Hào Môn Diệm

Chương 29




Có điều dù thấy không ổn đến đâu cũng vô ích, giữa vòng ôm mạnh mẽ cùng với tiết tấu âu yếm nhiệt liệt của đối phương, bao nhiêu cử chỉ cự tuyệt theo bản năng của hắn đều thành ra đòi hỏi tìm kiếm sự tiếp xúc càng gần gũi hơn nữa, dục vọng cứng rắn đã căng thẳng đến đỉnh điểm cứ thế xáp tới, dựng đứng ngay giữa bụng hắn, hại Trần đại ca thiếu chút nữa định giết người.

Fiennes vuốt ve dọc xuống thân thể mỗi lúc mỗi run rẩy của Trần Cận, khi thì cà răng nhay cắn những điểm mẫn cảm nơi ngực hắn, đầu lưỡi hết nhởn nhơ đùa giỡn quanh cổ lại bất thần mút mạnh… nụ hôn quá nóng bỏng trước mắt đủ khiến Trần Cận nhảy dựng lên phản đối, hắn la toáng lên: “Anh tính hại tôi nghẹt thở chết a!?”

“Thành thật mà nói, tôi không nỡ.”

“Tôi điên rồi mới cùng anh…” lại hứng thêm một nụ hôn bạo liệt còn hơn khi nãy, hớp vội được một ngụm dưỡng khí rồi vẫn không quên nói nốt, “… cá cược cái lối này…”

Cảm giác được Fiennes nhẹ nhàng liếm láp hàm dưới mình, đầu lưỡi mềm mại dịu dàng đến hãi hùng, cuốn theo hơi thở khàn khàn đậm dục vọng, dù có hết hiểu nổi tình hình rồi thì vẫn tiếp thu được ý tứ ám chỉ rõ mồn một trong đó. “Thôi!” Trần Cận một lần nữa vung tay lên cản lại theo bản năng, “Không cược nữa, chúng ta thế này… kỳ dị quá rồi.” Rồi có phải não bị chập đâu, cắc cớ gì lại sa vô cái bẫy này chứ? Vụ này càng lúc càng kỳ dị hoang đường! Trần Cận có chút chật vật ngả đầu né ra, bụng rối bòng bong, hắn đâu có định đang ngon lành lại bị dọa lên dọa xuống hết hồn thế này, thành ra quyết phải vùng ra khỏi bồn tắm, thân hắn tốt xấu cũng trí dũng song toàn, giờ chào thua tan tác vì “thể loại chuyện này”, nói sao vẫn không thể chấp nhận được.

Fiennes cứ như không nghe thấy hắn cự nự, vẫn tiếp tục thám hiểm trượt xuống, quyến luyến quanh bờ vai hắn, đầu lưỡi ướt át nóng ấm tự do liếm láp, gấp gáp muốn khêu gợi những rung động sâu thẳm nơi đối phương. Trần Cận nhất thời chỉ thấy hô hấp nặng nề, toàn thân bị đẩy đến lằn ranh khai hỏa, đầu óc hỗn độn bít bùng. Cho đến khi Fiennes ngậm mút vành tai hắn, lửa dục từ đâu phút chốc bùng lên. Trần Cận đột nhiên nổi giận, hung hãn xô Fiennes ra, thế nhưng đối phương còn ra sức ôm rịt lấy hắn hơn nữa.

“Tôi không chơi nữa! Buông ra!” Giọng điệu rất nghiêm túc.

“Cậu chịu thua sao?” Tiếng sếp lớn vang lên ẩn ẩn sự bức bối khó tả.

“Không phải, hết thời gian rồi.” Trần Cận cắn răng quyết không chịu nhún.

“Còn chưa hết, cậu tính lấp liếm cho qua hả?”

Hai mắt nheo dài bất tận, này là dấu hiệu cho cơn bạo phát: “Đại-ca, là anh chơi xấu! Anh giở những trò này ra… thằng đàn ông nào mà không phản ứng hả?! Tôi có lãnh cảm đâu!” trong bụng thầm bồi thêm một câu: Chưa nói thằng này còn là thanh niên phơi phới đang hồi nhu cầu sinh lý tràn trề.

“Không lẽ tôi chỉ bị hấp dẫn vì mỗi khuôn mặt và cơ thể này? Chơi xấu là sao nhỉ? Là thế này ư?” Fiennes hôn hôn dưới tai hắn, giọng thì thầm khẽ khàng như đang niệm bùa chú, “Hay là thế này?”, đột ngột cắn mạnh sau gáy hắn, nạn nhân còn chưa kịp rên lên, một dấu răng rõ mồn một đã hằn lại.

