Hào Môn Bĩ Thiếu

Chương 88




Cố Quân Viêm x Thuỷ Ân Hi

PN2: Diễn tranh sủng

E&B: Strangers Ex

Cuộc sống đại học của Thuỷ Ân Hi là bắt đầu từ dưới loại tình huống này, tuy cậu cũng muốn điệu thấp một chút, nhưng oái ăm là bộ dáng lớn lên quá nổi bật, lại có lời đồn cùng với Cố Quân Viêm như vậy, cậu dù có muốn điệu thấp cũng khó!

Khai giảng không vài ngày đủ các lời đồn đãi về bản thân cậu, cậu cùng Cố Quân Viêm đã bị truyền tứ tung, cũng nhờ những người này ban tặng, Thuỷ Ân Hi rất nhanh đã hiểu biết được về anh chàng Cố Quân Viêm này. Cố Quân Viêm, người thừa kế duy nhất của Cố gia Tứ đại gia tộc tại thành phố Thiên Hải, sinh viên năm ba Đông đại, hai mươi mốt tuổi, tính cách quái đản, bất cần đời, tốc độ đổi bạn gái hoặc bạn trai nhanh như tên lửa, bình thường là hai tháng đổi một lần, nếu chọc anh ta bực mình cũng có trường hợp bị đổi sớm. Rõ ràng là cái tên không học vấn không nghề nghiệp, nhưng thành tích học tập lại vô cùng tốt, có người đồn đãi là vì anh ta tiêu tiền mua.

Nội dung sau đó Thuỷ Ân Hi thật sự không có hứng thú nghe hết, bởi vì trên cơ bản đều là các loại scandal màu hồng phấn về anh ta, cái gì mà 3P, NP loạn thất bát tao một đống lớn. Thuỷ Ân Hi không biết lời đồn này có phải là thật hay không, nhưng cậu cảm thấy lời đồn về Cố Quân Viêm không có gì dễ nghe cả, mình thật sự là xui xẻo mà, bỗng dưng bị một tên như vậy làm phiền hà.

Nhớ tới hình ảnh ngày đầu tiên đến trường học, con gái thời đại này không biết nghĩ như thế nào, biết rõ anh ta là cái tên lăng nhăng cây cải bự còn chạy theo anh ta như vịt, còn có mấy nam sinh kia, nên nói như thế nào đây? Bởi vì có anh trai mình là tiền lệ, cho nên cậu cũng không có kỳ thị đồng tính luyến ái, thậm chí cảm thấy tình yêu thật sự là không có hạn chế giới tính, nhưng nếu mà không phải là tình yêu thật sự thì phải nói khác.

Sau khai giảng dĩ nhiên không thể thiếu khoá học quân sự, Thuỷ Ân Hi là sinh viên năm nhất là khẳng định trốn không thoát, chẳng qua là bởi vì bình thường rất chú ý luyện tập, tố chất thân thể phát triển không tồi, cho nên khoá học quân sự đối với cậu mà nói cũng không tính là cái gì. Nhưng vài sinh viên từ bé được nuông chiều có thể không chịu nổi cái này, ngay cả đàn anh đàn chị đi trước đều nói quân sự năm nào cũng phải có người té xỉu mới là bình thường.

Quân sự năm nay người té xỉu đầu tiên không ngờ không phải là nữ sinh, mà là nam sinh, hơn nữa người này chính là lão lục trong ký túc xá đám người Thuỷ Ân Hi, Diệp Xương Hoa, nghe nói điều kiện trong nhà người này vô cùng tốt, thậm chí so với bối cảnh nhà Hạ Thuần Luật còn lợi hại hơn. Nhưng người này cũng không phải là loại hình Thuỷ Ân Hi thích, bộ dáng cái cậu lão lục này luôn cho người ta thấy yếu đuối lại bệnh không dứt. Thuỷ Ân Hi từ nhỏ là một đứa trẻ khoẻ mạnh, ngay cả cảm mạo cũng hiếm, cho nên đối với người như Diệp Xương Hoa cậu thật sự không hiểu. Rõ ràng nói thân thể của mình không có bệnh tật gì, chỉ là thiếu rèn luyện sức khoẻ, vậy thì chú em phải tập luyện nhiều mới đúng chứ, nhưng người ta nói rèn luyện nhiều quá mệt mỏi, chịu không nổi. Mệt chứ cmn mỏi, kết luận là méo thể nào hiểu nổi?!

