Hào Môn Diệm

Chương 30




Tiếng rên rỉ thống khổ đột ngột buột ra khiến Fiennes buộc phải cố kìm nén xung động đã ứ tràn trong hắn, không dám tùy tiện công kích thêm, hòng chờ đợi cơ thể sắp tiếp nhận mình được từ từ thích ứng một chút, thế nhưng mức độ quẫn bách thúc giục bởi sự ngưng trệ thực sự vượt xa mọi kinh nghiệm tình ái hắn từng có, ý đồ muốn nhấn một lần đến tận cùng đã bị chặn đứng ngay tại trận, hại hắn càng lúc càng nôn nóng cùng cực.

Trần Cận chỉ cảm thấy máu toàn thân nhất thời dồn tuột lên mặt, cảm giác đau đớn cùng cơn xấu hổ tột độ khiến hắn không khỏi rùng mình hoảng sợ, hắn không bao giờ nghĩ một gã đàn ông có thể trắng trợn thô bạo tiến công một gã đàn ông khác như vậy, càng không thể tưởng tượng mình lại chính là kẻ bị thượng ở đây…

Lập tức quyết định nào thì cương đối cương, hắn ra sức vùng vẫy nhoài người lên, ai biết gã đằng sau lại càng giữ rịt tợn. “Tiều! Fiennes ông… rút ra ngay cho tôi!” Mặt mày cháy phừng phừng chắc chắn chẳng khó mà nhận ra, “Chết tiệt! A!”

Fiennes nghiến răng, điên cuồng thúc tới, hại Trần Cận hầu như giật nảy, mồ hôi lạnh muốn vã đầm đìa, nửa bị dọa hoảng hồn, nửa đau thấu trời, chật vật không khác gì liều mạng đấu súng choảng nhau với thiên hạ, hắn hớp hớp từng ngụm không khí, ngón tay bấu chặt trên cánh tay Fiennes đến rỉ máu, mà khoái cảm cường liệt quá sức tưởng tượng cũng khiến Fiennes kinh hãi, căn bản không thể nào giữ được bình tĩnh nữa.

Thấy cảnh cáo vô dụng, Trần Cận dùng toàn bộ sức lực trong mình vùng được cánh tay phải ra rồi thô bạo thúc mạnh về phía sau, lần này Fiennes thực sự trúng đòn, nhưng hắn hoàn toàn không tỏ chút gì ý định lùi bước, vẫn như đang trấn an một con thú nhỏ đương cơn kích động, lực cánh tay càng gồng thêm, hại Trần Cận ức muốn ói máu, hắn càng vẫy vùng dữ dội, ra sức vói tay lên vòi hoa sen, gạt mở cho nước lạnh xối thẳng xuống đỉnh đầu hắn lẫn sau lưng, có điều kết quả không như hắn mong đợi, vòi sen không chỉ không khiến đôi bên tỉnh táo lại được chút nào, trái lại tốc độ còn càng thêm gay gắt, sự đối chọi điên cuồng bẻ gãy vụn cán cân ngang bằng vẫn cố duy trì cho đến giờ, Fiennes khẽ gầm lên, để toàn bộ xúc cảm bùng phát không chút che giấu, rồi lại mở đầu một trận chinh phạt cuồng loạn nguyên thủy, như thể muốn truyền thẳng đến đối phương từng xung động nhỏ nhoi nhất từ mọi đầu mút thần kinh, vật lộn càng kịch liệt trái lại chỉ càng thổi bùng lên dục vọng xâm chiếm vô độ trong Fiennes.

Đam mê bản năng dấy lên cùng khát khao chinh phục, hắn không chút do dự siết chặt bả vai Trần Cận, dùng sức buộc hắn quay đầu lại mà hôn, nụ hôn mạnh bạo đủ tàn phá tất thảy, không ngừng cuồng nhiệt mút vào, cảm nhận được đối phương nhịn không nổi giằng cắn đáp lại, thỏa sức phát tiết như muốn ăn miếng trả miếng.