“Tiều!” Trần Cận rốt cuộc gào lên, “Ông biến thái hả!?”

Fiennes biết, trước mắt có lẽ là cơ hội cuối cùng của hắn, có thể có được Trần Cận hay không, hoàn toàn quyết định trong giờ phút này, nếu nhẹ dạ nhún nhường một bước, không chừng sẽ đổi lấy hậu quả “vĩnh viễn không chung đụng” lần nữa, qua mấy ngày ở cùng nhau hắn đã sớm nhận ra một thực tế rằng: Trần Cận cho đến giờ vẫn luôn cảnh giác với nguy hiểm, hắn có thể tiếp cận ai đó, nhưng cũng sẵn sàng rút lui ngay lập tức.

Lợi thế duy nhất trong trò cá cược này, chính là một phần thiện cảm lẫn tin cậy đặc biệt của Trần Cận đối với hắn, sau nữa mới là phản ứng động tình của hắn ngay lúc này. Hắn xác định mấy phút vừa qua Trần Cận để hắn tự do như vậy, hoàn toàn là nhờ địa vị đặc biệt của hắn lẫn thói quen cảm tính, bất kể Trần Cận có thể thản nhiên chấp nhận hay không, khoảnh khắc này, bầu không khí này, và cả trò đánh cược này nữa, đều là cơ hội duy nhất để chiếm được hắn.

Ngày hôm nay, nhất định phải chiếm được, phải khiến Trần Cận trở thành tình nhân của một mình hắn!

“Trần Cận, đừng hỏi tôi lý do, cứ coi như một sự thử nghiệm, chỉ có cậu và tôi…”

Mẹ nó, ai tin được thằng này ngâm trong một cái bồn tắm bự cùng một thằng cha băm bổ rồi chạy không thoát luôn thế này, đã thế nguyên do cơ sự còn tại tự mình nhảy vào phòng tắm nhà hắn ta rồi mới…

Can tội gây họa chết là đáng, sau một hồi chống chọi với ánh mắt cố chấp kiên quyết của Fiennes, Trần Cận bắt đầu từ từ dằn xuống cơn giận đang sục sôi trong bụng, tự hắn cũng có chút ngạc nhiên, tạm thời coi như vì… ức nghẹn luôn rồi. Không phải chưa từng có chuyện cậy sức hấp dẫn của mình ghê gớm quá rồi đi chơi bời ong bướm thả phanh, mà hắn cũng chẳng bao giờ rời các em út đến ba tháng, thế nhưng bị một gã đàn ông nhập nhằng thế này quả tình là lần đầu tiên, vì nào tới giờ làm gì có ai dám chọc vào cả tảng phiền phức như hắn, ờ không, phải nói là các loại đối thủ biết mình biết ta đều tự ngộ ra Trần Cận hắn là đại đại xa xỉ phẩm rồi, thành ra ai nấy đều tự biết lượng sức đặng quy củ giữ lễ tiết, có điều rõ ràng, gã đàn ông trước mắt này không hề nằm trong số đó.

Fiennes đã như động cơ sắp rồ máy, không ngừng tuần tra thám hiểm lãnh địa thuộc về riêng mình hắn, bờ môi chậm rãi di chuyển, lưu lại những dấu tích thấm đẫm tình ái rồi lướt ngược về lối cũ, cho đến khi chạm đến nơi rừng rực nóng bỏng, khiêu khích đến mức toàn thân Trần Cận như bị điện giật, tiếng cảnh cáo cứ thế bị nuốt trôi qua cuống họng, giữa khoảnh khắc choáng váng, hắn đột nhiên cảm nhận được một thứ ảo giác thôi thúc hắn quăng bỏ tất thảy để đắm chìm đến tận cùng.

Hai thân thể trần trụi thiêu đốt dán lấy nhau, bao nhiêu sự kiềm nén từ lâu đã thoát cương giờ này chỉ chực xô lấn để xổ tung ra ngoài, Fiennes càng hôn càng kịch liệt, Trần Cận bán mạng thở hổn hển, thầm nghĩ gã này thực tình muốn ăn hắn sạch bách thật rồi.

