại ca đẹp trai miễn chê nhà mình, thật là không đáng lạc quan chút nào.

Mấy anh em khác ở Xích bộ cũng vô cùng thắc mắc sao tháng này đại ca chịu “thanh tâm quả dục” thế, nói chung là thôi hết ong bướm, chỉ chăm chăm vận động đánh đấm, mỗi ngày ngoài duyệt báo cáo của các khu, thời gian còn lại cửa sau cửa trước không buồn bước ra nửa bước, nghiễm nhiên thành tác phong ru rú cổ hủ, so với Trần đại ca chơi bời thành tật trước kia thật cứ như hai người.

Mãi đến một bữa, một cuộc điện thoại lạ gọi tới lúc quá trưa mới làm Trần đại ca nhảy nhổm khỏi ghế, không khác gì vừa bị chích điện, hắn gào tướng lên hại tên đàn em bên cạnh muốn điếc lỗ nhĩ: “Mặt cá gỗ á?!!”

Đương sự đầu dây bên kia rõ là bị phật ý vì tiếng rú vừa xong, nếu không phải đã nhận lệnh “hỏi thăm”, đừng hòng hắn chủ động gọi cho cái thằng này: “Hội nghị các phân bộ kỳ này tổ chức ở Seattle, tao gọi báo cho chú mày biết.”

“Hồi nào ông anh thành thư ký tổng bộ đó? Tương lai xán lạn dữ ” Trần Cận vừa nói vừa quào quào tóc, ngồi vài tiếng đồng hồ với cha này trên máy bay thì rầu khỏi nói, “Mà mắc gì chuyển qua Seattle? Không phải vẫn làm ở Philadelphia hả? Lần trước xa lắm cũng tới Atlanta là cùng.”

“Có một số phân bộ đang làm nhiệm vụ, lần này sẽ tạt qua Philadelphia và Chicago, chặng cuối tập hợp ở Seattle.”

“Tổng bộ đúng là giỏi chỉ tay năm ngón, phí đi lại lại trội lên rồi.”

Michael châm chọc: “Sao tài chính Xích bộ hồi này bội chi rồi hả? Đến phí đi lại cũng kì kèo?”

Thực ra sau công trạng lần này, Xích bộ được Hào Môn thưởng lớn, tài sản của Trần Cận hiện giờ đã đủ cho hắn sống nốt nửa đời vô tư, bất quá chọc tức Michael vẫn là thú vui tao nhã của hắn, đời nào hắn chịu bỏ qua: “Phải a, tiền thuốc men hồi này mắc mỏ dữ lắm, mà nào thằng em có phải công dân Canada đâu, giục các sếp chi thêm tí tiền bao nhiêu bận rồi, khổ cái thấp cổ bé họng nên người ta chẳng thèm để ý. Nè mặt cá gỗ nè, ông anh quyền cao chức trọng mà, bữa nào đề đạt giùm nhau một tiếng đê.”

Michael trợn trắng mắt: “Không phải tháng trước mày vừa được phong anh hùng hả?”

“Anh hùng quá đát rồi, tiền trợ cấp còn chưa thấy đâu a. Đùa chứ làm sao tôi bẻ huân chương ra nuôi tụi đàn em được giờ?” Trần Cận nghĩ bụng, từ hồi cha mặt cá gỗ này học được thói đối đáp là lươn lẹo hẳn, chọc hết cả vui, thôi bỏ đi, tha cho ổng lần này, “Cũng chẳng trông chờ gì vào ông anh đâu. Báo tin vậy nghe hiểu rồi, bữa nào rảnh rang ghé New York chơi”

“Không phải chú mày không muốn gặp tao hả?”

“Hứ, người ta tức khí lỡ lời mà ông anh tin hở? Tốt xấu cũng là anh em chớ” Vả lại, không có ông anh tới giúp vui tí đỉnh, thằng em ở không cũng chán mớ a.

Cúp máy rồi, Trần Cận lại thấy hối hận, sao vừa xong không tiện thể hỏi xem Fiennes hồi này sao rồi? Đành rằng chưa chắc Michael đã trả lời, nhưng ít ra ổng cũng sẽ biết mình có ý tứ như vậy, dù sao trước kia người ta đã thân quen thế… mà dù không nói hết, chí ít cũng có thể tiết lộ Fiennes liệu có xuất hiện ở Seattle hay không? Hay lại vẫn ngồi cách cả đại dương, quan sát qua vệ tinh như mọi khi? Trước nay vốn không biết có cặp mắt thứ ba quan sát mình, nhưng giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện Fiennes nhìn thấy mình qua màn hình, tự dưng hắn lại thấy cuống cả người, chỉ sợ đối phương nhận ra mình có chỗ nào bất thường…