Thể chất không tốt mới yêu cầu rèn luyện chứ? Không rèn luyện mới có thể chất không tốt đúng không, ngại mệt? Vậy thì cũng chỉ có thể chờ chết thôi, đương nhiên cậu sẽ không ở trước mặt lão lục nói lời này, nhưng cậu thật sự không quen nhìn người như vậy. Cho nên Diệp Xương Hoa té xỉu cậu chỉ mở miệng hỏi hai câu, không có biểu hiện đặc biệt quan tâm gì, không nhất định là bạn cùng ký túc xá nhất định phải có quan hệ tốt, ví dụ như cậu và Diệp Xương Hoa, Hạ Thuần Luật, hoàn toàn không có khả năng quan hệ tốt.

Sự kiện này vốn chẳng có gì lớn, nhưng… Thời gian đảo lui lại tới thời điểm Diệp Xương Hoa té xỉu, Diệp Xương Hoa là đứng ở phía trước Thuỷ Ân Hi, sau đó lúc té xỉu là trực tiếp ngã xuống về phía sau, nhưng vừa vặn huấn luyện viên hô khẩu lệnh quay sau, cho nên Thuỷ Ân Hi đã xoay người căn bản không nhìn thấy người đằng sau ngã xuống, bạn học đứng bên cạnh cậu cũng phản ứng chậm liếc mắt thấy Diệp Xương Hoa ngã xuống, lập tức đỡ lấy cậu ta.

Không đợi người khác lên tiếng đâu, Hạ Thuần Luật đứng song song với Diệp Xương Hoa liền lên tiếng chất vấn Thuỷ Ân Hi, vì sao nhìn thấy lão lục té xỉu còn quay người, có phải là cố tình không muốn đỡ cậu ta. Thuỷ Ân Hi lườm mắt liếc hắn một cái, nói: “Phía sau đầu của tôi không có mọc mắt.”

Hạ Thuần Luật còn muốn nói điều gì, nhưng huấn luyện viên đã đi đến, kết quả là Diệp Xương Hoa bị đưa đến phòng cứu thương, nhưng Hạ Thuần Luật lại đối với kết quả không như ý thì dây dưa không bỏ, nhất định cứ nói Thuỷ Ân Hi thấy chết mà không cứu gì đó.

Thuỷ Ân Hi là chán ghét Diệp Xương Hoa, nhưng còn chưa đến mức thấy bạn học té xỉu cố ý tránh đi, nếu nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ đỡ lấy, chẳng qua là tiện tay giúp mà thôi, nhưng bây giờ bị Hạ Thuần Luật nói giống như cậu là loại người thấy chết không cứu.

“Thuần Luật, sao cậu có thể nói vậy chứ? Không phải Ân Hi đã nói là cậu ấy nghe thấy huấn luyện viên hô lệnh quay người à.” Ấn tượng của Lưu Sướng đối với Hạ Thuần Luật cũng không tốt nổi.

Sử Đại Lượng quệt mũi một cái, “Đúng thế, cậu đứng song song với Diệp Xương Hoa lại không kịp lúc vươn tay giúp đỡ, cậu trách móc Ân Hi cái gì hả?” Con người cậu là có thói quen lạ, người khác bĩu môi cậu thì quệt mũi, nhưng ý tỏ vẻ là giống nhau, hơn nữa trong người cậu có cái cân, chỉ thích ăn ngay nói thẳng.

Thuỷ Ân Hi nghe nói như thế cau mày lại: “Đúng vậy, cậu đứng song song với Diệp Xương Hoa nhìn thấy cậu ta té xỉu sao không vươn tay giúp mà còn trách móc tôi, cậu cố ý đúng không? Cái này gọi là gì ta, Khâu Nguyên.”

Khâu Nguyên nhìn thoáng qua Thuỷ Ân Hi nói: “Vu oan hãm hại hoặc là vu oan giá hoạ, được tất.” Thuỷ Ân Hi nghĩ thầm câu này có chút nghiêm trọng không?