Điên rồi, mẹ nó điên hết rồi! Bị phản ứng của cả đối phương lẫn chính mình hại cho kinh hoàng, Trần Cận đột nhiên cảm giác mình thực sự đã hết đường lui, Fiennes càng lúc càng công kích càn rỡ, mà hắn bất luận thế nào cũng sẽ không van xin được buông tha, giờ ức cũng ức đến phát khùng rồi, còn quản cái gì nữa! Đầu óc mụ mị đã không còn sót lại chút lý trí nào, đòi hỏi cường liệt phía sau luôn luôn ập đến giày vò hắn ngay những lúc hắn không hề phòng bị, tình thế đã phát triển theo chiều hướng nguy hiểm nhất từ lúc nào…

Cảm giác chính mình được nuốt trọn bởi nơi mềm mại nhất của hắn, tai nghe được những âm thanh hô hấp gấp gáp lẫn cùng giọng rủa xả lầm bầm không ngớt, Fiennes chỉ thấy sục sôi thỏa mãn chưa từng có, Trần Cận cắn răng chịu đựng, vẫn liều chết chống chọi với gã đang chiếm uy thế tuyệt đối sau lưng, thân thể cháy bỏng khẩn trương run bắn từng đợt, kích thích cuồng bạo khiến cả hai cùng vô thức gầm lên, cho đến khi Trần Cận rốt cuộc giãy thoát được để vùng lên gục xuống thành bồn, hắn đã hoàn toàn kiệt sức, mấy phút giằng co ngắn ngủi mà hãi hùng như hàng thế kỷ vừa qua.

Bộ phận mẫn cảm nhất cư nhiên bắt đầu rục rịch phản ứng rất trái khoáy, giờ này còn bày ra không sót chút gì trước mắt kẻ xâm lược, Fiennes cũng chật vật ra khỏi bồn tắm theo hắn, Trần Cận đột nhiên khựng lại, nhịp thở còn nặng nề hổn hển hơn, hắn vùng dậy ngăn cản hành động của Fiennes, nhưng mắt cá chân đã bị đè lại, người phía sau chằm chằm nhìn hắn bằng ánh mắt nóng rực.

“Fiennes, anh…” Tên này thật sự là ác ma a, quấn riết đến mức não hắn muốn phồng tướng lên rồi, muốn dập được trận sóng kế tiếp cũng đã hết cách.

Thân dưới lại được bờ môi ấm áp chậm rãi chà xát, đầu lưỡi bá đạo tùy tiện dò dẫm xung quanh, Trần Cận cụt hứng ngã mình xuống sàn gạch men xanh, nặng nề nhắm nghiền hai mắt, khiêu khích quá độ khiến cả người hắn một lần nữa căng cứng, hắn hớp hớp không khí, lại không sao đẩy được thân thể Fiennes đang đè quá nửa trên người mình, khoái cảm như gió cuốn mây tan thổi bay mọi tri giác.

Hơi thở sớm đã rối loạn vô phương kiềm chế, hắn nhăn mày có chút hoảng hốt, như thể xác nhận chính xác thể nghiệm điên cuồng phi lý này là hiện thực, hắn thây kệ bản thân bị đẩy lên đỉnh sóng, dưới vô số những ngọn thủy triều dục vọng đẫm khoái cảm lẫn dằn vặt giày vò Fiennes không ngừng nhào nặn ra, chẳng một ai còn cự tuyệt được cơn phóng túng ấy nữa.

Nhưng khi ngón tay Fiennes một lần nữa manh nha muốn xâm nhập, Trần Cận lại đờ người, chân đạp loạn theo bản năng, khí lực trở về không ít.

“Thằng này là đàn ông!”

Hắn lật mình vùng thoát tới bậc thềm, nhất thời kinh hoàng đến không biết mình vừa nói gì nữa, trong lòng chỉ còn nghĩ: Sao có thể bị gã đó khuất phục?! Sao có thể thế được!? Không lẽ mình thực sự bị điên lây rồi? Nhất định là hắn ta bỏ trùng độc.

Còn Fiennes cho đến giờ vẫn chưa hề được thỏa mãn trọn vẹn, hắn đã rơi vào trạng thái điên cuồng mê đắm vì dục tình, nghĩ lại người trước mắt này, vừa một phút trước còn ở trong lòng mình, để mình không ngừng đắm chìm trong cơ thể hắn, thỏa thích cuồng hoan hưởng thụ, giờ hắn lại muốn bỏ chạy, rõ ràng đã chấp nhận rồi, vì sao một phút sau lại muốn bỏ chạy?! Rốt cuộc phải làm sao mới thực sự có được hắn!?