Gã đó đúng là nói được làm được, hai tháng trời bặt vô âm tín luôn, trước kia thân mật gần gũi bao nhiêu giờ cứ như chuyện trong mơ, tan biến như bong bóng xà phòng, thậm chí nhiều khi Trần Cận chợt nghi ngờ liệu có đúng mình từng kinh qua một đoạn “lịch sử” động trời đó với Diệm hay không, thực tình hắn bị hụt hẫng, giống như ngày hôm qua còn đang kề vai sát cánh cùng Diệm, được hết cả tôn trọng lẫn che chở, giờ này đã hoàn toàn trở về số không, còn như bị phán chung thân, từ nay về sau vĩnh viễn chỉ có thể nghe phong thanh về hắn qua miệng kẻ khác, với những câu chuyện nhỏ nhặt được phóng đại tô vẽ bất tận… kể từ nay Diệm trong Trần Cận lại là viễn ảnh xa xôi.

Không phải không thể chấp nhận, đó vốn là quyết định của hắn, trách sao được người khác, nhưng rõ ràng mình đã trải qua đấy, mà qua một giây đã bị người ta phủi sạch, thật không khỏi cảm thấy thẫn thờ, phen này thì Trần Cận tự nhận thần kinh mình chưa que củi đến mức không cảm giác gì trước sự thay đổi cỡ đó. Mà lý do hắn đang tự biện bạch là: Tạm thời chưa quen vậy thôi, chờ ít lâu là ok hết.

Bất quá không muốn nhớ không có nghĩa là sẽ không phải nhớ, giá có thể xốc hết mớ ký ức về người đó ra khỏi não thì đời hắn mới thật sung sướng, nhưng thực tế thì, vụ này làm thử coi bộ… hết-sức-khó.

Trần Cận cố sức dẹp đống tư tưởng lộn xộn trong đầu, chạy ào ra vườn, mấy tên đàn em vội vàng chạy theo, hắn ngoảnh lại ra lệnh: “Đến cửa hàng nhà Tiền Hoa chơi.”

Bữa đó dù có bọn Đại Lý uống đỡ, Trần Cận vẫn bị chuốc đến say không biết trời trăng gì nữa, kỳ thực hắn rất hiếm khi quá chén, cũng chẳng ai dám chuốc hắn nhiều, nhưng lần này là Trần Cận cố ý say. Rốt cuộc hắn được sắp xếp cho nghỉ qua đêm tại một phòng xa xỉ trong khu nhà của Tiền Hoa.

Sáng sớm vừa mở mắt đã thấy trên giường có hai cô em nóng bỏng trần như nhộng, Trần Cận ngồi dậy bưng đầu, chửi thề một tiếng rồi đi vào phòng tắm, đêm qua ngủ say như chết, căn bản là không động đến ai, chắc hai nhỏ đó cũng bị ép vào, không dám tự ý bỏ đi. Hắn rút máy gọi cho Tiền Hoa nói vài câu rồi mặc đồ vào, bỏ về.

Những ngày này, Trần Cận chỉ dồn hết tâm trí vào đàm phán với một nhóm IT ở Bắc Mỹ, muốn thuyết phục hacker của họ hợp tác với Hào Môn, tấn công hệ thống mạng nội bộ của các tổ chức xã hội đen, lọc sạch toàn bộ mạng lưới.

Thật hiếm khi thấy đại ca làm việc hăng say vậy, tinh thần sức lực tập trung cao độ, ai nấy đều ngạc nhiên, mà Đại Lý cũng cứ thế lăn lóc cùng đại ca hai tuần trời, đến khi cả đám huynh đệ Xích bộ đều nhận ra sự bất thường của đại ca, còn tiện thể kết luận luôn hắn có “bệnh đàn ông khó nói” không thể tỏ bày với ai… thì trên dưới thuộc hạ đã cùng hạ quyết tâm ai hỏi đều câm nín coi như không biết.

Tội thân Trần Cận, hoàn cảnh xô đẩy hại hắn ngậm bồ hòn còn không biết, khổ cái bằng vào khả năng nhận biết một số vấn đề liên quan đến bản thân cực kỳ trì trệ của hắn, giờ này hắn vẫn đương rất chi vênh vang giữa đau thương, lại còn nghiễm nhiên cho rằng “hình tượng mới” của mình đang được anh em Xích bộ ngưỡng mộ tán dương sâu sắc.