Đến khi môi một lần nữa bị đoạt lấy, cơn suy tưởng lộn xộn của Trần Cận đã vút đến đỉnh điểm, hắn đúng là thằng ngu mà, không dưng bị thằng cha này nắm mũi dắt đi, không những bị hắn cướp mất “nụ hôn (đồng tính) đầu đời”, đầu óc còn hết lần này tới lần khác bị mớ hành vi quá khích của hắn xoắn bấy bét tiệt, giờ nếu để hắn ta làm tới thiệt, rồi từ sau sống kiểu gì đây?

Cường độ hời hợt bề ngoài đã không còn đủ thỏa mãn cơn thèm khát cuồng dại trong Fiennes, hắn thô bạo quấn lấy đầu lưỡi còn đang trù trừ do dự của Trần Cận như muốn tuyên bố quyền sở hữu tuyệt đối, mút hôn khuấy đảo, mãnh liệt vô độ, cánh tay mỗi lúc mỗi siết chặt, Trần Cận cảm nhận được luồng lực mạnh mẽ bủa vây quanh hắn, dồn ép hắn thành một khối cứng đờ, một kẻ luôn hùng hồn chủ động như hắn, cư nhiên bỗng chốc hoàn toàn vô phương phản kháng.

“Trần Cận, tôi đã nhìn trúng cậu rồi, tôi muốn cậu ở lại đây vì tôi.” Fiennes đã đến nước được ăn cả ngã về không, nghiêm túc bộc bạch, trong khi vẫn không ngừng nhay cắn vành tai Trần Cận, những muốn phá tan phòng tuyến tự vệ kiên cố nhất trong hắn.

“Anh điên thật rồi, sếp ạ.” Cả người hắn cụt hứng thả lỏng xuôi xị, kiên quyết nhắm mắt lại, hòng xua đuổi tất thảy sự mê muội trong đầu, mặc kệ Fiennes muốn châm mồi đốt lửa sao cũng vậy, coi như không biết.

Fiennes đột nhiên sấn lên, nhiệt tình đến toàn thân phát run rẩy, phần dưới đôi bên vốn đã sát rạt, giờ lại bắt đầu chầm chậm ma sát khiêu khích, bao nhiêu quyết chí giữ bình tĩnh tan tành cả lượt, các giác quan ngay tức khắc tận hưởng nỗi sung sướng khi hai cơ thể nóng rực được tiếp xúc mật thiết. Cơn khoái cảm khiến cả hai cùng chống đỡ hết nổi khát khao trào cuộn, nhịp hô hấp cũng bắt đầu hỗn loạn mất kiểm soát.

“Hôm nay… cho tôi.” Lên đạn bóp cò, tiết tấu chậm rãi mà dữ dội.

“Quá tám phút rồi.” Có nhìn đồng hồ, nhưng bắt đầu từ bao giờ thì đã sớm quên phứt rồi.

“Cậu có phản ứng, cậu thua.”

Quyền uy độc tài của Fiennes thực sự kinh hồn, đủ khiến Trần Cận cảm giác được nguy hiểm sát sườn rồi, hôm nay xem ra nhất định phải đánh một trận đến cùng thật, đại ca đối với hắn đã không còn kiểu chơi bời đùa cợt như hắn vẫn tưởng nữa, mà là đích thực muốn giăng lưới tóm gọn hắn, còn cho hắn thời gian chuẩn bị tinh thần, mở màn kiểu này rõ là không hay hớm gì.

Bị kích tình của Fiennes dẫn dắt, vực sâu dục vọng hiển hiện phía trước, lý trí mê mờ nhiễu loạn, hưởng thụ thứ khoái cảm, áp bức, phóng túng, khuất phục đến tùy tiện, buông thả… mê mải giữa một ***g ngực còn cường tráng rắn chắc hơn cả mình, a! Nghĩ sao cũng thấy không phải lựa chọn sáng suốt chút nào a.

Trận công kích đã chiếm cứ toàn bộ ý thức, âu yếm lẫn vuốt ve dường như đã trở thành những cử chỉ tự nhiên vô cùng, ôm trọn lấy hắn trong lòng, cảm giác hưng phấn đến muốn bùng nổ cứ thế khỏa lấp bủa vây tất thảy, người dưới thân này vốn luôn tràn đầy sức sống mãnh liệt, kiên cường rắn rỏi, mỗi lần mỉm cười là một lần khiến đủ người ấm ức, mỗi lần hùng hồn phát uy lại làm cho kẻ khác e dè không sao tiếp cận, vậy mà giờ này hắn mụ mị mơ hồ nằm trong vòng tay Fiennes.