Hạ Thuần Luật vừa nghe bọn họ nói thế liền nóng nảy, “Các cậu nói bậy bạ gì đó hả? Ai cố ý…”

“Cậu cố ý.” Thuỷ Ân Hi không đợi hắn nói xong lập tức cắt ngang, “Tôi nói cho cậu biết Hạ Thuần Luật, tôi đến Đông đại là để học tập, cậu muốn làm cái gì tôi không quản, nhưng chớ dính tới tôi, ấu trĩ!” Cậu là thật sự cảm thấy Hạ Thuần Luật rất ấu trĩ, tốt xấu gì cũng là người trưởng thành rồi, nói năng hành động giống như là không có đầu óc vậy.

Chút chuyện không thoải mái đó rất nhanh đã bị Thuỷ Ân Hi quên đi, lúc gần tối cậu và Sử Đại Lượng đi quán cơm, lúc về ký túc xá thì nhìn thấy Diệp Xương Hoa vội vàng chạy về phía vườn hoa sau trường học.

“Ân Hi, đó là Diệp Xương Hoa nhỉ? Cậu ta không nghỉ ngơi chạy đến vườn hoa làm gì?”

“Ai biết!”

“Đi, đi xem đi.”

“Sao cậu rảnh như thế hả, có thời gian không bằng về ký túc xá đọc sách đi.”

“Đừng nha, cậu cũng coi như là vì cậu ta mà bị oan uổng một hồi, tôi cũng đi quan tâm cậu ta một chút, miễn bị người ta nói ba nói bốn.”

Thuỷ Ân Hi là thật sự không có tâm tình quan tâm Diệp Xương Hoa xảy ra chuyện gì, nhưng không chịu nổi Sử Đại Lượng lải nhải không dứt, cuối cùng đành phải bị Sử Đại Lượng kéo đi qua. Lúc hai người vừa đi tới vườn hoa liền thấy được Diệp Xương Hoa, đối diện cậu ta không phải là ai khác, đúng là nhân vật chính làm cho Thuỷ Ân Hi tiếng xấu lan xa, Cố Quân Viêm!

Hai người bọn họ đều là sửng sốt, Diệp Xương Hoa và Cố Quân Viêm là xảy ra chuyện gì đây? Thuỷ Ân Hi nhìn thấy khung cảnh này quả thực phiền quá mức, cậu xoay người muốn đi lại bị Sử Đại Lượng kéo lại. Sử Đại Lượng cũng nghe nói chuyện giữa Thuỷ Ân Hi với Cố học trưởng, hiện tại lại dính thêm Diệp Xương Hoa, trực giác của cậu ta lúc này là một cái cơ hội, hẳn là vấn đề sẽ sáng tỏ, cho nên kiên quyết không cho Thuỷ Ân Hi đi, còn lôi kéo cậu lặng lẽ đến gần một xíu.

“Diệp Xương Hoa, cậu to gan nhỉ? Dám lừa cả tôi?”

“Anh Quân Viêm, anh hãy nghe em nói, em là sợ anh không chịu tới gặp em mới lừa gạt anh, anh tin em đi, cái cậu Thuỷ Ân Hi kia không phải là thứ gì tốt, anh hôm nay đã thấy cả rồi chứ?”

Lửa giận của Thuỷ Ân Hi lập tức phụt lên, đây là cái quái gì? Cậu đến trường mới được mấy ngày, làm quái gì đắc tội cái loại trời ơi này, lấy ấy cậu muốn lao ra ngoài, nhưng mà bị Sử Đại Lượng kéo mạnh lại.

“Đừng nóng vội, tôi nghe thêm xíu nữa, khẳng định còn có việc.”

“Nghe cái rắm, Diệp Xương Hoa là cái loại thiếu đánh mà.”

Không đợi Sử Đại Lượng nói chuyện hay Thuỷ Ân Hi lao ra, chợt nghe Cố Quân Viêm nói: “Không phải thứ tốt? Vậy cậu cầm chi dùng danh nghĩa của em ấy hẹn tôi ra gặp mặt? Về phần tôi nhìn thấy, người khác không biết cậu, tôi còn không biết sao? Cậu căn bản là cố ý té xỉu đúng không? Biểu diễn cho tôi nhìn à? Hao tâm tốn sức quá đi, cậu không cần diễn tôi cũng biết cậu rẻ rách!”