Trong khi ấy Lý Thăng đương bụng bảo dạ: Nếu công việc có thể giúp tinh thần đại ca hăng hái lên chẳng phải tốt lắm sao? Thôi thì phân tán tư tưởng đi một tí, đỡ khỏi rầu lòng nghĩ đến khiếm khuyết sinh lý của bản thân… Mà không hiểu nếu Trần Cận biết tụi đàn em nghĩ vậy rồi có ức ói máu không

Rốt cuộc cũng sống qua được hai tuần, Trần Cận chỉ đem theo ba người, khởi hành đi Seattle.

Đến nơi sớm một ngày, lại hội ngộ Giang Uy ngay trước sảnh nhà hàng, bữa đó Uy ca lâu ngày không gặp đương chân xỏ giày da, đồ Tây cứng cựa, dáng dấp coi bộ càng hoành tráng dữ, so với bộ đồ đạt chuẩn đỏ chóe của Trần Cận thì đối nhau chan chat, bất quá hai gã đàn ông thoạt trông chẳng liên quan gì vừa thấy mặt nhau đã vồ vập ôm ấp, rồi thì choàng vai bá cổ lôi nhau vào thang máy.

Trần Cận thấy ông anh rám nắng đen nhẻm, liền cười giỡn: “Chu choa Uy ca mấy bữa đi Amazon coi mãng xà a?”

Giang Uy như chợt nhớ ra chuyện gì, đột nhiên thộp cổ áo hắn: “Nghe nói bây bị thương hả, còn nặng nữa chứ, đâu đưa anh coi.”

“Ê nè…” Trần Cận hét toáng lên, “Uy ca anh đừng có chơi bạo lực giữa chỗ công cộng chớ?!” lải nhải một hồi, rốt cuộc lại tự cởi nút áo, cho đối phương chiêm ngưỡng “chiến tích oai hùng” của mình.

Giang Uy cũng không buồn nể nang, tiện tay giật tuột áo xuống, xem sau lưng hắn: “Mẹ nó, thằng nào dã man vậy hả! Ông đi tính sổ với chúng nó…”

Đang định tuôn một bụng lời lẽ rủa xả thì vừa lúc cửa thang máy mở ra, Giang Uy cứng miệng, còn Trần Cận đương áo quần xộc xệch cùng trợn mắt nhìn gã đàn ông đứng chờ thang bên ngoài.

Cũng chẳng kịp kéo lại áo, cứ thế phanh ngực bước ra: “Sao anh lại ở đây?”

“Đội Săn cánh hiện nay nhận lệnh trực tiếp từ tổng bộ, tao là chỉ huy, chẳng lẽ không có tư cách dự hội nghị phân bộ hả?” Thôi Minh Long vừa thấp giọng đáp vừa cười lạnh, quét mắt nhìn một lượt tên màu mè lươn lẹo trước mặt, “Xem ra thoát cũi sổ ***g rồi mày sống cũng vui vẻ gớm a.”

Nghe ra ý tứ châm chích của A Long, Trần Cận cười đáp: “Hoan nghênh sếp lớn quan tâm giám sát sinh hoạt cá nhân của tụi này.”

A Long hơi cúi xuống, thì thầm vào tai Trần Cận: “Nhiệm vụ lần trước suýt nữa liên lụy đến tao, bất quá lần này anh ta sẽ nhìn rõ sự tình, không để mày có cơ hội gây chuyện nữa đâu.”

Lồng ngực đột ngột giật nảy, nhưng vẫn vờ bình thản, hắn cắn răng hỏi lại: “Fiennes cũng đến à?”

“Làm ơn gọi cho lễ độ, mày chưa đủ tư cách gọi thẳng tên đâu.”

“Không việc gì tôi phải nghe anh!” Trần Cận ưỡn ngực, xốc lại áo xống, ra hiệu cho Giang Uy đứng sau cùng ra khỏi thang máy, “Tôi không phải cấp dưới của anh, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ai muốn phản bội rồi tìm chỗ chống lưng cũng không phải việc thằng này.”

Biết Trần Cận có ý nói động chạm đến lập trường của mình trước kia, mặt A Long thoáng cái căng cứng, hắn quay phắt đi cùng hai gã vệ sĩ.

Cửa thang máy đóng lại rồi, Giang Uy mới hoang mang hỏi: “Bây xích mích gì với tụi Săn cánh à?”

“Anh cùng quen biết thằng cha họ Thôi đó hả?” Tình cờ dữ à.

“Lần trước hợp tác với tổ Nam Á, lúc đó bọn họ ở trong đội đột kích, anh cũng ấn tượng với tay đội trưởng mặt lạnh này lắm.”

“Oan gia ngõ hẹp.”