Không còn biết xuất phát từ bản năng hay do sự cố chấp đến mê muội, Fiennes một lần nữa vươn tay kéo giật đối thủ đang tâm tình cực độ bất ổn lại: “Cậu muốn sao mới bằng lòng ở lại bên tôi?!”

“Mẹ kiếp anh định ép ai hả, buông ra!”

Lực cánh tay càng lúc càng mạnh: “Cậu ở Hào Môn này, cậu phải nghe theo tôi!”

“Tôi cho anh biết, anh không có tư cách!”

“Đương nhiên là tôi có!” Fiennes cũng chưa bao giờ kích động đến vậy, “Toàn bộ Hào Môn không phải đều nói: Diệm có thể thay đổi tất cả sao? Hôm nay tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy, bọn họ nói không sai đâu!”

Như sét đánh ngang tai, Trần Cận bị chấn động đến nửa ngày không thể phản ứng, sức lực trong mình như thể bị khoét rỗng hoác, tất cả thần kinh phản xạ trong nháy mắt đều trở thành bùn nước, hắn chỉ còn biết trừng trừng khiếp sợ nhìn gương mặt tràn đầy dục hỏa lẫn uy quyền trước mặt, cặp mắt sâu thẳm kia như hút cạn linh hồn hắn, ngọn lửa giấu kín bên trong đang ngấm ngầm bùng cháy, lưỡi bỏng lan tràn vô biên.

Đột nhiên, thứ gì đó cộm lên trong ***g ngực, rồi bắt đầu tàn bạo dằn vặt thần kinh Trần Cận, bức hắn tới đường cùng, không chừa cho hắn một đường thoát. Đợi đến khi tỉnh táo lại phần nào, người đã bổ nhào về phía Fiennes, giọng cất lên nghe rõ sự đè nén cơn run rẩy luống cuống, mâu thuẫn đến hầu như tích huyết, một tiếng duy nhất bật ra thực sự chấn động lòng người: “Diệm?”

Phản ứng mãnh liệt của Trần Cận hoàn toàn vượt quá dự đoán của Fiennes, hắn vì phút giận dữ mất kiểm soát mà bộc lộ thân phận lại khiến người luôn to gan lớn mật này xúc động đến thế, cớ gì chính miệng hắn lại nói ra chứ? Hắn đã muốn kiểm chứng cái gì? Muốn khiến người đàn ông đường hoàng cứng cỏi này khuất phục vì thân phận của hắn ư? Ấy rõ ràng không phải kết quả hắn mong đợi, nhưng tại sao hắn lại làm vậy? Vì sợ chính mình rốt cuộc không thể trấn áp hắn sao? A, thật nực cười, đường đường Hào Môn Diệm cũng có một ngày không trấn áp được người khác.

Giờ này trong Fiennes đã sinh ra một loại bất an khó hiểu, bởi vậy hắn nương theo câu hỏi của đối phương, khéo léo né tránh: “Cậu không thích tên tiếng Trung của tôi sao?”

“Sao anh có thể là Diệm được?” Giọng hắn vang lên hầu như đứt đoạn, người đàn ông này là Diệm? Là thủ lĩnh Diệm hắn vẫn tưởng như thần tướng?! A, chết tiệt! Không một ai lấy chuyện này ra nói giỡn, không một ai dám lấy thân phận Diệm ra đùa cợt. Nhớ lại mỗi một lần người kia xuất hiện, luôn luôn kỳ lạ, còn cả gã mặt cá gỗ mà cả cấp trên trên tổng bộ cũng phải kiềng mặt ba phần, đã có “Ve Gió” là trợ thủ, địa vị đương nhiên không thể nhỏ, hơn nữa khi Phosa và Gallo Ge tiến cử mình tham gia chiến dịch lần này cùng hắn, đã tuyên bố rõ ràng cấp bậc ngang hàng, “nhân vật quan trọng” hiếm hoi có thể khiến tổ Trung Đông đứng ra lo liệu, được cả đội bảo vệ lẫn nhóm đặc công bảo vệ… thật nực cười, Andre Fiennes là Diệm, kẻ mang trong mình dòng máu quý tộc, chiến tích huy hoàng vô địch, hắn cư nhiên ở cùng người đó lâu như vậy mà không hề đoán được! Có lẽ Diệm trong tiềm thức hắn đã chiếm giữ địa vị quá cao, thế nên hắn cứ thế tự phủ nhận bất cứ “người thường” nào xuất hiện quanh mình, rốt cuộc sơ sẩy để bị thần tượng bao năm nay thượng… trong chính phòng tắm của hắn ta. Này đại khái là vụ bê bối kinh khủng nhất đời Trần Cận đây.