“Anh Quân Viêm, anh sao có thể nói em như thế? Anh có biết là em từ nhỏ đã thích anh, em đây cố gắng học tập cũng là vì muốn vào Đông đại, muốn làm học đệ của anh, anh sao có thể đối xử với em như vậy? Thuỷ Ân Hi kia có gì tốt? Rõ ràng chính là cậu ta cố ý thấy chết mà không cứu, nhìn thấy em té xỉu còn quay người, cậu ta…” Tuy rằng Diệp Xương Hoa nói hết câu, nhưng càng về sau cậu ta càng lúc càng nhỏ giọng, đến cuối cùng đã không còn có âm thanh gì.

“Đừng có mà dát vàng lên mặt mình nữa, nếu không phải là nhìn mặt mũi của Diệp lão thì tôi biết cậu là ai à? Người thích tôi có nhiều lắm, bắt tôi ứng phó từng người chắc là tôi mệt chết rồi, tôi bảo cậu thích tôi sao? Tôi bảo cậu thi vào Đông đại sao? Là cậu tự nguyện hướng tới dựa vào cái gì bắt tôi nhận, cậu có bệnh à.”

Sử Đại Lượng và Thuỷ Ân Hi liếc nhau, thì ra là thế, cái cậu Diệp Xương Hoa này là một trong đám người theo đuổi Cố Quân Viêm, khó trách đối như vậy với Thuỷ Ân Hi. Nhưng nhìn tình huống này có vẻ Cố Quân Viêm hình như rất chán ghét cậu ta.

Diệp lão là lớp người già ở Cố thị, quan hệ với Cố lão không giống những người khác, Diệp Xương Hoa là cháu trai nhỏ nhất của Diệp lão, từ nhỏ đã được Diệp lão mang theo bên người, vì thế quen biết Cố Quân Viêm mỗi ngày đi bên cạnh Cố lão gia tử. Bởi vì Diệp Xương Hoa chơi thân với Cố Quân Suất, cho nên Cố Quân Viêm vẫn luôn đối xử với cậu ta như em trai. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Cố Quân Viêm phát hiện tình cảm của Diệp Xương Hoa đối với mình thay đổi.

Sau khi phát hiện tình cảm của Diệp Xương Hoa đối với mình thay đổi, Cố Quân Viêm liền tránh cậu ta, còn nói Cố Quân Suất cũng cách xa cậu ta một chút. Trước khi Cố Quân Viêm lên đại học, Diệp Xương Hoa thổ lộ với anh, Cố Quân Viêm vô cùng dứt khoát từ chối cậu ta, hai ba năm nay anh chưa từng gặp lại Diệp Xương Hoa, không ngờ là cậu ta cũng thi đậu Đông đại.

Cố Quân Viêm liếc Diệp Xương Hoa một cái tiếp tục nói: “Cậu cho là tôi không biết hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Cậu nhìn thấy tôi ở phía trước nhìn các cậu tập quân sự, liền cố ý chọn thời cơ té xỉu, cái đó là Thuỷ Ân Hi người ta có quan hệ gì? Lúc đó em ấy đã quay đi chỗ khác, lấy cái ót nhìn cậu sao?”

Hoá ra là hôm nay lúc học quân sự Cố Quân Viêm cùng với mấy bạn học đi ngang qua, một bạn học có quan hệ rất tốt với anh nhìn thấy Thuỷ Ân Hi liền hỏi anh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, anh nói không có gì, Cố Quân Viêm liền nhìn chằm chằm Thuỷ Ân Hi vài lần, nhưng lúc ấy Thuỷ Ân Hi không có chú ý tới anh, mà Diệp Xương Hoa đứng trước cậu lại nhìn thấy được Cố Quân Viêm. Phát hiện người Cố Quân Viêm nhìn là Thuỷ Ân Hi, Diệp Xương Hoa bực tức, vừa vặn nghe được huấn luyện viên gọi quay người về phía sau, cậu ta liền cố ý chậm nửa nhịp, nhìn bạn học quay người lại đây, cậu ta mới ngã về phía sau té xỉu, sau đó liền có chuyện tiếp theo.

Đương nhiên Hạ Thuần Luật leo lên trận chiến không có bất kỳ quan hệ nào với Diệp Xương Hoa, Hạ Thuần Luật là đơn thuần muốn gây rắc rối cho Thuỷ Ân Hi thôi, nhưng Thuỷ Ân Hi cảm thấy Diệp Xương Hoa không chừng đã tính kế luôn Hạ Thuần Luật.

