Hào Môn Đệ Nhất Thịnh Hôn

Chương 11: Ám sát




Editor: Sam Sam

Hạ Noãn Tâm ngẩn ra một giây, sau đó giật mình rồi gật đầu tỏ vẻ mình không sao, “A… anh là người đắc tội với mấy người đó, rồi bị đuổi giết à? Ưm, tôi không liên quan, anh đánh nhau với bọn họ đi tôi trong sạch, thuận tiện báo cảnh sát tới nhặc xác thay anh!”

Vừa đứng dậy, cổ tay lại bị nắm lấy một lần nữa.

"Cô cho là, bọn họ sẽ bỏ qua cô sao?"

"Tại sao không? Cái này gọi là nằm cũng trúng đạn đó!"

Vừa nghe lời này, Hạ Noãn Tâm lại bùng nổ một lần nữa, một giây sau, đầu cô đã bị Tiêu Quyết dịu dàng ôm vào lòng.

Sau đó, giọng nói của anh vang lên bên tai cô.

"Bé cưng, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô!"

"Ô ô... Tổng giám đốc đại nhân, ngày mai nhớ rõ cho tôi lấy phần bảo hiểm, không nghĩ tới, nghề thư ký cũng thật nguy hiểm đó! Tôi nên suy xét lại, vừa rồi anh cho tôi bấy nhiêu tiền lương là không đủ, lát nữa đưa thêm mấy xấp đô la cho tôi!"

Bên này, Hạ Noãn Tâm nói không ngừng.

Tiêu Quyết bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhanh chóng đưa tay, che miệng nhỏ của cô lại.

"Bé cưng, nói cái gì, cũng đợi xong việc đã!"

"Ưm ưm ưm!"

Hạ Noãn Tâm bất mãn hành động này, lúc định vùng vẫy, đột nhiên ánh mắt liếc đến đèn xe chói mắt, thân thể co rụt lại trong lòng Tiêu Quyết, dụng hành động chứng tỏ sự an phận của mình.

Tiêu Quyết gần sát bên tai cô, khẽ cười một tiếng, "Ngoan, ở chỗ này chờ tôi!"

Dứt lời, bỗng nhiên anh đứng dậy, bóng dáng ẩn trong bóng đêm nhanh chóng chạy ra giữa đường. Cùng lúc ấy, bốn gã sát thủ ngồi trong xe nhìn thấy hành động của anh, lúc này chuyển động tay lái, một lần nữa chạy xe đâm tới.

Tiêu quyết híp mắt lại, vươn người nhảy lên, cả người nửa quỳtrước mui xe, đồng thời vung tay lên, đánh vỡ kính chắn gió.

Chỉ nghe thấy "Kít" một tiếng, xe dừng lại.

"Xuống xe, vây đánh..."

Lại vào lúc này, sát thủ lái xe còn chưa có nói xong đã bị một quyền phía trước đánh tới làm gãy mũi, máu tươi chảy ròng.

Động tác của Tiêu Quyết vừa nhanh, vừa độc, dường như không có cho đối phương có cơ hội phản ứng.

Một giây sau, anh nắm chặt quả đấm lại đánh trúng lái xe một lần nữa, mắt thấy tên sát ngủ ngất đi, cú đánh tiếp theo rơi vào tên ngồi kế bên. Không thể không nóigiờ phút này trong mắtTiêu Quyết chỉ toàn là sát khí, có một loại nham hiểm hung ác.

"Ôi mẹ nó!"

Cách đó không xa, Hạ Noãn Tâm trộm nhìn một màn này, quả thực cũng bị Tiêu Quyết dọa cho sợ hãi.

Người đàn ông này, rốt cuộc là ai?

Trong lúc đó, ba giây sau.

Tiêu Quyết giải quyết hai tên sát thủ thành công, trong thời gian ngắn ngủi, hai tên sát thủ khác đã xuống xe, một trước một sau đi tới phía anh. Giờ phút này, một tay anh vẫn chống đỡ ở trước xe vẫn như cũ, đùi phải mạnh mẽ một giẫm, trước đánh bại một gã, quay đầu lại, nhanh gọn sắc bén giải quyết gã kia.

Một phút đồng hồ ngắn ngủn, bốn gã sát thủ té trên mặt đất bò cũng không nổi.

"Thật đáng sợ, thật bạo lực!"

Lúc này, Hạ Noãn Tâm từng bước tiến tới, trừng to mắt, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.

"Bọn hắn đều đã chết?"

"Tối đa chỉ gãy xương, không tắt thở!"

Sau đó, Tiêu Quyết đứng lại, điều hòa nhịp thở, một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.

Bên cạnh, Hạ Noãn Tâm nhìn nhìn bộ dáng bọn sát thủ đau khổ không chịu nổi, cô run lên, nhỏ giọng nói thầm: "Chậc chậc, mấy chiêu liền đánh gãy xương một người, chắc anh phải tức giận lắm mới có thể làm vậy?"

"Ừ!"

Tiêu Quyết híp mắt, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.