Mê mải vuốt ve người đàn ông luôn không sao nắm bắt được này, đôi mắt thường ngày vẫn làm như lơ đễnh nhưng kỳ thực vô cùng sắc bén giờ vì những xúc cảm dục tình thống khổ mà dâng mờ một tầng hơi nước, như thể không sao kiểm soát nổi chính mình giữa cơn mâu thuẫn đến phiền não. Trần Cận giờ phút này gợi cảm đến khôn cùng, những đường nét nổi bật cùng biểu cảm chăm chú hiếm thấy khiến hắn tự nhiên toát ra một sự mê hoặc đặc biệt, mà điều ấy chỉ khiến Fiennes đang chìm đắm si mê càng thêm ham muốn phát cuồng.

Đối kháng kịch liệt quá độ… phòng vệ lẫn chống cự cả trên tinh thần lẫn thể xác, tất cả đều khiến đôi bên không hẹn mà cùng cảm thấy khát khao đến mệt mỏi, Fiennes gồng mình nhấc hai cánh tay, để toàn thân áp sát Trần Cận hơn nữa, ngay trước khi đối phương kịp mở miệng cự nự phản đối, hắn đã chụp hôn lên đôi môi quật cường, sống mũi thẳng tắp, mi mắt cao ngạo, quai hàm duyên dáng, bờ vai tròn trịa, ***g ngực săn chắc, cả cơ bụng hoàn mỹ… Một màn này đủ khiến Trần Cận quên biến cơn đau rưng rức từ vết thương trên cánh tay, dục vọng trong hắn đã hoàn toàn không thể chống đỡ thêm một li khiêu khích nào nữa, tiếng rên rỉ vuột khỏi khoang miệng: “Này! Anh định… hại chết tôi hả…”

“Cậu là của tôi.” Sự bướng bỉnh cố chấp trong giọng nói đã không thể giấu giếm nữa.

Cho đến khi xúc cảm bừng bừng thẳng đứng chạm trước hai đùi Trần Cận, hắn tuyệt vọng thở hắt ra: “Không phải chứ…”

Fiennes giữ chặt cánh tay bị thương cho hắn, liền sau đó hắn lại bị hấp dẫn bởi dải đất mẫn cảm giữa hai đùi bên dưới, Trần Cận không sao vùng dậy nổi, hắn ý thức được tất cả chuyện này không còn đơn giản nữa. Đến khi khoang miệng ấm áp lần tới trung tâm yếu đuối nhất trên cơ thể đàn ông, Trần Cận giật nảy mình run rẩy, thiếu chút nữa la lên, đâu phải cuồng hoan ăn mừng tận thế đâu trời?! Dù vẫn cảm giác được ngay trước khi làm ra hành động này đối phương rõ ràng đã do dự, nhưng rồi vẫn làm, xem ra tự hắn cũng rất lạ lẫm với trò chủ động phục vụ ai, thành ra không thể nói là làm rất thuần thục, có điều tốc độ chậm rãi mà mạnh mẽ, công khai thể hiện tinh thần tìm tòi nghiên cứu, hắn đang chờ đợi khoảnh khắc những xúc cảm kích động chất chồng bùng nổ, ai có thể kháng cự khi được một vị cấp trên uy quyền ngất trời, thao túng toàn cục làm cho chuyện-này chứ, dù đối tượng có là đàn ông, dục vọng vĩnh viễn tự mang nhược điểm trí mạng.

Tiều, tưởng Trần Cận hắn là thánh a!? Thân thể thôi là bị lôi kéo rồi, gã đàn ông này kỹ xảo to tát thì chẳng có, hàm răng còn vài lần cạ đau điểm mẫn cảm yếu hại của hắn, nhưng chính hắn cũng không hay, đời lại có loại tiết tấu chậm rãi nhẩn nha như vậy, khoái lạc vụng trộm cấm kỵ, cảm xúc nảy sinh vô lý lẽ lại có thể đem đến những thể nghiệm kỳ dị thế này. Hai bàn tay kia vẫn trượt khắp người hắn, khi mau khi chậm, như thể muốn trấn an cơn hoảng hốt trong hắn. Giở hết vốn liếng võ vẽ cũng thoát không được thủ đoạn lão luyện của hắn ta, thành thật mà nói, quãng thời gian phải kiêng khem trước đây giờ đã thành bệ phóng quá hoàn hảo, đối phương lại là cao thủ tán tỉnh khiêu khích, hại hắn càng không sao nén được nhịp thở gấp gáp trầm khàn, hắn nặng nề quơ tay vơ lấy cái đầu cao quý đang cắm cúi trước mắt, rồi cúi xuống phả luồng hơi nóng rực bên tai hắn ta: “Chúng ta rốt cuộc đang làm gì thế này…” sắp đầu hàng thật rồi.