“Anh Quân Viêm, anh sao cứ há miệng mở miệng đều là cái cậu Thuỷ Ân Hi kia, cậu ta có cái gì tốt, một kẻ ở xóm nghèo không có gia thế bối cảnh thì có chỗ nào xứng đôi với anh.”

“Tôi muốn gia thế bối cảnh làm gì? Gia thế bối cảnh của Cố gia không đủ nhìn sao?” Suy nghĩ của Cố Quân Viêm là, ở xóm nghèo thì sao vậy, nếu không sinh tại thế gia thì bọn họ có cái gì mạnh hơn so với người ta, huống chi anh thực chán ghét thế gia bối cảnh.

Thuỷ Ân Hi cảm thấy nghe thế đã đủ, hơn nữa đối thoại của hai người càng chạy càng trật, cậu cảm thấy đối thoại tiếp theo hẳn là cậu không muốn nghe đến, cho nên cậu chuẩn bị lôi kéo Sử Đại Lượng rút quân. Nhưng Sử Đại Lượng tuy làm người tính tình thẳng thắng, người cũng không ngốc, nghe được thì cậu ta cũng biết sắp mò ra đường, cậu ta cảm thấy không nên đi phải ở lại tiếp tục nghe cho hết. Cho nên khi Thuỷ Ân Hi kéo cậu ta, cậu ta ngược lại đè người Thuỷ Ân Hi xuống.

Mà lúc này sau khi Diệp Xương Hoa nghe Cố Quân Viêm nói xong cũng là biểu tình không dám tin, “Anh Quân Viêm, anh, anh sẽ không thực sự thích Thuỷ Ân Hi đó chứ?” Thuỷ Ân Hi ném cho cái ánh mắt xem thường, thầm nghĩ cái tên Diệp Xương Hoa này đúng là biết phối hợp, giống như là biết người khác đang muốn nghe cái gì vậy.

Cố Quân Viêm không trả lời cậu ta, trong đầu chợt loé rồi biến mất chính là ngày khai giảng đầu tiên ở cổng trường học nhìn thấy thiếu niên vô cùng xinh đẹp lại thực biếng nhác, thiếu niên lấy bánh màn thầu ném mình rồi sau đó nghiêm trang chững chạc giải thích, thiếu niên có đôi mắt loé loé sáng đủ loại màu sắc từ chối ngồi lên xe của mình, còn có thiếu niên giương nanh múa vuốt dám uy hiếp học trưởng, cẩn thận ngẫm nghĩ anh cảm thấy Thuỷ Ân Hi này thật sự rất thú vị!

“Cái đó và cậu có quan hệ gì sao? Chuyện của tôi còn không tới phiên cậu nói chuyện.” Nghe nói như thế, Thuỷ Ân Hi thở phào một cái, thầm nghĩ may mà anh chàng Cố Quân Viêm này không có nói bậy, không thì rắc rối to.

Diệp Xương Hoa bắt lấy cánh tay Cố Quân Viêm, vội vàng nói: “Anh Quân Viêm, anh không thể thích cậu ta.”

“Buông tay!”

“Em không buông, anh đáp ứng em sẽ không thích cậu ta thì em sẽ buông tay.”

Sắc mặt Cố Quân Viêm trầm xuống, túm lấy cổ tay Diệp Xương Hoa kéo mạnh ra, Diệp Xương Hoa đau đến mức rơi nước mắt, vội vàng cầu xin tha thứ, “Anh Quân Viêm, anh buông, anh mau buông em ra, tay em muốn gãy rồi.” Nào biết Cố Quân Viêm đúng là thả ra, nhưng là trực tiếp quăng người qua một bên, lực đạo nhìn xem ra cũng không hề nhẹ, cũng có lẽ là Diệp Xương Hoa thật sự rất yếu đuối, cậu ta bị ném thẳng bay về phía bên chỗ Thuỷ Ân Hi với Sử Đại Lượng. Vốn là hai người bọn họ trốn rất tốt, nhưng đột nhiên một người bị ném qua đây khiến cho hai người hoảng sợ, lúc này cũng không cần né, xuất hiện thôi!