“Làm sao gã đó lại muốn làm khó dễ bây?”

Sao nói là vì Diệm được chớ? “Ờ đại khái vì tôi, hại cha đó nghẹn họng trước mặt ai đó, thành ra chả ngứa mắt tôi.”

“A Cận, không ngờ bây cũng lắm kẻ thù thật.”

“Uy ca, chớ bộ anh ít hơn tôi chắc?” Đi hết đoạn hành lang từ thang máy đến nhà hàng tầng tám, Trần Cận tiện tay cài lại hai nút áo, khuôn ngực rắn chắc khêu gợi vẫn lộ phân nửa, hại các em phục vụ trong nhà hàng đều nhất loạt ngoái lại nhìn chàng phương Đông đậm chất cao ngạo phóng tung, còn tưởng người mẫu ở đâu đến nghỉ ở khách sạn.

“Nghĩ thoáng ra, có người ghét đã chắc gì không hay.” Trần Cận vừa cười vừa bước vào nhà hàng độc đáo, mà như bản năng mách bảo, hắn đột nhiên thấy bất ổn, liền lia mắt nhìn sang phải, chân vẫn bước đi… nửa thân trên đã đông cứng.

Xoảng! một tiếng, Trần Cận ngã chúi vào tay phục vụ đương định tránh hắn, Giang Uy đi sau cũng không kịp giữ lại, cả một khay champagne rơi vỡ tan, hầu như toàn bộ nhà hàng đều ngoái lại nhìn, rốt cuộc Trần Cận cũng biết thế nào là “tâm điểm chỉ trích”.

Trông bộ mặt trắng bệch của tay phục vụ, Trần Cận chủ động nhận sai luôn: “Phóng 1812, ghi tiền rượu và giặt thảm cho tôi.” miệng nói, người đã cau mày bước vội về phía cái bàn cạnh cửa sổ.

Người đàn ông lịch lãm đang dùng bữa đằng đó cũng đã phát hiện ra hắn, nhưng mặt tịnh không lộ cảm xúc gì, vẫn tiếp tục ra vẻ âm trầm.

Ánh mắt đôi bên giao nhau còn kịch liệt gấp nhiều lần tưởng tượng, cảm giác thấm thía như vừa bị tên bắn trúng ngực, bao nhiêu sự đã qua nhất thời đồng loạt cuộn trào lên, phủ trùm lấy ý thức. Mà dở nhất là Trần đại ca, chân vẫn đương bước, nhưng đại não đã dần dần tỉnh ra, đến lúc ấy hắn mới chợt nghĩ rốt cuộc mình đến đó để làm gì, càng không biết phải nói gì mới được, mà lối hành động kiểu sinh vật đơn bào làm nhanh hơn nghĩ này đúng là rất dễ khiến hắn trở thành đối tượng đề phòng của đám vệ sĩ, vì thế ngay lúc hắn còn cách bàn ăn năm mét, mấy bàn xung quanh đột nhiên xuất hiện vài gã đàn ông vạm vỡ, xông đến cản hắn lại, hai gã đứng chen cạnh bàn, hai gã còn lại lẳng lặng ghìm giữ tay Trần Cận.

“Ha!” Trần Cận đang định cự lại, Giang Uy đã sấn đến giải vây, “Các người là ai?!”

Hầu như cùng lúc, Trần Cận cản Uy ca lại, còn Fiennes ngăn bọn vệ sĩ, cuộc tranh chấp chưa kịp nổ ra đã được dẹp yên, khách khứa xung quanh cũng ngờ ngợ, nhưng chưa đến mức bị hoảng hốt, còn tay quản lý nhà hàng nãy giờ vẫn đứng từ xa quan sát đã biết đằng này có chuyện, nhưng chỉ quệt mồ hôi trán chứ không dám lại gần, cách đây hai hôm hắn đã được chủ khách sạn dặn đi dặn lại: Không được để ngài Fiennes cảm thấy “không thoải mái” một tí ti nào.

Lúc này Fiennes ung dung đứng dậy, khoát tay với đám vệ sĩ đứng lố nhố quanh đó, rồi bước tới trước mặt Trần Cận, ai đó chỉ khẽ giật tay lại, nhìn hắn đầy thách thức, có trời mới biết giờ tim Trần Cận đập cuống quýt cỡ nào, thê thảm hơn nữa là hắn tuyệt nhiên không hề nhận thấy dấu hiệu sắp-sửa-bình-tĩnh nào ở mình, đầu óc thôi thì rối tinh hết lượt.

Rốt cuộc bọn họ cứ thế giằng co trước mắt bao người…

————