Vốn từ khi nhận ra thái độ mờ mịt của Trần Cận, Fiennes đã thấy có chút uể oải, nhưng ngay khi Trần Cận chủ động xông tới giữ hai vai hắn ép hỏi, hai cơ thể đụng chạm lại kích động hắn, lửa dục một lần nữa tăng vọt không ngờ, kíp nổ tức khắc bị châm ngòi. Fiennes ôm rịt lấy hắn không buông, say mê cúi xuống mãnh liệt hôn không ngừng lên đầu vai hắn, Trần Cận vừa thở dốc vừa cố kéo giãn khoảng cách: “Tôi thấy chúng ta đừng…”

Fiennes một lần nữa áp tới, đầu ngón tay cuốn lấy mớ tóc hắn: “Sao phải dừng? Tôi là Diệm, cậu mất hứng à?”

Không có a, ông không phải Diệm tôi cũng không hứng hiếc gì hết được chưa!

Fiennes càng quấn chặt lấy hắn, bừng bừng khí thế quyết không từ bỏ, khẽ nhay cắn trên cổ hắn, rõ ràng ý đồ khêu gợi: “Cậu thực tình không muốn sao?”

“Không muốn…”

“Cậu thật là cố chấp a.”

“Tôi thấy có anh cố chấp phát khùng ấy.”

Trông tia kiềm chế lẫn cố sức thả lỏng chọi nhau trong mắt Trần Cận, hắn không khỏi nói giỡn: “Sợ tôi ăn cậu sao?”

Chưa phát hiện ánh mắt đối phương đã dần dần trở nên nguy hiểm, mà kẻ đang khiêu khích lại một lần nữa áp đảo hắn, còn âm mưu nằm đè trên mình hắn đến chừng nào bị đá ra mới thôi. Trần Cận thở ra một luồng hơi nóng rực, bình tĩnh đáp: “Không phải anh ăn cả rồi sao? Còn không quệt miệng rồi tránh ra đi. Nếu anh còn khiêu chiến nữa, nhất định sẽ hối hận đấy.”

“Không đủ, chừng nào cũng không đủ.” Đầu lưỡi Fiennes đã cuồng dã thâm nhập, chiếm trọn đôi môi hắn, lý trí hắn, cả nhịp đập trái tim hắn, “Không phải cậu không đủ can đảm làm lần nữa chứ?”

“Sếp à, chiêu khích tướng của anh tệ hại quá rồi.”

Chiến sự giờ này đã có chút thay đổi so với ban nãy, khi hai thân thể còn âm ỉ nhiệt nóng một lần nữa đụng chạm, rung động lập tức dấy lên, vùi lấp tất cả lừa gạt, bí mật, kính trọng, đau đớn vào không gian trầm lặng giữa họ, nơi này hàm chứa cả sự thăm dò thám hiểm càn rỡ, cả tia thỏa hiệp ngầm lan tràn mê hoặc, hơi thở cả hai càng lúc càng hút lại gần, cuộn lấy nhau qua một thứ đồng điệu kỳ dị, để rồi từ từ gắn kết chặt chẽ, chân chính cắn xé phát tiết, thẳng đến khi không còn sức lực gồng mình kiềm chế lửa giận dữ mới thôi.

Dần dần, tiếng rên rỉ ngân bè cho khát vọng, gần như tố cáo nỗi thống khổ giày vò giữa khoái cảm cấm kỵ, Trần Cận đột nhiên thấy mình như rơi vào khoảng không vô tận, như thể số phận xô đẩy hắn đến trước mắt người này, Fiennes giờ này như hóa thân của Mephistopheles, kiên quyết hủy diệt lý trí trong hắn, khiến hắn đột nhiên có dũng khí chấp nhận mọi chuyện sắp diễn ra, khiến hắn dùng loại hành vi cường liệt đến cực đoan này để tự chặn đứng ý định lùi bước của mình, chỉ còn khao khát cảm giác tràn trề khi được cùng tham dự, để những hoa lửa của Diệm nhuốm lấy hắn… nếm trải mùi vị tranh đấu thô bạo, kích tình mãnh liệt, chính hắn cũng không hiểu nổi vì sao cơ thể mình lại bắt đầu rung động.