Diệp Xương Hoa nhìn thấy Thuỷ Ân Hi và Sử Đại Lượng, bởi vì cú ngã này rất đau cho nên trong lúc nhất thời cậu ta không có cách nào đứng lên được, nhưng không quên chất vấn hai người bọn họ, “Giáo dưỡng của hai người bị chó ăn rồi sao? Đi nghe lén người khác nói chuyện, mẹ mấy người dạy dỗ ra sao hả?”

Sử Đại Lượng quệt mũi một cái, “Mẹ của tôi chỉ dạy tôi phải làm người cho tốt, bà ấy nói nhân phẩm còn quan trọng hơn giáo dưỡng nhiều.” Thuỷ Ân Hi cau mày lại, trong lòng like mạnh một phát cho mẹ của Sử Đại Lượng, bà mẹ trí tuệ.

Thuỷ Ân Hi liếc liếc Cố Quân Viêm đứng ở phía trước, người nọ bây giờ cũng đang trừng mắt nhìn cậu, phỏng chừng cũng vì hành vi nghe lén của cậu cảm thấy… Khó mà có thể tin tưởng được? Bởi vì cậu không nhìn thấy trong mắt Cố Quân Viêm có những cảm xúc như trơ trẽn xem thường hoặc là trào phúng.

Thuỷ Ân Hi nhìn người nằm sấp trên mặt đất ở trước mặt, nói: “Diệp Xương Hoa, mày muốn diễn hậu cung tranh sủng à? Còn cố ý té xỉu hãm hại tao? Đây là vị nương nương nào dạy dỗ mày vậy? Tao thấy mày nên đi tập lại cho tốt. Nhưng mà cái loại da dầy như mày phải đạt đến trình độ lửa không xi nhê, bị người vạch trần còn có thể mặt không đỏ tim không nhảy, cái mặt nhỏ của mày là do thẩm mỹ có được đúng không?”

“Phốc…” Thuỷ Ân Hi nhìn về phía ánh mắt đầy ý cười của Cố Quân Viêm, nguýt anh một cái, thầm nghĩ có cái gì mà buồn cười. Sử Đại Lượng gãi đầu, cảm thấy Thuỷ Ân Hi này thật lợi hại, mắng chửi người ta không cần dùng một từ thô tục, cậu ta là đang mắng người đúng không?

“Đại Lượng, đi thôi.”

Sử Đại Lượng xoay người muốn đi, nào biết Thuỷ Ân Hi giữ chặt mình đi về phía trước, Sử Đại Lượng bực mình, đi về phía trước không phải là trở lại quán cơm sao? Không đợi cậu ta mở miệng hỏi chợt nghe “A…” Một tiếng, anh chàng hoảng sợ, cúi đầu nhìn thoáng qua, thì ra Thuỷ Ân Hi một bước dẫm lên bàn tay Diệp Xương Hoa, sau đó lập tức rời đi. Lúc đi ngang qua bên người Cố Quân Viêm ngay cả liếc mắt cũng không nhìn anh một cái, Sử Đại Lượng vỗ vỗ ngực, cảm thấy Thuỷ Ân Hi này là không thể chọc.

Cố Quân Viêm càng là khoé mắt mang cười nhìn theo bóng dáng của hai người, thầm nghĩ cậu nhóc Thuỷ Ân Hi này cũng rất thích mang thù, xem ra người đắc tội cậu sẽ không có kết cục gì tốt.

Hai người kia còn chưa đi xa thì nghe tiếng nói của Sử Đại Lượng truyền tới, “Ân Hi, sao cậu biết chuyện Diệp Xương Hoa thẩm mỹ mặt? Tôi nói mà, mặt của cậu ta sao có thể nhỏ xíu như vậy chứ, thì ra là thẩm mỹ nha?”

Âm thanh cười nhạo của Thuỷ Ân Hi truyền tới, “Ừ, không biết xấu hổ làm gì còn mặt mũi, không thẩm mỹ chỉnh chỉnh thì còn có mặt mũi gặp người chắc!”

==============

Người post dùm: cô Đồng nát, chờ cô lâu quá nên tui đi coi qt luôn rồi, phải nói là má Diệp Xương Hoa nên đổi tên thành Bạch Liên Hoa cho rồi, đậu, coi mà rợn cả da gà, rụng mấy chục lớp zồi =.,=