“Chúng ta đang làm tình.”

Fiennes lại trượt xuống tiếp tục mút lấy thứ đó, vỗ về vô cùng dịu dàng khiến Trần Cận phát hoảng hồn, chưa bao giờ bộc lộ trần trụi đến vậy cùng một người đàn ông khác, nhiệt lượng sôi trào sinh ra khi hai cơ thể nóng rực ma sát dần dần nung chảy phòng tuyến tự vệ, cho đến khi cả hơi thở cả hai đều thiêu đốt không sao khống chế nổi. Fiennes cố kiểm soát lửa dục đã bừng bừng kêu gào dưới thân mình, càng dốc sức tiến công, cơn kích thích quá độ khiến áp lực trĩu nặng trên mình mỗi người ngày một rõ ràng, để rồi khoảnh khắc cao trào ập đến, Trần Cận cảm giác được mối quan hệ tình bạn duy trì được đến ngày hôm nay đã thực sự sụp đổ rồi…

Hắn cất giọng khản đặc, cúi xuống độc địa gằn bên tai Fiennes: “Anh còn muốn chơi tôi nữa hả?”

Tiện tay quệt vết dịch ấm nóng còn vương trên khóe môi, đôi mắt sâu thẳm mà cuồng nhiệt vừa vặn phối hợp với giọng điệu chất vấn của đối phương: “Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã muốn chơi cậu rồi.”

“Anh đúng là thằng khốn.”

“Tôi tỉnh táo hơn cậu tưởng nhiều đấy, tôi biết vì sao tôi muốn làm cùng cậu, nhưng cậu thì không.”

“Điều chúng ta đang làm lúc này chẳng có ý nghĩa gì hết, sếp ạ, chỉ là một loại phát tiết mà thôi.”

Gương mặt hai người càng lúc càng sát gần nhau, gần đến mức hơi thở hầu như hòa trộn, mùi thuốc súng lẫn vị dục tình cùng lúc cuộn trào.

Ngay giữa lúc ấy, Fiennes đột ngột kéo giật tay phải Trần Cận, lôi bàn tay hắn chạm đến nơi đang run rẩy kịch liệt đòi tìm đường tiết xuất dưới thân mình, nhiệt độ phừng phừng hại Trần Cận vùng tay như phải bỏng, nhưng Fiennes đã kịp ghìm hắn lại trước một giây, lòng bàn tay phủ trên bàn tay hắn, bắt đầu buộc hắn cử động tăng tốc. Từ đầu tới cuối, Trần Cận vẫn kiên quyết ngậm miệng, nuốt sạch tất cả mọi loại kinh hoàng hoảng hốt xuống cổ họng, bởi vì vừa trước đó Fiennes đã làm cho hắn trò… điên cuồng còn hơn thế này, thành ra hắn quyết không thể để đối phương nghĩ mình đỡ không nổi ba chuyện *** này nọ, kẻo không hỏng hết mỹ danh phong lưu một đời.

Xúc cảm giữa lòng bàn tay càng lúc càng không sao chịu đựng nổi, nếu không có bàn tay Fiennes đè cứng bên trên, thật hắn cũng không biết phải tiếp tục ra sao, hai gã đại ca chinh chiến trăm trận giờ không khác gì hai tên xử nam ngớ ngẩn, dục vọng cùng căng cứng như cung lên dây rồi thét gào đòi thoát cương trật hướng dưới sự nhào nặn khiêu khích của đối phương…

Fiennes khẽ nhíu mày khó nhịn, ghì lấy eo lưng Trần Cận, hơi nhấc người hắn lên, Trần Cận đã phải quỳ gối dậy, cả người đè Fiennes vào cạnh bồn tắm, nước không biết đã cạn ráo từ bao giờ, chỉ còn lại hơi mù bốc dày ẩm ướt lẫn vào mồ hôi bỏng rẫy, mà bàn tay kia vẫn còn tham lam trượt dọc theo sống lưng hắn, ve vuốt xoa nắn trên cặp mông rắn chắc của Trần Cận. Nhịp bè theo tiết tấu đang càng lúc càng gấp gáp bên dưới, sự khống chế lẫn nhau dần khiến vị nhục dục biến hóa kỳ diệu, nhịp hô hấp sớm đã không còn theo quy luật nào, cho đến khi bắt gặp biểu cảm mê đắm của Fiennes, từng cơn sóng triều sừng sững xô lấn nhau khiến hắn gợi cảm không gì sánh nổi, một luồng sáng chói chớp qua trước mắt, thắt lưng Trần Cận một phen mềm nhũn, lập tức cảm nhận được kích tình mãnh liệt đang chực ập tới. Còn bên kia, cũng đã nhịn không nổi khẽ gầm lên, dịch nóng cuồng nhiệt phun trào, rỉ qua từng kẽ ngón tay đối phương, thấm đẫm cả ý thức đôi bên, bầu không khí vây quanh phút chốc vụt trở về hoang sơ nguyên thủy.