Nghe Fiennes gọi tên mình sát bên tai, tiếp xúc gần gũi quấn riết, nhịp ma sát gấp gáp mang theo những xung động sâu thẳm, đòi hỏi đến mù quáng, khe giữa hai đùi một lần nữa bị lần tìm đụng chạm, lúc này đây ngoại trừ nỗi khẩn trương quá mâu thuẫn, hắn còn phải hứng chịu sự rối loạn gấp bội, khi Fiennes xâm nhập tới giữa hai bắp đùi rắn chắc của hắn, đột ngột nhấn vật đã lại cứng rắn vào, cảm giác thít chặt vì phản xạ chống đối tự nhiên thật không nói cũng hiểu.

“A!” Thật tình là được nước lấn tới a, Trần Cận đã có chút hối hận vì phút lơ là của mình.

Vừa bắt đầu đã hùng hồn cướp đoạt như mưa giông gió giật, bàn tay nóng bỏng không ngừng vỗ về Trần Cận, hòa nhịp cùng ngọn sóng mạnh mẽ điên cuồng bao vây cả thể xác lẫn tinh thần hắn, khoái cảm phía trước đã muốn ăn mòn cốt tủy, như thể đang ra sức đánh tan thương tổn khó tả thành lời từ phía sau, đủ để thâu tóm tất thảy biểu cảm của đối phương vào đáy mắt, để chứng kiến một người đàn ông làm thế nào từ chống cự rồi tiếp nhận, từ tiếp nhận lại trở nên mê đắm vô phương kiềm chế.

Fiennes đã sớm bị cảm giác thỏa mãn cực độ bủa vây, hắn cúi xuống mút hôn yết hầu Trần Cận, bên dưới vẫn không quên nhấn sâu vào vài phần, khiến đối phương buột kêu lên đau đớn, bên trong hắn mềm dẻo mà ấm áp, hoàn toàn không giống như cảm giác toát ra từ con người hắn, không chút công kích ương ngạnh, chỉ biết kiên trì hấp thụ hung khí sắc bén theo bản năng nguyên thủy, rồi đáp trả lại bằng những xúc cảm tuyệt vời.

Chỉ có toàn lực duy trì đỉnh điểm cao trào cho Trần Cận, dục vọng của chính hắn mới có thể thỏa thích rong ruổi hưởng thụ bên trong thân thể mê hoặc này, này là một thứ cảm giác yêu thương thực xa lạ… sức lực toàn thân đều dồn tụ xuống bên dưới, Fiennes chỉ còn có thể ngửa đầu gầm lên trầm đục: “A… Trần Cận, cậu quá tuyệt vời!”

Nghênh tiếp hắn là những trận co rút càng mãnh liệt, một câu “Tôi không thể” không sao bật được thành lời, hậu quả của mạnh miệng và hiếu thắng quả nhiên không hay ho gì, Trần Cận rốt cuộc đã được hứng đủ đau khổ vì cái thói ấy.

“A…” Không biết bắt đầu từ khi nào, đau đớn dần dần biến vị thành một thứ cảm nhận khác lạ, điểm sâu thẳm trong cơ thể bị thúc tới, cơn tê dại khó tưởng tượng càng lúc càng lan tràn, cường liệt đến khiến tứ chi hắn muốn bủn rủn, rồi cứ thế vọt trào trên từng mạch máu. Trần Cận kinh hoàng phát hiện ra, Fiennes đã nhớ rõ nơi nào có thể khiến hắn đạt được khoái cảm, khiến hắn kịch liệt phản ứng, mỗi cử động đều thiêu đốt đến từng điểm mẫn cảm nhất, làm cơ thể hắn khẽ giật nảy từng hồi. Hoàn toàn khác nỗi đau đớn ban đầu, tiết tấu khi mau khi chậm hòa trộn cùng sự nhẫn nại kinh người, bao bọc lấy từng đợt sóng xâm lấn chấn động hại Trần Cận thở hổn hển không ngừng.