Vẫn nguyên tư thế đè áp trên mình Fiennes, Trần Cận cúi đầu nhìn dịch thể dây đầy trên những ngón tay mình, dư vị đàn ông rừng rực kích chiến vẫn vương lại giữa lòng bàn tay, hai cơ thể ngang bằng cùng lúc khẽ giật nảy, độ mẫn cảm sau cao trào lại tăng vọt bất tận.

“A! Chết tiệt!” Đã vậy thì hôm nay chơi đến cùng…

Hùng hổ nhào qua, hai người ôm riết lấy nhau, những tiếng rên rỉ thuộc về bản năng tràn qua khóe miệng, cơ thể vô thức chà xát cùng đối phương, bàn tay mải mê dò tìm thám hiểm, lý trí đã trở thành thứ không sao tin tưởng nhất, mà lực khiêu khích càng lúc càng bành trướng, không chút e dè che đậy, chỉ mượn đến phương thức giản đơn nhất của mỗi người… hai kẻ còn đắm chìm trong dư vị dục tình cùng liều mạng ghì lấy thắt lưng đối phương, ra sức chen gối vào giữa hai chân nhau, cố chiếm lợi thế, mỗi mảnh da thịt còn bại lộ dưới không khí đều rần rật dấy lên cảm giác nôn nóng không yên.

Đầu ngón tay Fiennes đột nhiên trượt vào phía sau hắn, Trần Cận thoáng cứng người, kinh hoàng nhìn hắn trừng trừng, giọng nói buột ra khó khăn lắm mới có vẻ bình tĩnh: “Anh tính làm gì hả?” Không phải tính làm thịt hắn luôn chứ? Tưởng hắn là thằng ngu a! Riêng trò này… hắn vẫn biết chứ!

Fiennes không buồn để tâm đến hắn, cứ thế khom lưng xuống, đổi tư thế ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau, vươn đầu lưỡi thâm nhập khám phá nơi mẫn cảm bí mật của hắn, công kích liên tục không ngừng. Khoái cảm quá đột ngột xộc lên, dục vọng lại một lần nữa dựng đứng, Trần Cận lắc đầu loạn xạ hòng lấy lại tỉnh táo, nhưng hắn nhận ra chỉ công toi. Quá hiểm độc! Quá dã man! Thủ đoạn khêu gợi đến nước này rành rành là muốn kéo hắn chết chìm cho mau đây mà!

Vì không muốn ăn một đấm của Trần Cận, Fiennes cũng không dám làm quá, chỉ chậm rãi điều chỉnh tư thế, áp người lại gần thêm một chút, chồng chất khắp thân mình đều là nhiệt lượng cùng kích tình bạo liệt, trong khi Trần Cận chống khuỷu tay trên thành bồn tắm, Fiennes phục trên người hắn chỉ khẽ khàng nhích động, bọn họ cùng thở hổn hển gấp gáp, như hai đứa trẻ nít không chút phòng bị, hoàn toàn đầu hàng để mặc lửa dục thiêu đốt bủa vây tất thảy.

Eo hông hai người dán sát đến hoàn hảo, cơ bụng rắn chắc khẽ ma sát trên phần mông săn gọn, sự tiếp xúc thân mật như càng kéo xích thêm cự ly giữa hai người. Bọn họ giống như loài sinh vật hoang đã khảo nghiệm đủ mùi vị chiến đấu kịch liệt, giờ này cùng lui về hang ổ dưỡng thương sưởi ấm, vượt qua bức tường cấm kỵ vô hình, nguồn tinh lực tuôn trào bất tận đã không sao thỏa mãn đủ nỗi khát khao chân thực nung nấu trong mình.

“Tôi muốn vào…”

“Cái gì?!”

——-