Giờ này một ý niệm rõ mồn một hiện lên trong đầu hắn: đụng thứ dữ rồi, chỉ còn biết đổ thừa thời vận giường chiếu chẳng ra gì, còn giờ nếu không phối hợp một chút, không chừng thân hắn cũng giữ không nổi.

Vốn đã định lật người, kết quả lại nhận ra mình còn chưa tích đủ dũng khí phản công trước một gã đàn ông đĩnh đạc cao lớn như Fiennes, khiêu chiến quá mức rồi, kinh nghiệm sa trường của hắn nào giờ dù sao cũng chỉ giới hạn với phụ nữ, giờ trước mắt lại là một gã đàn ông không hề kém cạnh mình, đã vậy còn quyền uy thực lực tuyệt đối, giờ giá kể hắn có nổi hứng bất tử cũng không có cơ hội phản công, thực tình là hao tâm tổn trí a.

Thế giới như xoay mòng mòng quanh hắn, Trần Cận nhất thời phát run rẩy, âm thanh trong cuống họng nhất thời nghẹn ứ, hắn đột nhiên ôm ghì lấy cổ Fiennes, ra sức độc địa dồn lực, nhưng không mảy may khiến tốc độ thúc tiến của Fiennes chậm lại một li, dục hỏa vẫn hừng hực dấy lên dưới sự khêu gợi đầy kỹ xảo. Tiết tấu thô bạo mà nhịp nhàng vô cùng, này là cảm giác chân thực duy nhất Trần Cận rút ra được khi bị đàn áp vào vị trí này. Trong tình huống không sao duy trì tỉnh táo được nữa, lại bị cuốn vào một vòng chiến là điều không thể né tránh.

Thân thể kết hợp chặt chẽ, giữa không gian mê đắm chỉ của hai người, tóc mái ướt đẫm dính mướt trên trán khiến Trần Cận thoạt trông càng toát ra vẻ gợi cảm kỳ lạ, mồ hôi đổ ướt nền gạch, lẫn lộn cùng nước vương vãi từ bồn tắm, đầu lưỡi bỏng lửa không ngừng quấn quýt, khoái cảm ngùn ngụt tích tràn, cho đến khi đạt tới đỉnh điểm, Fiennes ghì lấy thắt lưng Trần Cận, thân thể thúc đẩy cuồng loạn, mãng liệt nước rút, bụng dưới đột ngột hứng một trận sóng triều nóng rực, vô phương chống đỡ, cả hai hầu như cùng lúc chạm đỉnh cao trào.

Đầu ngón tay ấm áp của Fiennes xoa trên bụng hắn, tỉ mỉ vuốt ve, như thể chăm chú nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật, làn da màu mạch rám ánh ánh tình sắc đã khơi gợi thành một trận ái tình sung sướng tột độ. Vị thủ lĩnh tối cao vốn vẫn coi tình yêu là chuyện nhỏ nhặt chưa bao giờ biết, đắm chìm đến tận cùng sâu thẳm thì ra là cảm giác tuyệt vời đến thế.

Mà đối với Trần Cận, tất cả phát sinh quá đột ngột, quá trình còn kích thích quá mức, nếu cho phép quay ngược thời gian, hắn tình nguyện không cần biết đối phương là Diệm nhanh đến vậy, cũng không muốn bị hắn lôi kéo xuống vực sâu dục vọng… lửa dục vừa tiêu tan, lại là cơn ảo não hối tiếc vô cùng, ngay từ đầu hắn vốn muốn cùng Diệm kề vai chiến đấu, chứ hoàn toàn không phải quần nhau trên giường giao lưu học hỏi. Hỏng rồi, thật tình hỏng bét rồi!

Tứ chi đã xụi lơ vẫn cố ra vẻ bình tĩnh: “Còn tưởng anh định giết sống tôi.”

“Tôi chỉ là muốn cậu vĩnh viễn không thể quên được tôi.”

“Tiều, đời tôi chưa bao giờ quên kẻ thù hết.”

“Chúng ta thì có thù gì nào?” Fiennes quay sang nhìn hắn, tự bản thân cũng không biết nụ cười của mình giờ này dịu dàng đến nhường nào, người Hào Môn chưa một ai có may mắn được trông thấy Diệm mỉm cười yêu chiều đến vậy, bất quá đương sự thần kinh tương đối thô ráp, vẫn không buồn thấu hiểu hàm ý sâu xa của người ta

————–